Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2909 - Chương 2909: Nói Trở Mặt Liền Trở Mặt.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2909: Nói Trở Mặt Liền Trở Mặt.
 

Tô Vũ chờ bên ngoài Thần Hỏa Sơn chừng hai giờ đồng hỏ thì mới nhìn thấy Ám Ảnh Hầu cùng một vị trắng hán tóc màu đỏ rực như lửa bay ra.

Tráng hán kia có chút kiệt ngạo, cách thật xa đã chắp tay nói: "Vân Hỏa bái kiến Nhân Chủ!"

Y chắp tay với Đại Chu vương!

Không biết là cố ý hay thật sự cảm thấy Đại Chu vương là Nhân Chủ, trên thực tế, khả năng cố ý lớn hơn, dù sao Ám Ảnh cũng đã nhắc đến Đại Chu vương.

Đại Chu vương nháy mắt tránh ra sau lưng Tô Vũ, hơi biến sắc: "Hỏa Vân Hầu nhận lầm rồi, không dám nhận, tại hạ Chu Thiên Tề, may mắn phục vụ dưới trướng Nhân Hoàng thượng cổ, phụ trách công việc phiên trực của ám vệ hoàng cung, thân phận thấp kém, Hầu gia đừng bái sai!"

Nghe vậy, mấy vị cường giả chung quanh đều biến sắc.

Tất cả dồn dập nhìn về phía Đại Chu vương, kể cả Anh Vũ tướng quân cũng vậy, giờ phút này, Vân Thủy Hầu kinh ngạc thốt lên: "Là ngươi! Khó trách... Có chút quen thuộc, ngươi là người trong cung Nhân Hoàng ư?"

Đại Chu vương cười nói: "Vô danh tiểu tốt, không dám sánh vai cùng vài vị Hầu gia"

Sắc mặt mọi người vẫn ngưng trọng như cũ.

Vô danh tiểu tốt?

Lính gác nhà tể tướng còn cao hơn quan thất phẩm!

Huống chỉ là Nhân Hoàng!

Thực lực con chó nhà Văn vương còn mạnh như Hầu thượng cổ, huống chỉ là người đưới trướng vị Hoàng giả kia.

Nếu Nhân Hoàng không tín nhiệm người thì sao ngươi lại trở thành người mang trọng trách bên cạnh ông ấy?

Thấy mọi người vẫn nhìn chằm chằm mình, Đại Chu vương bèn nói: "Khiến chư vị chê cười rồi, lúc trước cũng từng gặp vài vị Hầu gia, chỉ là nhiệm vụ khác biệt, không dám thẳng thắn thành khẩn. Mà nay chi mạch người truyền lửa đã trở thành quá khứ.."

Thở dài một tiếng, Đại Chu vương lắc đầu: "Lúc trước ta từng khuyên Đan Ngọc và Binh Quật không thể bại lộ hết thảy người truyền lửa, đáng tiếc hai người khăng khăng không nghe, haizz, do ta bất lực, không thể khuyên can, chỉ có thể mặc kệ!"

Y cười khổ: "Hiện giờ, chỉ mạch truyền lửa có lẽ chỉ còn một mình ta!"

Hỏa Vân Hầu chấn động: "Nghe đồn người truyền lửa có ba vị bá chủ, ba người phụ trách, Đan Ngọc, Binh Quật là hai người, ngươi quen bọn họ, còn có thể khuyên bảo bọn họ... Ngươi là người thứ ba ư?"

Y có chút kinh ngạc: "Năm đó Bách Chiến vương nhiều lần dò hỏi người thứ ba là ai nhưng hai người kia không chịu nói, chỉ nói người thứ ba mới là trung tâm, là môi lửa cuối cùng của người truyền lửa... Thì ra đó là ngươi?"

Đại Chu vương cười khẽ: "Nói quá rồi! Ba người chúng ta cùng nhận lệnh Nhân Hoàng, cùng phụ trách truyền thừa chỉ hỏa. Sao trung tâm lại là ta được?"

"Đáng tiếc, nội tình nhiều năm của người truyền lửa đã thành hư không!"

Lúc này, sắc mặt vài vị Hầu đều vô cùng ngưng trọng.

Nhân vật trung tâm chân chính của chi mạch truyền lửa!

Không phải là Chuẩn vương cảnh, bọn họ từng cho rằng đó là một vị Chuẩn vương, kết quả lại không phải.

Không phải Chuẩn vương, lại là nhân vật trung tâm... rõ ràng chuyện này không bình thường.

Chứng tỏ năm xưa Nhân Hoàng rất tín nhiệm đối phương!

"Đan Ngọc và Binh Quật đều là Chuẩn vương.."

Ám Ảnh Hầu nhẹ giọng nói, Đại Chu vương mỉm cười cắt lời: "Bọn họ có thiên phú mạnh hơn ta, thiên phú của ta không tốt, phí thời gian nhiều năm mà khó khăn lắm mới tiến vào Hợp Đạo đỉnh cấp"

Lời này khiến mấy người ở đây đều có chút xấu hổ.

Không phải bọn ta cũng vậy sao?

Huống chỉ chưa chắc bọn ta đã mạnh hơn ngươi, ít nhất ở đây có lẽ chỉ mình Hỏa Vân Hầu có thực lực tương đương với y, mấy người khác đều yếu hơn một bậc.

Đại Chu vương tự vạch trần thân phận xong liền quay lại chủ đề ban nãy: "Cho nên Hỏa Vân Hầu nhận sai người rồi, ta không phải Nhân Chủ, Vũ Hoàng bệ hạ mới là Nhân Chủ, tuyệt đối đừng nhận lầm nữa"

Lời này khiến người khác không khỏi suy nghĩ sâu xa ba phần.

Tô Vũ liếc nhìn Đại Chu vương.

Ta biết y không đơn giản, nhưng hôm nay mới biết gia hỏa này lại là nhân vật trung tâm của người truyền lửa.

Rất giỏi nhẫn!

Có lẽ đó chính là nguyên nhân Nhân Hoàng lựa chọn y làm trung tâm, không có Đại Chu vương, có lẽ ở triều tịch này thì Nhân tộc đã bị hủy diệt.

Thực lực chưa chắc đã là quan trọng nhất.

Cho dù Đại Chu vương có chiến lực Thiên vương thì cũng vô dụng, nếu bại lộ thì e rằng vạn tộc đã sớm đánh tới.

Mấu chốt là y rất giỏi nhẫn nhịn.

Người bình thường thì sẽ không nhịn được.

Ban nãy Hỏa Vân Hầu còn tỏ thái độ bướng bỉnh, lúc này y hơi biến sắc, rất nhanh thái độ liền trở nên cung kính hơn, nghiêm mặt chào hỏi: "Vân Hỏa bái kiến Nhân Chủ, đa tạ ân cứu mạng của Nhân Chủ. Ba năm tới, Nhân Chủ có gì phân phó thì cứ việc hạ lệnh, Vân Hỏa ta không phải hạng người vong ân phụ nghĩa!"

Chỉ là báo ân, chưa nói đến thần phục.

Chuyện này thực bình thường!

Tô Vũ cũng không thèm để ý, ngươi nghe lời là được, ngoài ra không quan trọng, ba năm sau, ngươi mà chỉ là Hợp Đạo đỉnh cấp thì ta còn chướng mắt!

Tô Vũ im lặng mỉm cười gật đầu.

Sau đó hắn quay sang nhìn Ám Ảnh Hầu, Ám Ảnh Hầu thấy Tô Vũ nhìn mình thì cơ bản đã đoán được, Tô Vũ muốn thu phục tất cả cường giả thượng cổ còn sống, giờ phút này, hắn ta thở ra, chủ động nói: "Ám Ảnh nguyện xuất lực vì Nhân Chủ!"

"Khách khí rồi!"

Tô Vũ tươi tỉnh đáp: "Đều là xuất lực vì Nhân tộc mà thôi, Nhân Chủ chỉ một danh xưng"

Tô Vũ nói: "Như vậy chỉ còn lại Trấn Nam Hầu chưa biết chuyện gì"

6 vị Hợp Đạo, 5 vị đã nạp vào dưới trướng.

Thần phục, tính kế, chờ đợi... Đều không sao cả.

Đặt bên cạnh nhìn chằm chằm vẫn tốt hơn là để bọn họ tự ý hành động lộn xộn.

Tô Vũ bâng quơ hỏi: "Chư vị cảm thấy Trấn Nam Hầu có nghe lệnh không?"

Mấy người nhìn nhau, Ám Ảnh Hầu nhẹ giọng đáp: "Trấn Nam Hầu cũng là lão tướng, biết nhìn đại cục, chỉ là..."

Hắn ta nhắc nhở: "Chỉ là Trấn Nam Hầu có chút kiệt ngạo.."

Tô Vũ khẽ cười: "Kiệt ngạo ư? Kiệt ngạo như thế nào?"

Ám Ảnh Hầu không tiện nói nhiều, nhưng Hỏa Vân Hầu thì không cho là đúng: "Tên kia tính tình còn táo bạo hơn ta, hơn nữa... Không dễ tin phục kẻ khác! Nói khó nghe thì Nhân Chủ có thể dùng ân cứu mạng bắt ta hiệu lực, nhưng lại không có ân cứu mạng với Trấn Nam Hầu, chưa chắc hắn sẽ để ý tới, mấy năm nay Nhân Chủ trong mắt hắn cũng chỉ có Bách Chiến vương!"

Tô Vũ gật đâu: "Ta hiểu!

Dứt lời, hắn lại hỏi: "Nếu ta muốn bắt hắn, các vị có nguyện ý trợ giúp ta một tay không?"

"Bắt hắn?"

Hỏa Vân Hầu sửng sốt, Anh Vũ tướng quân và Vân Thủy Hầu cũng thấy ngạc nhiên.

Ám Ảnh Hầu chẩn chờ: "Chỉ là bắt... hay là chém giết?"

Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Xem tình huống, nếu chết cũng không muốn nghe lời, chưa chắc chúng ta có thể khống chế được, vậy thì chỉ có thể chém giết!"

Nghe vậy, mấy người triệt để biến sắc.

Hỏa Vân Hầu có chút xao động: "Ngươi muốn giết hắn ư? Chúng ta gian nan giãy giụa ở thượng giới nhiều năm là vì truyền thừa Nhân tộc.."

Tô Vũ nhướng mày: "Ta bắt các ngươi giãy giụa sao? Là ta khiến các ngươi gặp phải khốn cảnh như thế sao? Vì sao lại khoe ra công lao này với ta? Hơn nữa, đây không phải công lao, đây là sỉ nhục, mà sỉ nhục này không phải do ta mang đến!"

"Các ngươi chôn vùi thế cục tốt, hạ giới nguy cơ như chồng trứng sắp đổ, không phải các ngươi nên cảm thấy thẹn, cảm thấy có lỗi với hạ giới à?"

Tô Vũ lạnh lùng quát: "Vì sao một chuyện đáng hổ thẹn như thế các ngươi lại coi nó thành vinh quang? Tội nhân chân chính là ta ư? Không phải nên trách tội Bách Chiến vương của các ngươi? Ta rất tò mò, vì sao các ngươi lại sinh ra ý nghĩ rằng các ngươi giấy giụa cầu sinh ở thượng giới là vì chúng ta vậy?"

Tô Vũ nhìn về phía từng người một, bỗng thay đổi thái độ, lần nữa tươi cười như trước, lặp lại câu hỏi: "Không nói nhiều nữa, các vị, ta sẽ hỏi lại một lần, nếu ta muốn bắt Trấn Nam Hầu thì các vị nguyện ý ra tay không?"

Mọi người trầm mặc không đáp, Tô Vũ liền tỏ vẻ không để ý: "Không sao, dù sao cũng là bằng hữu lâu năm, trong khi các vị và ta lại không quá quen thuộc"

"Nếu lập tức làm phản bằng hữu của mình thì ta còn lo lắng hơn"

"Chỉ là... Hy vọng đây là lần duy nhất các vị kháng lệnh, không có lần thứ hai!"

Tô Vũ bình tĩnh nhắc nhở: "Nếu các vị đáp ứng giúp ta, vậy thì hy vọng các vị có thể nghe ta, ta nói cái gì, các vị cố gắng làm bằng được, thật sự không làm được thì hãy nói rõ nguyên nhân ra. Ta không hy vọng chư vị tự chủ trương hành động!"

Mọi người không hé răng.

Giờ phút này, Anh Vũ tướng quân cùng Vân Thủy Hầu đều có chút khác thường.

Vân Thủy Hầu lẳng lặng huých vai Anh Vũ, ánh mắt như đang nói...

Đây là tân nhân chủ đáng thương, thê thảm mà ngươi nói ư?

Đây là con rối Nhân Chủ trong miệng ngươi?

Bình Luận (0)
Comment