Tô Vũ sửng sốt.
Đại Chu vương cũng ngây dại.
Này... Là sao?
Tô Vũ có chút hoảng hốt, kinh ngạc nhìn nàng: "Ngươi... Ngươi không thích Bách Chiến ư?"
Anh Vũ tướng quân cả giận: "Hắn là thằng ngu! Bảo thủ, tự cao tự đại, tự nhận thiên hạ đệ nhất, đánh trận nào thắng trận đó, trên thực tế chỉ là tên ngu xuẩn! Ta nói Chu Thiên Sinh có vấn đề, hắn không tin! Ta nói nữ nhân kia có vấn đề, hắn cũng không tin!
Ta nói không thể dễ dàng hy sinh minh hữu, hắn vẫn không nghe! Ta nói quét sạch tiểu tộc trước, hắn cũng làm lơ. Ta nói nên bắt lấy cường giả tam tộc, hắn toàn bỏ ngoài tai!"
"Kẻ bảo thủ như thế, trừ thực lực mạnh chút thì chả được cái cóc khô gì! Một khi hắn giải phong mà các ngươi không địch lại, sau đó bị hắn đoạt quyền, ngươi bảo ta phải tiếp tục ra sức vì tên ngu xuẩn ấy sao?"
Tô Vũ há hốc miệng, hắn thật sự ngơ ngác, nhất thời không kịp phần ứng!
Đây là cường giả Nhân tộc thượng cổ đầu tiên mắng Bách Chiến vương.
Anh Vũ tướng quân mắng một trận xong mới cảnh giác hỏi bọn họ: "Các ngươi tìm ta, hoặc nên nói là đến thượng giới là để giải phong Bách Chiến ư? Ta không làm! Các ngươi tự lo đi! Ta không muốn mang theo người dưới trướng ta đi chịu chết! Trừ khi ngươi giết ta... Bằng không cứ mặc xác tên đó, hắn tự giải phong được thì giải phong, không được ta cũng không quản!"
Nàng lui về phía sau vài bước, lộ vẻ phẫn nộ và tuyệt vọng.
Dù sao nàng cũng không muốn làm việc này.
Dân Sơn Hầu, Trấn Nam Hầu đều từng tìm nàng, bảo nàng xuất lực cùng đi cứu Bách Chiến vương... Lần nào nàng cũng cự tuyệt, dù không trực tiếp cự tuyệt thì cũng trì hoãn không trả lời.
Cứu Bách Chiến?
Cút đi!
Không chỉ hiến mạng chính mình, mà đợi Bách Chiến giải phong xong, thu nạp thế lực Nhân tộc còn sót lại, chắc chắn sẽ bại hết trong chớp mắt!
Còn không bằng hiện tại, mọi người phân tán, có lẽ còn người có thể sống sót.
Tô Vũ ngây dại nhìn nàng, sau một lúc lâu, hắn mới bật cười: "Ngươi là người đầu tiên ta gặp mà không tán thành cứu Bách Chiến!"
Anh Vũ tướng quân lạnh lùng nói: "Hắn không chết được, vạn tộc có thể giết hắn thì đã sớm giết rồi! Không giết thì đương nhiên là đang chờ hắn giải phong rồi mới giết, hoặc là có ý tưởng khác! Đã không chết thì sớm hay muộn cũng có thể tự giải phong, vì sao phải đi cứu? Dùng mạng chúng ta đổi lấy mạng hắn? Đáng giá sao? Cứu ra rồi thì thế nào? Năm đó nội tình Nhân tộc hùng hậu như vậy mà hắn còn không thắng được, huống chỉ là hiện tại!"
Dù sao, nàng không cảm thấy Bách Chiến là chúa cứu thế.
"Hiện giờ ta ẩn thân Nhất Tuyến Hạp cũng rất tốt, không cần Bách Chiến tới cứu ta!"
Anh Vũ tướng quân nhìn hai người, lại nhìn Tô Vũ, lạnh lùng nói: "Ngươi cứu hắn, hắn cũng sẽ không nghe ngươi, ngươi đừng nghĩ quá nhiều! Bách Chiến là người bảo thủ, tự cao tự đại, tôn thờ vũ lực, chỉ coi trọng huyết thống và thân phận. Ta là tướng quân phong hào chứ không phải Hầu thượng cổ, ở dưới trướng hắn, ta cũng không có địa vị gì đáng nói! Ngươi cũng vậy, Nhân Chủ như ngươi ở trong mắt hắn thì cũng chỉ là con nít chơi đồ hàng mà thôi, ngươi cho rằng cứu hắn ra ngoài thì hắn sẽ cho ngươi cái gì?"
"Trừ khi ngươi có huyết mạch Nhân Hoàng, huyết mạch tứ vương, hoặc là đích truyền của Nhân vương, nếu không... Ngươi không đến Chuẩn vương cảnh, hắn sẽ cảm thấy ngươi không là gì cả, còn không tôn quý bằng Hầu thượng cổ!"
Tô Vũ nhìn Đại Chu vương, thật vậy ư?
Vì sao trước đây chưa từng nghe nói?
Đại Chu vương thấy Tô Vũ nhìn mình thì ho nhẹ một tiếng: "Quả thật Bách Chiến vương trọng huyết thống, trọng môn đệ, trọng vũ lực"
Tô Vũ tò mò: "Huyết thống của hắn là gì?"
"Là huyết mạch Đấu vương"
Tô Vũ cười khẽ: "Không phải hắn có quan hệ với Thái Cổ Cự Nhân tộc sao?"
Đại Chu vương hơi đau đầu: "Thái Cổ Cự Nhân tộc xem như một chủng tộc bá chủ thời thái cổ, thậm chí nghe đồn là một chi của Nhân tộc. Ở trong mắt Bách Chiến thì huyết thống chủng tộc này không thấp"
Tô Vũ gật đầu, thì ra là thế.
Là một kẻ mang tư tưởng cổ xưa, lúc này hắn mới phát hiện mình biết quá ít về Bách Chiến vương.
Ngoan cố phái!
Khó trách nhiều tên đồ cổ thích người này, quả nhiên cả tư tưởng và hành động đều rất phù hợp với ích lợi cũng như tâm ý bọn họ.
Đối diện, Anh Vũ tướng quân nhíu mày nhìn hai kẻ đối diện.
Hai người đề cập tới Bách Chiến, Đại Chu vương thì bình thường, Tô Vũ cũng không nói gì khác lạ, nhưng nàng lại cảm thấy được ngữ khí của đối phương có vẻ mang theo một chút khinh miệt.
Anh Vũ tướng quân hỏi thẳng Tô Vũ: "Hình như thực lực ngươi không quá mạnh, nhưng các ngươi lại đối phó được Long tộc, sau lưng ngươi có Chuẩn vương sao?"
Tô Vũ ngẫm nghĩ, cười đáp: "Có"
"Hiện giờ Nhân tộc cũng tổ chức theo hình thức hội nghị ư?" Anh Vũ tướng quân lo lắng hồi: "Trong hội nghị, ngươi có quyền lên tiếng không?"
Tô Vũ câm nín không trả lời được, ta có quyền không ư?
Hội nghị nào?
Anh Vũ tướng quân thấy hắn không đáp thì sắc mặt khẽ biến: "Quả nhiên! Ngươi không có quyền lên tiếng, vậy mà lại tới thu phục ta, chắc chắn sẽ có một hỏi tranh đấu lung tung rối loạn, ta chán ghét loại tranh đấu này! Đám gia hỏa kia luôn nói những lời ảo tưởng không thực tế! Thượng cổ đã diệt, nay đã không thể khôi phục vinh quang thượng cổ... Sớm hay muộn các ngươi cũng sẽ chôn vùi Nhân tộc!"
Con rối!
Giờ phút này, nàng đã minh bạch. Xem ra vị Nhân Chủ trước mắt còn không bằng Bách Chiến, dù sao Bách Chiến cũng có thực lực áp chế kẻ khác, mà vị này chỉ là một con rỐI.
Sau lưng bị người ta khống chế, hoàn toàn không thể tự mình làm chủ!
Tô Vũ lộ vẻ quỹ dị, sau một lúc lâu mới nói: "Chuẩn vương dưới trướng rất nghe lời ta"
Anh Vũ tướng quân khit mũi coi thường: "Ngươi có thể áp chế được những người đó sao? Ta thấy tuổi tác ngươi không lớn, thiên phú hẳn không rồi, thực lực cũng tạm, nhưng e là ngươi chỉ có thể nắm giữ số ít người. Không nói đâu xa, ngươi có thể khống chế được Chu Thiên Sinh không? Có lẽ... Hắn chỉ đang giám thị ngươi thôi!"
Anh Vũ tướng quân cười lạnh: "Gia hỏa họ Chu kia cũng là đồ cổ, thoạt nhìn dễ bảo, trên thực tế chỉ là đang lừa ngươi thôi. Y âm hiểm như thế, khi đại chiến thất bại còn chưa từng bại lộ thực lực, hiện tại đi theo phía sau ngươi, không phải để giám thị ngươi thì có thể là cái gì?"
Thật đáng buồn!
Nàng phân tích: "Ngươi cho rằng Định Quân đầu phục ngươi? Không đâu, bọn họ muốn hoàn toàn chiếm đoạt quyền lực của ngươi, nghênh đón Bách Chiến trở về, Bách Chiến mà xuất hiện thì ngươi sẽ chẳng là gì cả, dù không bị giết thì cũng chỉ là vật hi sinh đáng thương! Nếu ta đoán không sai thì có lẽ sắp tới các ngươi muốn đến đạo nguyên chi địa!"
Ánh mắt Tô Vũ cổ quái, gật đầu: "Đúng vậy"
"Quả nhiên!"
Anh Vũ tướng quân tỏ vẻ thương hại: "Ngươi quá ngu xuẩn, thật đáng thương! Ngươi đến đạo nguyên chi địa là để cứu Bách Chiến, nhưng chính ngươi cũng không biết khi cứu Bách Chiến ra, ngươi sẽ có kết cục gì, vậy mà còn tới thu phục ta ư?"
Không còn lời gì để nói!
Tô Vũ nhịn không được nhìn sang chỗ Đại Chu vương, cười tủm tỉm nói: "Nàng ohana tích rất có đạo lý, ngươi cảm thấy thế nào?"
Đại Chu vương cười khổ: "Cái này... Ta cũng là lần đầu tiên gặp được"
Anh Vũ tướng quân tự mình tưởng tượng ra một câu chuyện hết sức cẩu huyết!
Nhưng nghe lại rất hợp tình hợp lý!
Không hoàn toàn là bịa đặt, mà là căn cứ theo tuổi tác và thực lực của Tô Vũ để phán đoán.
Đại Chu vương đi theo có về như giám thị, còn Tô Vũ lại hoàn toàn phù hợp với bộ dáng một con rối.