Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2900 - Chương 2900: Trêu Chọc Một Phen.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2900: Trêu Chọc Một Phen.
 

Cùng lúc đó.

Sâu trong Nhất Tuyến Hạp.

Dưới đáy nước đen như mực, xuyên qua đáy nước, xuyên qua đám đá ngầm, đi xuống rất xa, ở đó có một không gian trống trải.

Giờ phút này, một vị nữ tướng anh khí bừng bừng bỗng nhiên biến đổi sắc mặt.

Có người tới!

Hơn nữa còn đang tiến thẳng đến chỗ mình ẩn thân.

Trùng hợp ư?

May mắn ư?

Hay... Thật sự kẻ nọ biết mình đang ở đâu?

"Tập hợp!"

Anh Vũ tướng quân quát, từ bốn phương tám hướng, rất nhiều tướng sĩ mặc áo giáp nhanh chóng hội hợp.

Nhìn kỹ thì nhân số hơn vạn người, trong đó còn có không ít nữ tướng.

Nhiều hơn quân của Định Quân Hầu.

Sắc mặt Anh Vũ tướng quân trầm trọng, nàng cảm giác được địch nhân đang không ngừng rút ngắn khoảng cách. Đối phương dễ dàng tránh được hết thảy thủ thuật che mắt, nguy cơ, ngã rẽ mà nàng bày ra.

Không chỉ vậy, trong Nhất Tuyến Hạp còn có mấy vật nguyên sinh cường hãn, nhưng cường địch vẫn có thể thoải mái tránh thoát, đường như đối phương biết rõ nguy hiểm mà nàng bố trí nằm cụ thể ở đâu.

Có mấy hiểm địa Anh Vũ tướng quân đã phải trả cái giá không nhỏ mới biết được vị trí chính xác.

Nàng đặt nơi ẩn thân ở đây cũng là vì kẻ muốn tìm nàng sẽ phải đi qua mấy chỗ nguy hiểm ấy.

Nhưng cường địch hôm nay lại đáng sợ hơn vị Chuẩn vương 2000 năm trước, dọc đường đi đối phương hoàn toàn không hề chiến đấu, cũng không hề dừng lại, cứ thế một đường bay thẳng đến chỗ nàng.

Tựa như đây là lối đi quen thuộc mà hắn đã đi qua đi lại hàng chục lần.

Chắc chắn kẻ địch biết rõ tình huống Nhất Tuyến Hạp.

Sắc mặt Anh Vũ tướng quân thay đổi, nàng bị bán đứng rồi!

Đúng không?

Nếu không phải kẻ dưới trướng phản bội thì sao cường địch có thể trực tiếp lao tới đây được?

Nhưng rõ ràng có vài nơi nguy hiểm nàng chưa từng tiết lộ với bất cứ kẻ nào!

Trong lúc nhất thời, nàng cũng không rõ rốt cuộc tình huống ra sao, nhưng nàng biết nguy cơ diệt vong đã đến.

"Bi vào!

Nàng vung tay lên, một lá cờ lớn che trời mở ra cái miệng khổng lô, bên cạnh, vị phó tướng lo lắng hồi: "Đại nhân, có phải có kẻ địch xâm lấn hay không? Mạt tướng dẫn người đi ngăn cản...

"Đi vào!"

Anh Vũ tướng quân khẽ quát!

Trên trán nàng dần có mỏ hôi toát ra.

Quá nhanh!

Địch nhân đang nhanh chóng tiếp cận nơi nàng ẩn thân, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.

Đáng chết!

Nhất Tuyến Hạp vốn hết sức nguy hiểm, vậy mà không ngăn cản được đối phương sao?

Những người khác thấy thế cũng cảm nhận được tướng quân đang rất sốt ruột, bọn họ nhanh chóng tiến vào lá cờ.

Anh Vũ tướng quân thu hồi cờ xí, nhìn thoáng qua bảo địa ẩn thân nhiều năm, có chút không nðõ, nhưng không còn biện pháp khác, địch nhân đã biết mình ở đâu nên nàng bắt buộc phải lập tức thoát đi!

Nàng cấp tốc chui ra khỏi nơi ẩn thân, vô thanh vô tức, lẻn vào con đường giữa hai sườn núi.

Nhưng nàng đi một lát, sắc mặt bỗng trắng bệch, nàng cảm giác được địch nhân đã sắp đuổi kịp tới chỗ nàng.

"Không có khả năng!"

Anh Vũ tướng quân khiếp sợ.

Vì sao?

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ có người mang theo đỏ vật định vị?

Nàng nhìn thoáng qua cờ xí trong tay, trong lòng tức giận đến run rẩy, chẳng lẽ trong đám người của mình có kẻ mang theo vật định vị, vậy nên địch nhân mới tìm được mình nhanh như thế?

"Khốn kiếp..."

Nàng nhìn thoáng qua cờ xí, lộ về giấy giụa, nàng không thể mang những người này đi cùng.

Nếu không, chính nàng cũng trốn không thoát.

"Thử lại!"

Nàng tiếp tục đổi phương hướng trốn chạy, nhưng dù nàng trốn như thế nào thì cũng không có biện pháp thoát khỏi truy tung của kê phía sau.

Thông qua đám quái thú, nàng có thể cảm ứng được đối phương vẫn luôn bám theo mình.

"Tên khốn!"

Anh Vũ tướng quân tức giận mắng!

Ta bị phản bội rồi!

Rõ ràng kẻ địch đã định vị được chính xác vị trí của nàng, bằng không sao nàng không thể cắt đuôi đối phương được?

Phải biết, Nhất Tuyết Hạp chính là địa bàn mà nàng đã dày công khai phá suốt mấy ngàn năm nay.

Lúc bấy giờ, Tô Vũ vừa bám theo, vừa nghịch ngợm cười nói: "Có lẽ nàng ta đang rất hoài nghi nhân sinh!"

Đại Chu vương bất đắc dĩ khuyên ngăn: "Vũ Hoàng, trò đùa này... ác quá, nếu nàng ta nóng nảy, cho rằng mình bị phản bội mà giết sạch những người dưới trướng thì không tốt đâu"

Đừng đùa quá mức!

Tô Vũ gạt đi: "Không, ta muốn thăm đò tâm tính Anh Vũ một chút! Ngươi cảm thấy nàng là loại người như vậy ư? Bỏ tốt giữ xe? Bỏ lại những người dưới trướng nàng? Hoặc là bỏ lại, giấu đi, hoặc là trực tiếp giết toàn bộ để tránh bại lộ tin tức của mình! Nếu bỏ lại rồi giấu đi thì coi như tướng lĩnh anh minh. Nếu trực tiếp giết toàn bộ, vậy thì đủ tàn nhẫn, bất quá thiếu chút tình người.."

Đại Chu vương nhíu mày: "Vũ Hoàng, nhân tâm không đáng thử, chính ngài cũng từng nói vậy mà"

Sao phải làm thế?

Tô Vũ trấn an: "Không sao, ta có thể cảm ứng được lực lượng đại đạo của Anh Vũ, nếu nàng muốn động thủ thì ta sẽ lập tức chấn động Nhân Chủ ấn, nàng liền biết không phải do thuộc hạ phản bội!"

Xấu tính!

Đại Chu vương phun tào trong lòng.

Đúng lúc này, Tô Vũ bỗng nhiên sửng sốt khựng lại, sau đó phá lên cười lớn: "Ngươi đoán xem Anh Vũ đang định làm gì?"

"Sao vậy?"

"Hình như nàng giấu người đi rồi, nhưng nàng ta không chạy, nàng muốn phản sát ta, hiện giờ đang trốn gần nơi giấu người!"

Đại Chu vương tán thưởng: "Lá gan rất lớn! Hẳn là Anh Vũ cho rằng mình bị định vị, nguyên nhân ở ngay trong đám người dưới trướng, nàng trốn gần đó là định cho chúng ta một đòn trí mạng sao?"

"Có lẽ vậy"

Tô Vũ gật đâu, cười nói: "Lá gan không nhỏ, cũng rất quyết đoán, không sợ kẻ tới là Thiên vương ư?"

"Nếu là Thiên vương thì nàng cũng muốn đánh cược, bằng không sẽ mất toàn bộ quân dưới trướng, một mình nàng chạy thoát thì chưa chắc đã có cơ hội xoay người"

"Cũng đúng"

Hai người nhàn hạ thoải mái trò chuyện phiếm.

Sau đó đến gần một lối đi, ở đây Tô Vũ thấy rõ có một lực lượng đại đạo trốn trong dòng nước hỗn độn phía dưới, nước này có chứa lực lượng ăn mòn.

Lúc bấy giờ, Anh Vũ tướng quân đang ẩn núp trong nước, không vận dụng bất cứ lực lượng gì hộ thân để tránh sinh ra lực lượng dao động.

Nàng yên lặng chờ đợi, giống như mãnh thú săn mỗi.

Chờ đợi địch nhân xuất hiện!

Biết mình bị kẻ địch đuổi theo, mà bản thân lại không thể trốn thoát, vì vậy nàng dứt khoát muốn tìm cơ hội giết ngược đối phương.

Giờ phút này nàng mở to mắt, mặc kệ dòng nước ăn mòn đôi mắt, nàng không nhắm mắt lại, nhìn chằm chằm ra bên ngoài, rất nhanh liền thấy hai bóng người dẫn dân hiện lên.

"Gần chút nữa.."

Anh Vũ tướng quân thầm nghĩ, gần chút nữa đi.

Trong lúc nàng đang cầu nguyện thì hai thân ảnh kia đã dừng bước chân.

Tô Vũ nhìn ngã rẽ, tươi cười hỏi: "Đại Chu vương, ngươi cảm thấy nếu không dùng bất cứ lực lượng nào chống đỡ, chỉ dựa vào thân thể thì bị hỗn độn thủy ăn mòn bao lâu sẽ khóc?

Đại Chu vương bật cười: "Dù sao cũng là Hợp Đạo, không đến mức sẽ khóc chứ?"

Tô Vũ cười tủm tỉm: "Cũng đúng, nhưng ta tin chắc sẽ rất thống khổ!"

Dứt lời, hắn lại lớn tiếng nói: "Hiện tại có lẽ đối phương đang suy nghĩ 'Chết tiệt, đứng đó lầm nhảm làm gì, sao không tới gần một chút, má nó, không tới gần nữa thì ta sẽ phát điên mất"

Trong nước, Anh Vũ tướng quân kịch chấn.

Nói ai đấy?

Vừa rồi ta đã nghĩ vậy thật!

Tô Vũ trêu chọc: "Bây giờ thì chắc chắn nàng đang nghĩ là "Nói ai đấy? Chẳng lẽ ta bị phát hiện? Không có khả năng!"

".. Không có khả năng!"

Anh Vũ tướng quân lại giật điếng người, thật sự không có khả năng, đối phương không thể phát hiện ra ta, trừ khi đối phương để đô vật định vị đặt trên người mình!

Tô Vũ lại cười nói: "Nàng nhất định đang nghĩ, chẳng lẽ đối phương để vật định vị trên người ta? Làm sao có thể? Trên người ta không mang cái gì, không thì ném binh khí đi."

Bình Luận (0)
Comment