Không đến một giờ, đám người Vân Thủy Hầu còn đang chờ đợi.
Tô Vũ xuất hiện, tươi cười nói: "Trấn áp xong rồi, giờ không sợ phiền toái nữa!"
Mấy người chấn động!
Trấn áp?
Mới bao lâu, thời gian chỉ đủ để đi đường mà Trấn Nam Hầu đã bị trấn áp?
Còn chưa có thời gian nói chuyện nữa là!
Hiển nhiên Tô Vũ căn bản không hề thuyết phục, vừa đến đã bắt đối phương, đúng không?
Mấy người lại nhìn trộm Anh Vũ tướng quân, đặc biệt là Vân Thủy Hầu, giờ phút này, nàng ta không nhịn được muốn mắng người.
Ngươi nói hắn đáng thương lắm, thê thảm lắm. Nhưng ta cảm thấy Tô Vũ bá đạo đến mức không thể tưởng tượng kia kìa.
Trực tiếp bắt lấy Trấn Nam Hầu!
Nói là 6 vị Hợp Đạo, mà thật ra là 7 vị, còn Văn Khởi bị Tô Vũ trấn áp nữa.
Bắt lấy Trấn Nam Hầu dễ như trở bàn tay, cũng coi như hành động chấn nhiếp đám người Vân Thủy Hầu.
Quá nhanh!
Dù sao Trấn Nam Hầu cũng là Hợp Đạo đỉnh cấp, kết quả lại chẳng gây nên chút sóng gió gì.
Vạn tộc đuổi giết cường giả Nhân tộc nhiều năm, Trấn Nam Hầu có thể dừng chân ở Thiên Quật Lĩnh bấy lâu chứng tỏ không dễ bắt được ông.
Bất giác, Anh Vũ tướng quân nghĩ tới cảm giác sợ hãi khi bị Tô Vũ chỉ phối ở Nhất Tuyết Hạp.
Lúc trước nàng đã quên mất điểm này. Chỉ trách nàng quá ngu ngốc. Sao lại bị lừa bởi vẻ bề ngoài của Tô Vũ chứ?
Không chỉ riêng mình nàng, Hỏa Vân Hầu cũng hơi nhíu mi.
Mấy người nhìn Tô Vũ, Vân Thủy Hầu nhỏ nhẹ hỏi: "Nhân Chủ khai Thiên Môn ư?"
Tô Vũ gật đâu.
Quả nhiên là như thế!
Mấy người chấn động, Ám Ảnh Hầu thì đã biết, không lộ vê gì, nhưng những người khác thì giờ mới biết vị Nhân Chủ này đã khai Thiên Môn.
Chỉ sợ hắn là người duy nhất khai Thiên Môn sau thời thượng cổ.
Vân Thủy Hầu lại nhẹ giọng nói: "Nhân Chủ truyền thừa huyết mạch cường giả thượng cổ sao?"
Trước kia Tô Vũ rất thích kéo quan hệ.
Nhưng từ lâu rồi hắn lại chướng mắt với vấn đề huyết mạch của đám cổ lão Nhân tộc. Thế nên lúc này nghe Vân Thủy Hầu hỏi như vậy, Tô Vũ bỗng thấy hơi khó chịu, "Huyết mạch thượng cổ? Ta rất tò mò, vì sao nhất định phải là huyết mạch thượng cổ mới được? Chẳng lẽ trước khi đám người Nhân Hoàng quật khởi, thân phận cũng rất tôn quý sao? Là con cái cháu chắt dòng chính của Nhân Tổ à? Không phải huyết mạch thượng cổ thì không thể cường đại?"
"Vân Thủy không có ý này"
Vân Thủy Hầu lắc đầu: "Vân Thủy chỉ kinh ngạc vì thiên phú của Nhân Chủ, người có thể khai Thiên Môn không hề tầm thường, chỉ là nghi hoặc một chút mà thôi, Nhân Chủ đừng để ý"
Tô Vũ bật cười: "Không ngại, chỉ là cảm thấy các ngươi quá coi trọng huyết mạch...
Huyết mạch tôn quý thì thế nào? Làm cách nào để phân chia tôn quý hay không?"
Tô Vũ nói thẳng: "Trong thiên hạ này, nếu nói đến huyết mạch tôn quý nhất có lẽ chẳng tới phiên Nhân tộc! Nếu thời không trường hà có chủ nhân, vị đó mới là tôn quý nhất, trước nữa có lẽ là người khai thiên, hoặc đó cũng là chủ nhân thời không trường hà... Những người đó nhất định là Nhân tộc sao?"
Tô Vũ lắc đầu: "Ta không tán đồng tư tưởng huyết mạch tôn quý hay không của các ngươi!"
Hắn nhìn về phía mấy người đối diện: "Các ngươi cảm thấy huyết mạch Nhân tộc tôn quý nhất, nên đều quy kết nỗ lực của tiền nhân và hậu nhân là nhờ huyết mạch... Thật buồn cười, thật đáng giận!"
Tô Vũ thở dài: "Lập vô số thành tích, vào sinh ra tử trăm triệu lần mà không thắng nổi một câu huyết mạch tôn quý của ngươi? Lời này thật khiến kẻ khác thất vọng!"
"Ngàn vạn lần nỗ lực, ngàn vạn lần vào sinh ra tử, không đổi được một câu ngươi đã vất vả rồi, không thắng nổi huyết mạch vô dụng... Hàn môn... haizz!"
Tô Vũ lắc đầu thở dài, vừa đi vừa nói: "Lúc trước, ta học tập ở học phủ Nhân Cảnh, đã có tranh chấp giữa kẻ xuất thân hàn môn và quý tộc! Mà nay ta đã cường đại đến tầm này, trở thành chủ nhân Nhân tộc, thế mà vẫn không trốn được vấn đề huyết mạch tôn quý hay không... Chung quy vẫn có chút thất vọng mất mát"
Đại Chu vương đi bên cạnh liền lên tiếng: "Vũ Hoàng đừng buồn, huyết mạch tôn quý hay không không phải chỉ xem huyết mạch, mà còn phải xem người. Vũ Hoàng tôn quý, huyết mạch tự nhiên liền tôn quý, cao cấp, hơn người một bậc! Nếu Vũ Hoàng có hậu » duệ..:
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Ta hiểu ý ngươi, nếu ta có hậu duệ thì ngươi sẽ nâng đỡ, dù ta đã chết! Như ngày đó lão sư ta từng nói, Tô Vũ, ngươi lưu lại huyết mạch, ngươi mà chết, chúng ta sẽ tái chiến ở triều tịch tiếp theo!"
Tô Vũ lắc đầu, thở dài: "Không, đó không phải điều ta muốn! Ta nỗ lực tu luyện, ta giết vạn tộc, chiến chư thiên để để hậu duệ của ta có địa vị cao hơn kẻ khác ư? Không phải, vận mệnh phải do chính mình thay đổi! Không cần cao hơn người, chỉ cần không bị người khác khinh thường là đủ rồi! Nâng đỡ hậu duệ của ta trở thành Nhân Chủ, thành Nhân Hoàng thì được gì?"
Tô Vũ cảm khái.
Bởi vì đám lão nhân thường hỏi, ngươi truyền thừa huyết mạch của ai?
Ngươi nỗ lực nhiều thế nào, bọn họ đều quy kết vào huyết mạch.
Ngươi trả giá bao nhiêu, chưa từng có người để ý tới.
Một câu huyết mạch đã che đi bao nhiêu nỗ lực!
Không phải một hai người, mà gần như tất cả đều như thế.
Dù chưa từng gặp Bách Chiến, nhưng hắn ta cũng vậy, cảm thấy huyết mạch của mình là cao cấp, huyết mạch vạn tộc đều thấp kém hơn...
Một câu tạp huyết khiến Định Quân Hầu chắc chắn chi mạch Ngục vương không phải người tốt, rất hữu dụng, nhưng Tô Vũ cũng thấy được sự cố chấp và thành kiến của đám lão nhân.
Chẳng phải Đại Tân vương và Đại Hạ vương vẫn lo lắng về sau sẽ bị người thóa mạ sao?
Vì sao lại lo?
Bởi vì hai người này đã thay đổi huyết mạch.
Dù chiến công vĩ đại thế nào thì đều không che giấu được sự thật huyết mạch biến hóa, bọn họ lo lắng mình sẽ trở thành đối tượng bị muôn đời thóa mạ.
Thật đáng buồn.
Mãi đến khi Tô Vũ nhận lời sẽ quy định công huân trong quy tắc, lúc ấy hai người bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra.
Đây chính là hai vị đại công thần đã che chở Nhân tộc mấy trăm năm qua!
Kết quả lại vì huyết mạch thành tạp huyết mà rối rắm.
Vài vị cường giả thượng cổ không hề hé răng.
Vân Thủy Hầu chỉ hỏi một câu mà thôi, kết quả không ngờ Tô Vũ lại không vừa lòng, kỳ thật mấy người đều không cảm thấy chính mình có gì không ổn, không hiểu được vì sao Tô Vũ phản ứng mạnh như thế.
Huyết mạch vốn có phân cao thấp, chẳng lẽ không phải sao?
Nhân tộc vốn là huyết mạch tôn quý!
Đây là tư tưởng ăn sâu bén rễ!
Giờ phút này, Lam Thiên lên tiếng: "Vũ Hoàng, thôi, có một số việc không cần cưỡng câu! Với ý nghĩ của bọn họ, có lẽ sau khi giang sơn bình định, kẻ đầu tiên bị xử tử chính là ta"
Huyết mạch không thuần!
Không chỉ là không thuần, mà là quá tạp, tạp đến mức không thể tưởng tượng!
Đến mức không thể phân rõ rốt cuộc có phải Nhân tộc hay không.
Lam Thiên cười nói: "Không phản bác được đám người bảo thủ đâu, nhưng cứ yên tâm là không có nhiều kẻ như vậy lắm, đám người bảo thủ chết rồi thì đương nhiên sẽ không thành vấn đẻ!"
Anh Vũ tướng quân nhíu mày: "Có một số việc vốn là như thế, huyết mạch Nhân tộc quả thật cao hơn huyết mạch vạn tộc! Mà huyết mạch cường giả đỉnh cấp của Nhân tộc cao hơn huyết mạch người thường, đây là sự thật. Vì sao Nhân Chủ lại tức giận?"
Nàng không hiểu.
Nàng cảm thấy điều này rõ ràng không sai.
Thế nên Anh Vũ lại hôi: "Nếu Nhân Chủ trở thành chủ nhân quy tắc, thực lực cường đại, thế thì hậu duệ của ngài cũng là huyết mạch cao đẳng, cao hơn người khác, không ai phủ nhận chuyện này, đây không phải là kỳ thị, chỉ là sự thật, vì sao bọn ta lại không thể nói?"
Đại Chu vương lẳng lặng liếc Anh Vũ một cái, lá gan nàng ta lớn thật.
Chắc là do chưa quen thuộc với Tô Vũ.
Nếu biết rõ về tính tình hắn thì giờ phút này chỉ sợ sẽ không có ai đám phản bác.
Còn may Tô Vũ nói thẳng mọi suy nghĩ ra xong thì cũng dần dần bình tĩnh lại, không cố ý làm khó Anh Vũ, chỉ lắc đầu nói: "Thôi, có lẽ ngươi nói không sai, có vài thứ không thể phân rõ ràng. Chỉ là nếu ta thành Hoàng, trọng định quy tắc chư thiên, nhất định ta sẽ đưa ra quy tắc: không dùng huyết mạch luận anh hùng!"
Tô Vũ nói: "Các ngươi căn bản không hiểu, cũng không rõ! Một vài người không mang huyết mạch Nhân tộc thuần túy đã trả giá bao nhiêu vì Nhân tộc này! Các ngươi kiên trì cái gọi là Nhân tộc tối cao, theo ta nghĩ, đó chỉ là câu chuyện cười! Không có ta, không có bọn họ, có còn Nhân tộc hôm nay hay không cũng khó nói!"
"Đại Tần vương, Đại Hạ vương, Lam Thiên, hay cả ta, bọn ta đều không phải huyết mạch Nhân tộc!