Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2910 - Chương 2910: Trấn Nam Hầu.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2910: Trấn Nam Hầu.
 

Tô Vũ nói xong thì mặc kệ, không quản mấy vị Hợp Đạo Nhân tộc này nghĩ gì về mình, chỉ nhẹ nhàng giơ tay, trên tay hắn có một chiếc vòng trúc, Tô Vũ nói: "Lam Thiên, ngươi nghe rồi đấy, bỏ qua Hỗn Độn Sơn, tới chỗ ta đã. Chỉ sợ vị Trấn Nam Hầu kia cần chính chúng ta xuất lực bắt lấy!"

"RØP?

Một tiếng cười khẽ vang lên, ngay sau đó, hư không bắt đầu dao động.

Tô Vũ chờ đợi một lát, vòng trúc tách khỏi tay, dân dần hóa thành hình người, rất nhanh bóng người càng ngày càng ngưng thật.

Lại qua một lát, Lam Thiên hóa thành bộ dáng đồng tử, vui về nói: "Vũ Hoàng bệ hạ, hiện tại chúng ta đi bắt tên kia đúng không?"

"Càng sớm càng tốt!" Tô Vũ hỏi thăm: "Hỗn Độn Sơn ổn chứ?"

"Tàm tạm"

Lam Thiên báo cáo: "Ngoài ra, Định Quân Hầu đã hành động"

Tô Vũ khẽ gật đâu.

Hắn nhìn thoáng qua mấy người Vân Thủy Hầu, dặn dò: "Nếu các vị không ngại thì ở lại đây chờ ta"

Ám Ảnh Hầu vội lên tiếng: "Không bằng chúng ta đi cùng ngài, ít nhất cũng có thể khuyên bảo Trấn Nam Hầu.."

Không ngờ Tô Vũ lại định trực tiếp bắt lấy!

Tư thái này... có vẻ không phải định thu phục bình thường.

Tô Vũ từ chối: "Không sao, ta sẽ về sớm thôi, yên tâm đi, có thể thuyết phục thì ta sẽ cố gắng thuyết phục. Các vị ở đây đừng chạy loạn, nếu gặp nguy hiểm thì có thể tạm rời đi trước"

Hắn bảo Lam Thiên: "Lam Thiên, cho bọn họ vài thứ để liên hệ"

Lam Thiên phiên bản tiểu đồng tử cười ha hả, nhanh tay bứt xuống mấy sợi tóc trên đầu, đưa cho bọn họ: "Các vị giữ kĩ nhé, nhớ đừng chạy loạn!"

Mấy người nhíu mày, tiếp nhận sợi tóc, những sợi tóc đó giống như dây thừng nhanh chóng quấn quanh tay bọn họ.

"Đi thôi!"

Tô Vũ mỉm cười, ba người lập tức biến mất, Thiên Quật Lĩnh cũng ở phương Nam, không tính quá xa nơi đây.

Sau khi đám người Tô Vũ đi rồi, Anh Vũ tướng quân là kê đầu tiên lên tiếng: "Ta... sao bỗng dưng lại cảm thấy hắn không còn đáng thương như trước nữa vậy?"

Đáng thương?

Ám Ảnh Hầu nhìn nàng, cổ quái hôi: "Vì sao Anh Vũ lại nói thế?"

Anh Vũ tướng quân chần chờ: "Thực lực chưa tới Chuẩn vương, nghe nói dưới trướng còn có ba vị cường giả Chuẩn vương cảnh, ngay cả Chu Thiên Sinh cũng mạnh hơn hắn, hơn nữa thân phận y tôn quý, là người dưới trướng Nhân Hoàng. Hắn lại quá trẻ tuổi, bị người áp chế, không có quyền lên tiếng, vậy còn không đáng thương sao?"

Cảm giác tội nghiệp lắm mà.

Nhưng hiện tại nàng lại cảm thấy có gì đó hơi lấn cấn.

Rõ ràng gia hỏa mới xuất hiện ban nãy là Chuẩn vương cảnh, nhưng y lại rất nghe lời Tô Vũ.

Bảo làm gì là làm đó, bảo đi đánh nhau liền đi đánh nhau, bảo tới liền tới, bảo đi là đi...

Còn có Chu Thiên Sinh, không, hiện tại nên gọi là Chu Thiên Tẻ, y cũng rất nghe lời.

Dọc đường đi y vẫn luôn cực kỳ cung kính với Tô Vũ.

Ám Ảnh Hầu cạn lời, sau một lúc lâu mới nói: "Đó chỉ là suy đoán của Anh Vũ ngươi thôi, ta lại thấy hắn rất bá đạo. Thôi, cứ quan sát thêm đã, ta cũng chưa biết tình huống cụ thể như thế nào"

Mọi người khẽ gật đầu, giờ phút này, bốn người nhìn nhau, hỏi lâu sau, Hỏa Vân Hầu mới cất tiếng: "Trấn Nam Hầu sẽ đáp ứng chứ?"

"Khó nói lắm"

Cùng lúc đó.

Đại Chu vương cũng vừa hỏi câu tương tự, Tô Vũ cười đáp: "Mặc kệ hắn, trực tiếp bắt đi! Cứ trấn áp trước! Không có thời gian đi thuyết phục đâu, trấn áp xong rồi nói.

Ngươi không thấy thủ hạ của vị này đã được phái ra ngoài mượn sức người, chuẩn bị cứu Bách Chiến à? Chuyện nguy hiểm như vậy còn nguyện ý làm vì Bách Chiến, vậy thì ta không có hứng thú chậm rãi cảm hóa hắn!"

Tô Vũ lại nói: "Huống chỉ có tới 6 vị cường giả thượng cổ, dù sao cũng cần giết gà dọa khỉ, bằng không bọn họ sẽ cho rằng ta dễ nói chuyện. Trấn Nam Hầu... coi như hắn xui xẻo đi, không cần giết thì cứ để đó, bắt lại đã rồi tính!"

Lam Thiên và Đại Chu vương đều không ý kiến.

Lam Thiên hào hứng nói: "Vậy bắt lấy đi, một cường giả chưa đến Thiên vương, chúng ta liên thủ thì nháy mắt là bắt được thôi!"

Thiên Quật Lĩnh.

Mấy vạn hang động, các động nối liền.

Giờ phút này, trong một hang động vô cùng lớn, cũng rất sáng sủa.

Trấn Nam Hầu đang nhíu mày đi tới đi lui.

Sao Văn Khởi còn chưa trở về?

Đã xảy ra chuyện gì ư?

Lão cảm thấy hơi bất an, chẳng lẽ Thực Thiết tộc giữ gã lại?

Không đúng!

Đúng lúc này, ánh mắt lão khẽ động, nơi xa truyền đến tiếng bước chân, Trấn Nam Hầu thấp giọng quát: "Ai?"

"Đại nhân, là ta!

Văn Khởi!

Trấn Nam Hầu nhẹ nhàng thở ra, cũng đúng, trong mấy vạn hang động này, trừ Văn Khởi biết mình ở đây ra thì còn ai biết nữa?

Dù muốn tìm thì cũng phải mất mấy năm!

Thiên Quật Lĩnh có vô số hang động, thủ hạ dưới trướng lão cũng không ở gần nhau, sợ bị một lưới bắt hết, mỗi nơi một ít, phân bố rải rác trong toàn bộ Thiên Quật Lĩnh.

Người có thể đến thẳng chỗ mình cũng chỉ có Văn Khởi.

Vừa nghĩ tới gã, vậy mà gia hỏa này đã trở lại.

Trấn Nam Hầu liền đi ra ngoài, vừa đi vừa sốt ruột hỏi: "Thực Thiết tộc đáp ứng chưa?

Ngươi gặp được Cự Trúc Hầu không?"

Ngoài hang, Tô Vũ hóa thành Văn Khởi trực tiếp đi tới, mở miệng nói: "Đáp ứng rồi, cũng gặp được Cự Trúc Hầu.."

Hai người cách chưa đến trăm mét, Trấn Nam Hầu bỗng khựng lại: "Văn Khởi, có người theo dõi ngươi à?"

"Sao có thể?" Tô Vũ phủ nhận. "Đại nhân đa nghỉ quá rồi!"

Hắn tươi cười nhưng Trấn Nam Hầu lại biến sắc, cả giận gầm lên: "Ngươi bán đứng ta?"

Lão quay đầu bỏ chạy, có điều trong lòng bất chợt cả kinh, phía sau lão, Đại Chu vương đột ngột xuất hiện: "Đừng chạy!"

Trấn Nam Hầu lại biến sắc, nhanh chóng quay người muốn chạy đến hang động khác, nhưng bên đó có thân ảnh của Lam Thiên đang cười hì hì ngoắc tay với lão: "Hết đường rồi!"

"Khốn kiếp!"

Trấn Nam Hầu giận dữ, bay thẳng về phía Tô Vũ!

Tên khốn kiếp, lão bị Văn Khởi phản bội rồi!

Lão biết thực lực Văn Khởi, thế nên lão không chạy đến phương hướng khác mà là dứt khoát quay đầu chạy thẳng đến chỗ Tô Vũ.

Ta sẽ giết phản đồ nhà ngươi!

Trong tay Tô Vũ đột nhiên hiện lên một cây bút, ta không phải là Văn Khởi.

Văn Khởi còn đang bị giam giữ, ngươi nên đến ở chung với gã đi.

Một bút điểm ra, trong nháy mắt, ngàn vạn cây bút hiện lên, bay thẳng đến đại đạo của Trấn Nam Hầu.

Lam Thiên cùng Đại Chu vương cũng nhanh chóng bùng nổ, 3 vị cường giả mạnh mẽ xông tới áp chế.

Vô số phân thân của Lam Thiên hóa thành cái lưới lớn chụp xuống!

Nhẫn đạo của Đại Chu vương phát huy tới cực hạn, y không hô lên mà là đè ép, cấm Trấn Nam Hầu rống ra tiếng!

Tô Vũ khai hỏa toàn bộ chiến lực!

Hắn vốn không yếu hơn Trấn Nam Hầu, huống chỉ gia hỏa này còn đang bị áp chế, ngàn vạn cây bút điểm xuống, rất nhanh đã đâm vào tất cả nguyên khiếu của Trấn Nam Hầu, Trấn Nam Hầu muốn rống to nhưng không thể.

Ông lộ vẻ không dám tin tưởng, gia hỏa này là aï?

Không phải Văn Khởi!

Còn chưa phát ra tiếng thì ông đã thấy một hòn đá nhỏ bay thẳng đến đập vào đầu mình, hơn nữa Nhân Chủ ấn của Tô Vũ cũng bùng nổ, khí vận Nhân tộc tức khắc áp chết "Trấn!

Tô Vũ khẽ quát, chẳng lẽ hắn không thể trấn nổi một vị Hầu sao?

Chưa đến Nhân vương, ngươi có thể ngăn cản khí vận Nhân tộc ư?

Sắc mặt Trấn Nam Hầu lại thay đổi, đây là cái gì?

Chủ nhân Nhân tộc?

Không có khả năng!

Dù đúng thì cũng là Nhân Chủ hạ giới, khí vận Nhân tộc không đủ, Nhân tộc hạ giới rất yếu, sao có thể trấn áp Hầu thượng cổ như mình?

Không có khả năng!

Oanh!

Ông kinh ngạc, đại ấn bay thẳng đến trấn áp ông, ầm một tiếng, mạnh mẽ đè ông xuống mặt đất.

"Đừng nhúc nhích, ta chỉ trấn áp ngươi, không giết ngươi!"

Tô Vũ bình tĩnh nói: "Ta là chủ nhân Nhân tộc, ngươi nghe lời thì ta sẽ không giết ngươi, đừng ép ta ra tay!"

Trấn Nam Hầu giãy giụa kịch liệt, Tô Vũ không chút khách khí, cầm bút điểm xuống, thân thể ông không ngừng tổn thương, thậm chí tinh huyết cũng bị Tô Vũ rút ra một mảng lớn, trong chớp mắt, khí tức ông liền trở nên cực kỳ mỏng manh.

Tô Vũ bĩu môi, cầm cự bút trong tay khắc họa liên hỏi.

Một lát sau, đại đạo đã bị phong ấn hoàn toàn.

Tiếp đó, Văn Minh Chí hiện lên, thu ông vào bên trong, cuối cùng Thánh Hóa ấn hạ xuống.

Tô Vũ thở ra: "Không thể dùng Văn Minh Chí nữa rồi!"

Trấn áp 3 vị cường giả, Văn Khởi yếu nhất, hai vị còn lại, một vị Hợp Đạo nhị đẳng, một vị Thiên vương, dù sao hiện tại cũng không thể vận dụng Văn Minh Chí nữa.

"Xong rồi, kết thúc công việc!" Tô Vũ hài lòng: "Vừa nhìn liền biết gia hỏa này là hạng người gàn bướng hồ đỏ! Định Quân Hầu thấy Nhân Chủ ấn, thấy bút của Văn vương thì ngoan ngoãn bất động, vậy mà lão còn dám giấy giụa!"

Đại Chu vương nói: "Đó là vì Định Quân Hầu nhỏ yếu, trong khi gia hỏa này thực lực cường đại"

Tô Vũ phất tay thu hồi Văn Minh Chí: "Mặc kệ lão, trấn áp là được! Có Văn Minh Chí và Thánh Hóa ấn ở đây, lão muốn lật trời cũng khó!"

Mấy người liếc nhìn nhau, đồng loạt mỉm cười.

Ba người hợp tác vô cùng thuận lợi.

Một vị Hợp Đạo nhị đẳng không kịp giãy giụa nhiều đã bị ba người liên thủ bắt được.

"Trở về thôi!"

Ba người nháy mắt biến mất.

Lâu lắm rồi không biết mặt mũi top 10 Kim Thánh Bảng trông như nào, cầu các vị đại gia hãy hỗ trợ dâng nước cho mềnh ngoi lên dòm ngó top 10 KTB nàooooo:))))))))))

Bình Luận (0)
Comment