Mọi người rời đi hết, bên cạnh Tô Vũ chỉ còn lại Đại Chu vương.
Đại Chu vương thấp giọng hỏi: "Chúng ta làm gì?"
Tô Vũ mỉm cười: "Đi gặp người"
"Gặp người?"
"Đúng vậy, vài vị cường giả Nhân tộc"
Tô Vũ nói: "Thuyết phục được thì tốt, nếu không được thì bắt bọn họ lại! Không bắt được thì ép bọn họ hiện thân, cho vạn tộc xuất lực đi diệt, nhiễu loạn thượng giới!"
Đại Chu vương hít sâu: "Có phải độc ác quá không?"
Tô Vũ lắc đầu: "Không! Thuyết phục được là tốt nhất! Không được thì phải làm vậy, những người này đã quấy nhiễu kế hoạch của ta, ta không cho Định Quân Hầu đi theo chính là vì không muốn hắn xen vào, mà ta tin tưởng Đại Chu vương là người thông minh!
Tô Vũ thở dài: "Ta không có hứng thú đuổi tận giết tuyệt Nhân tộc thượng giới, thậm chí không có hứng thú đi thu phục, nhưng bọn họ không nghe lời, chỉ một lòng muốn giải cứu Bách Chiến vương... Bọn họ nghĩ là không sao, nhưng lại quấy nhiễu tới ta!
Đặc biệt là sau khi chúng ta đánh Long tộc, những người này cảm thấy có cơ hội, hận không thể lập tức tấn công đạo nguyên chi địa, giải cứu Bách Chiến. Ta không sợ cái khác, chỉ sợ khi ta đến đạo nguyên chi địa, ta không bại lộ mà là bị bọn họ làm bại lộ!"
Tô Vũ thật lòng e ngại chuyện này.
Đại Chu vương cười khổ: "Bọn họ không biết tình huống của chúng ta, nếu thật sự tấn công đạo nguyên chi địa thì cũng không phải cố ý"
"Ta biết" Tô Vũ nói: "Nhưng tình huống xen vào mà không biết này càng làm ta đau đầu!"
"Cho nên nhất định phải giải quyết! Bằng không vấn đề này sẽ vẫn luôn quấy rầy chúng ta, khiến về sau chúng ta cứ phải mang theo phiền toái và nhược điểm cực lớn!"
"Nhưng thực lực bọn họ không yếu!"
Đại Chu vương nhắc nhở: "Mà chúng ta chỉ có hai người, bọn họ đều ở hiểm địa, vạn tộc khó có thể làm gì bọn họ, chúng ta ra tay chỉ sợ cũng vậy!"
"Không tính Ám Ảnh Hầu thì hiện tại còn Trấn Nam Hầu, Hỏa Vân Hầu, Vân Thủy Hầu, Anh Vũ tướng quân"
Tô Vũ mỉm cười: "Tìm Anh Vũ tướng quân trước, thực lực hẳn là yếu nhất đúng không?
Tốt nhất là giải quyết bọn họ trong 7 ngày rồi mới nghĩ cách đối phó vạn tộc!"
Đại Chu vương nhanh chóng tự ngẫm một phen.
Khả năng cao là Tô Vũ vẫn muốn đi đối phó cường giả đạo nguyên chi địa, nguy hiểm rất lớn, hơn nữa một khi xảy ra chuyện...
Y còn đang nghĩ ngợi, Tô Vũ lại nói: "Yên tâm đi, ngươi đừng quên trên tay ta còn nắm giữ một vị cường giả chỉ mạch Ngục vương, ở thời khắc mấu chốt có thể dùng được! Vu oan hay hãm hại, thậm chí dùng làm vật hi sinh để kích nổ cũng được, đều có tác dụng rất lớn!"
Đại Chu vương chấn động: "Giết ả... vậy thì chỉ mạch Ngục vương sẽ biết người hạ giới tới!"
Tô Vũ không để tâm lắm: "Biết... Thì sao? người đúng là của bọn họ cơ mà, không phải à"
Tô Vũ thưởng thức một khối mặc ngọc trong tay, nhẹ giọng nói: "Biết cũng tốt, không biết khi vật này bị phá thì có đưa tới cường giả tiếp ứng hay không, nếu có thì xem như đây là cơ hội để chúng ta chứng thực tất cả!"
Tô Vũ nghiền ngẫm: "Trong tay ta có một lá vương bài, một cường giả cấp bậc Thiên vương, ả mà chết... Ngươi cảm thấy vạn tộc sẽ cảm thấy đây là trò đùa nữa ư? Ngươi cảm thấy vạn tộc có tra xét rõ ràng lai lịch ả hay không? Khi đó chỉ mạch Ngục vương nói đây là người hạ giới đi lên... Thì sao chứ?"
Đây là Thiên vương!
Không phải tiểu nhân vật, cường giả như vậy chết đi, vạn tộc chắc chắn sẽ tra xét rõ ràng.
Đương nhiên, Tô Vũ còn chưa hoàn thiện kế hoạch cụ thể.
Tô Vũ vừa đi vừa nói: "Lần này chắc chắn phải lợi dụng ả! Thân phận của ả mà không dùng thì quá đáng tiếc!"
Đại Chu vương gật đầu.
Thân phận Tây vương phi rất hữu dụng.
Chi mạch Ngục vương hàng thật giá thật, còn là cường giả cấp bậc Thiên vương!
"Giải phong Bách Chiến vương mà không có ả tham dự sao được!"
Tô Vũ cười nói: "Thuận tiện thăm dò Bách Chiến, tra xét đạo nguyên chi địa, còn có...
Tô Vũ trầm giọng: "Có khả năng có thể trở về hạ giới từ đạo nguyên chi địa"
"Ý ngài là thông qua thông đạo?"
"Không, thời không trường hà!"
Tô Vũ phán đoán: "Ta đoán thời không trường hà có lỗ hổng ở đó, nhưng khoảng cách tới hạ giới nhất định rất xa, hiện tại ta không xác định cụ thể là dài bao nhiêu. Trong tình huống bình thường, có lẽ Thiên vương không có biện pháp trở lại hạ giới, nếu không thì đã thử rồi"
"Nhưng ta khai Thiên Môn thì có thể cảm ứng một chút, nhìn xem Bút đạo ở đâu, có trở về hạ giới được hay không! Nếu có thể thì xem như chúng ta có thêm một đường chạy trốn, không cần phải sợ!"
"Chỉ tiếc ta thiêu đốt quá nhiều thọ nguyên, nếu không, dù xa hơn nữa thì ta cũng dám thử một chút!"
Tô Vũ cười nói: "Dù không được thì hẳn là vẫn có thể cảm ứng được Bút đạo, gần đây ta cảm ngộ đại đạo có tăng lên, dù không thể rời đi thì tăng chút thực lực cũng không tôi"
"Chúc mừng Vũ Hoàng!"
Đại Chu vương âm thầm cảm khái, lại tăng lên, Tô Vũ thật sự yêu nghiệt.
Tô Vũ xua tay: "Đi thôi, đến Nhất Tuyến Hạp, không biết có thể gặp được vị Anh Vũ tướng quân kia hay không, nghe nói là nữ nhân... Nữ nhân khó chơi, đặc biệt là lão bà mười mấy vạn tuổi"
Đại Chu vương câm nín.
"Ngươi quen không?"
Tô Vũ hồi, Đại Chu vương liền đáp: "Gặp qua vài lần"
"Nàng thích gì, biết không?"
"Thích ư?"
Đại Chu vương lắc đầu, cái này y thật sự không biết.
Tô Vũ lại hỏi: "Lúc trước Anh Vũ tướng quân dưới trướng ai?"
"Xem như thủ hạ của Minh vương"
"Nàng sùng bái Văn vương không?"
"Ta không rõ lắm, có điều nữ tướng thời kỳ đó đa số đều sùng bái Văn vương"
Tô Vũ suy tư, Đại Chu vương bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, lộ vẻ khác thường: "Khụ khu, cái kia... Ngài sẽ không định... làm thế không tốt đâu"
Tô Vũ bật cười: "Định cái gì?"
"Sắc dụ?"
Đại Chu vương thấp giọng nói một câu, dù người ta sùng bái Văn vương thì ngươi cũng đừng làm như vậy.
Không tốt đâu!
Tô Vũ cười nhạo: "Ta thấp kém vậy à?"
"Không lẽ ngài lại muốn nhận sư nương?"
Đại Chu vương vội can: "Thật sự không thích hợp đâu, Nam vương thì thôi, ngài mà làm thế nữa... ngày nào đó Văn vương trở lại, ta cảm thấy có khả năng ngài sẽ bị Văn vương xử lý.."
Văn vương không ở đây thì ngươi cũng không thể chơi như vậy.
Khi không lại tìm một đống đạo lữ cho người ta.
"Không, Anh Vũ tướng quân không đáng để ta làm thế"
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Làm gì cũng phải xem có đáng giá hay không! Thực lực Nam vương mạnh, còn tọa trấn Tử Linh giới vực, bà đáng để ta dùng kế, Anh Vũ tướng quân thì tạm thời không đáng giá!"
Rất phũ, nhưng cũng là sự thật.
Tô Vũ bình thản nói: "Ta rảnh lắm hay sao mà tìm nhiều bà bà đè lên đầu mình?"
"Nam vương không thể tiến vào sinh linh giới vực, ta không ngại cho Nam vương chút tôn vinh, mà Anh Vũ tướng quân lại là dư nghiệt của Bách Chiến, nếu ta tôn vinh nàng, người khác lại thật sự nghĩ rằng đó là đạo lữ của Văn vương, vậy Tô Vũ ta đây phải đối phó nàng, đối phó Bách Chiến, sau này còn phải đối phó với Văn vương nữa ư?"
Đại Chu vương trầm mặc.
Gia hỏa Tô Vũ này tính kế rất rõ ràng.
Tiếng sư nương kia không phải ai cũng được nhận.
Là y lo lắng nhiều rồi.
Hai người nhanh chóng bay đến Nhất Tuyến Hạp, Nhất Tuyến Hạp cũng nằm ở khu vực phía Nam, vài vị cường giả Nhân tộc, chỉ có Vân Thủy Hầu không ở gần đây, còn lại các vị khác đều ở quanh khu vực phía Nam.
Thần Hỏa Sơn, Thiên Quật Lĩnh, Nhất Tuyến Hạp.
Nhất Tuyến Hạp.
Một trong những hiểm địa của Nam bộ.
Dễ thủ khó công, hai ngọn núi cao quây lại thành hiểm địa, ở giữa tạo thành một hêm núi.
Mà hai ngọn núi này đều ở trong biển.
Trong biển có yêu vật.
Thông đạo duy nhất có một thác nước lớn, thác nước này chảy từ trên trời xuống, nghe nói năm xưa Nhân tộc khai phá thượng giới đã đánh vỡ trời cao, không cẩn thận chọc thủng không trung, dẫn tới có hỗn độn chỉ thủy rơi xuống.
Vô số năm qua chưa từng khô cạn, không ngừng đánh xuống dưới, cũng bao phủ một phần núi.
Nơi này chỉ có một thông đạo chính, bên trong bốn phương thông suốt, có rất nhiều đường nhỏ.
Một khi đi nhầm sẽ vô cùng nguy hiểm.
Lại còn rất khó tìm được cửa thông đạo khác từ bên ngoài.
Anh Vũ tướng quân trú đóng nơi đây từ 3000 năm trước, vạn tộc biết nàng ở trong, cũng từng tấn công vài lần nhưng lần nào cũng là kết cục tổn binh hao tướng.
2000 năm trước, một Thiên vương tự mình mang đội tiến vào, kết quả chưa tìm được Anh Vũ tướng quân thì đã bị yêu vật bên trong công kích, lần ấy tổn thất mất mấy vị cường giả Hợp Đạo cảnh.
Từ đó về sau rất ít người tiến vào Nhất Tuyến Hạp nữa, Anh Vũ tướng quân cũng rất hiếm ra ngoài, hoặc nên nói là gần như không ra.
Ai không biết thì chắc còn tưởng rằng nàng đã ngã xuống.