Trong trang sách của Văn Minh Chí.
Trấn Nam Hầu thấy hoa mắt, bỗng nhiên xuất hiện một người.
Còn chưa kịp nói chuyện thì Tô Vũ đã võ một chưởng, bên cạnh, Văn Khởi trực tiếp bị hắn trấn áp trên mặt đất!
Ám Ảnh Hầu đều đã nói như vậy, Tô Vũ cũng cảm thấy cứ trực tiếp trấn áp gã Văn Khởi này đi thì hơn.
Dù sao cũng không thiếu một tên Hợp Đạo mới tấn cấp!
Chỉ có Trấn Nam Hầu là thực lực không kém.
Trấn Nam Hầu biến sắc, tức giận quát: "Ngươi muốn làm cái gì? Nhục nhã chúng ta à?
Cho dù ngươi là Nhân Chủ hạ giới thì sao? Ta cũng là Thượng cổ Hầu.. "
Oanh!
Tô Vũ tung ra một quyền, đánh cho Trấn Nam Hầu rút lui mấy chục bước, khóe miệng chảy máu.
Tô Vũ đánh lui ông ta xong, cũng không nói nhảm mà đi thẳng vào vấn đề: "Ta muốn đi cứu Bách Chiến, ngươi có nguyện ý xuất thủ không?"
Trấn Nam Hầu còn đang tức giận, nghe lời ấy thì bất chợt sững sờ.
Lửa giận trong lòng ông tiêu tán một chút, hoài nghỉ hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói, ta muốn đi cứu Bách Chiến!" Tô Vũ thản nhiên lặp lại. "Có 8 vị Thiên Vương đang phong ấn hắn ta, hiện tại ta không đủ thực lực, ta tới để hồi ngươi, ngươi có muốn xuất thủ không?"
Trấn Nam Hầu nhíu mày: "Đương nhiên! Nhưng ngươi muốn đi chịu chết sao? Mặc dù ta muốn cứu Bách Chiến vương, có điều 8 vị Thiên Vương... Thiên Vương... Chuẩn Vương cảnh ư?"
"Đúng vậy!"
Tô Vũ khẽ gật đầu, Thiên Vương Chuẩn Vương đều như nhau, chỉ là xưng hô khác biệt mà thôi, những người này cũng có thể hiểu được.
Tô Vũ lười giải thích, chỉ nói thẳng: "Tất cả Nhân tộc Hầu thượng cổ đều đã đáp ứng xuất thủ, duy chỉ có ngươi.. "
Trấn Nam Hầu tức giận quát: "Chẳng lẽ ngươi trấn áp tất cả mọi người rồi?"
"Không, chỉ có các ngươi thôi!"
Trấn Nam Hầu càng thêm phẫn nộ: "Tại sao? Dù ngươi là Nhân Chủ, nhưng ta cũng chưa từng phản bội Nhân tộc, vì sao lại đối đãi với ta như thế?"
Ông không hiểu!
Ông còn tưởng rằng những người khác cũng bị trấn áp, hóa ra là chỉ mỗi mình ông thôi?
Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Bởi vì ngươi không phải con người! Trong tình thế thảm bại ở triều tịch thứ chín, Thực Thiết nhất tộc vẫn âm thầm giúp đỡ Nhân tộc, ở thượng giới còn có thể sống mấy vị Nhân tộc Hầu cũng là nhờ Thực Thiết tộc xuất lực không ít!
Ngươi vì cứu Bách Chiến, thế mà lại muốn hại bọn họ. Loại người như ngươi, đối với Nhân tộc có lẽ mọi người sẽ cảm thấy ngươi không phải phản đỏ, nhưng đối với ta thì ngươi còn ghê tởm hơn cả phản đỏ!"
Trong mắt Tô Vũ lóe sáng hàn ý: "Hôm nay ngươi có thể hố minh hữu, ngày mai liền dám vì Bách Chiến mà lừa giết rất nhiều Nhân tộc, lừa giết đồng bào! Trong mắt ngươi, tác dụng của một Bách Chiến có thể vượt qua mười vị trăm vị Hợp Đạo, nếu Bách Chiến có thể giải phong, 6 vị Hợp Đạo thượng cổ vẫn lạc, có phải ngươi cũng cảm thấy đáng giá?"
Trấn Nam Hầu khẽ giật mình, nửa ngày sau mới cắn răng gật đầu: "Đáng giá!"
Ông không phủ nhận, bởi vì ông thực sự cảm thấy đáng giá!
Tô Vũ lạnh lùng nói: "Ta cũng đoán được! Ám Ảnh Hầu bọn họ nói ngươi kiệt ngạo, nói ngươi ngay thẳng, ta cũng có thể đoán được tâm tư của ngươi! Trong mắt ngươi, ngươi cũng không phải là vì phản bội Nhân tộc, mà là vì muốn Nhân tộc ngày càng tốt hơn, cho nên vì cường giả, ngươi sẵn sàng hi sinh kẻ yếu, đúng không?"
"Đúng thết"
Sắc mặt Trấn Nam Hầu trở nên nặng nề hơn rất nhiều: "Ta biết chưa hẳn tất cả mọi người đều tán đồng, nhưng riêng ta vẫn cảm thấy đáng giá!"
Tô Vũ âm lãnh hỏi: "Vậy ta hỏi ngươi, vì cứu Bách Chiến ra, ngươi có nguyện ý đi chết không?
"Có thể cứu Bách Chiến thì ta nguyện ý!"
Trấn Nam Hầu nói: "Năm xưa là ta và đám Binh Quật thúc đẩy Bách Chiến thượng vị, ở trận chiến cuối cùng Bách Chiến đã thất bại. Binh Quật vì chặn hậu mà bỏ mình, Dân Sơn bị giết, Bách Chiến bị phong ấn. Duy chỉ có ta còn sống tạm đến nay! Nếu Bách Chiến có thể thoát ra thì quá tốt. Một Bách Chiến hữu dụng hơn một trăm kẻ như ta!
Cho nên nếu có thể giải cứu hắn thì ta nguyện ý nỗ lực bất cứ giá nào, đền bù tổn thất mà năm đó chúng ta mang tới!"
"Ngươi đền bù không được!"
"Ta biết!"
Trấn Nam Hầu nghiến răng: "Ta biết không cách nào đền bù hết thảy, nhưng chỉ có Bách Chiến mới có thể giải cứu Nhân tộc! Hắn là Chuẩn Vương mạnh nhất! Không có hắn thì làm sao ngăn cản vạn tộc?"
Tô Vũ nhìn đối phương: "Được, ngươi đã nói vậy thì ta cũng chẳng nói lời vô ích làm gì!
Ta cần ngươi xuất lực, ngay giây phút khi ngươi bước ra, ngươi hãy thiêu đốt tất cả tỉnh huyết, tự bạo nhục thân, nổ chết địch nhân trước mặt ngươi!"
Trấn Nam Hầu lạnh mặt nhìn hắn.
Tô Vũ trào phúng: "Ngươi không nguyện ý?"
Trấn Nam Hầu lạnh mặt nói: "Không phải ta không nguyện ý, chỉ là ta không tin ngươi, nếu xuất hiện ở trước mặt ta là bằng hữu của ta, chiến hữu của ta, đồng bào của ta... "
Tô Vũ lấy Nhân Chủ ấn ra, đặt ở trước mặt ông, bình tĩnh nói: "Ta cam đoan kẻ trước mặt ngươi là Thiên Vương phong cấm Bách Chiến, nếu có nửa lời dối trá, Nhân Chủ ấn tất băng!"
Hắn vừa dứt lời thì Nhân Chủ ấn liền lóe sáng, chấn động một cái.
Trấn Nam Hầu biến hóa sắc mặt.
Tô Vũ hôi ông: "Đủ chưa? Không đũ thì ta gọi đám Ám Ảnh đến cam đoan với ngươi lần nữa?"
Tô Vũ thần nhiên nói: "Nếu ngươi cảm thấy có thể tin thì một khắc khi ta phóng thích ngươi ra, ngươi chỉ có một mục đích duy nhất, giết địch! Tự bạo nhục thân, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu, biển ý chí của ngươi thì cứ việc giữ lại, về sau ta giúp ngươi uẩn dưỡng phục hồi!"
"Làm vậy có thể cứu Bách Chiến không?"
Trấn Nam Hầu nhìn hắn, Tô Vũ lắc đầu: "Không xác định! Phong ấn hắn có 8 vị Thiên Vương, làm hết sức mình rồi nghe thiên mệnh thôi. Nếu ta có thể cam đoan trăm phần trăm sẽ cứu được hắn ra thì đó mới là lời đánh rắm!"
Trấn Nam Hầu nghe xong thì thổ dài: "Cơ hội lớn bao nhiêu?"
"50 - 50!"
Tô Vũ cười nhạt: "Nếu không nắm chắc chút nào thì ta cũng sẽ không mạo hiểm! Mặc kệ Bách Chiến là xong!"
Trấn Nam Hầu rơi vào trầm tư, một lát sau mới nói: "Dù ta tự bạo nhục thân, thậm chí tự bạo toàn bộ thì cũng chưa chắc có thể giết chết một tôn Chuẩn Vương"
"Ta sẽ nghĩ biện pháp áp chế thực lực bọn chúng, áp chế đến cực hạn, khiến đại đạo của chúng bạo động"
"Vậy được!" Trấn Nam Hầu nhận lời: "Ta đáp ứng ngươi, nhưng ta cần được cam đoan!"
"Nói đi!"
Trấn Nam Hầu nhìn thẳng vào mắt hắn: "Nếu Bách Chiến vương thật sự được giải phong thành công, không cho ngươi lừa giết hắn!"
Tô Vũ hơi ngạc nhiên.
Trấn Nam Hầu nói: "Ta biết tính cách của đám Hỏa Vân, họ không phải loại người sẽ tùy tiện thần phục! Ngươi vừa đến liền trực tiếp trấn áp ta, hiển nhiên là bởi vì ta ủng hộ Bách Chiến! Ngươi là Nhân Chủ đương nhiệm, Bách Chiến là Nhân Chủ tiền nhiệm.
Ngươi giải phong cho hắn chưa hẳn là vì cứu hắn, có lẽ là vì ngươi muốn giết hắn, giúp cường giả hạ giới sinh ra Hợp Đạo!"
"Ngươi có thể trong thời gian ngắn ngủi thu phục tất cả mọi người thì chứng tỏ ngươi rất có năng lực, rất có thủ đoạn, mặc dù ta không biết rõ nhưng cũng phần nào đoán được. Trong khi tính cách Bách Chiến dễ kích động, hắn lại bị phong ấn nhiều năm nên chưa chắc đã là đối thủ của ngươi!"
Tô Vũ hơi ngoài ý muốn, nhất thời bật cười.
Đây là người đầu tiên không cần mình nói gì thì đã cảm thấy Bách Chiến không phải đối thủ của mình, mà đây còn người ủng hộ đáng tin của hắn ta.
Trấn Nam Hầu chậm rãi nói tiếp: "Nếu ngươi thật sự muốn đối phó Bách Chiến, vậy thì phải trước sự chứng kiến của tất cả mọi người mà đánh bại hắn, thậm chí là đánh giết hắn! Đây chính là yêu cầu duy nhất, cam đoan duy nhất mà ta cần! Hai vương tranh đấu ắt có thắng có thua, ta đều có thể tiếp nhận!"
Ông chỉ sợ Bách Chiến cái gì cũng không biết, cái gì cũng không rõ ràng thì đã bị tân nhiệm Nhân Chủ vô cùng thần bí này bẫy chết!
Nhân Chủ không nhất định phải là Bách Chiến. Nhưng ông hi vọng đường đường chính chính nhìn thấy triều đại thay đổi!
Tô Vũ mỉm cười, nửa ngày sau mới cất tiếng: "Nếu hắn không chủ động tìm ta gây phiền phức, ta không ngại đáp ứng ngươi! Nếu hắn chủ động tìm ta... Hết thầy sẽ do ta quyết định! Lời ngươi nói cũng không tính!"
"Hắn chủ động đi chịu chết vậy thì đó là do hắn ngu xuẩn, ta không có ý kiến gì!" Trấn Nam Hầu nhìn Tô Vũ: "Như vậy liệu Nhân Chủ có thể hài lòng?"
"Cũng được!" Tô Vũ bật cười.
Dứt lời, hắn liền liếc qua Văn Khởi: "Có điều ta sẽ không giải phong cho gia hỏa kia, miễn cho gã lại lắm môm! Cứ như vậy đi, đương nhiên, vì phòng ngừa ngươi đi ra lại xuống tay với ta, trên đại đạo của ngươi ta sẽ bố trí một chút thủ đoạn. Có thể tiếp nhận được không?"
"Có thể!"
Tô Vũ hài lòng: "Vốn tưởng rằng ngươi là kẻ ngu xuẩn, hiện tại xem ra chỉ là ngươi quá cố chấp! Được rồi, ngươi có thể sống tiếp đã lại nói, chết rồi thì hết thảy cũng chẳng cần nhắc lại"
"Hi vọng có thể có cơ hội này!"
Trấn Nam Hầu trầm giọng đáp lại một câu.
Tô Vũ cười khẽ, nhẹ nhàng lướt đi.
Phản ứng của Trấn Nam Hầu quả quyết hơn hắn mong muốn không ít.
Hỏa Vân Hầu nói ông ta dễ kích động, bạo động, kiệt ngạo...
Có lẽ đều có, nhưng còn may là ông ta không thiếu trí tuệ.
Thậm chí chưa tiếp xúc với Tô Vũ, không biết tên họ của hắn là gì mà gia hỏa này liền dám chắc chắn nếu Bách Chiến giở trò thì đại khái cũng không phải đối thủ của Tô Vũ.
Cũng phải, dù sao đám Ám Ảnh Hầu thần phục quá nhanh.
Đám Hầu thượng cổ đó đều đã trải qua thời đại của Bách Chiến, sao có thể tùy tiện quy phục một vị Nhân Chủ tự dưng nhảy ra như hắn được?
"Hi vọng đừng làm ra việc ngốc nghếch!"
Tô Vũ đi ra khỏi Văn Minh Chí, trong lòng thầm nhủ một tiếng, đừng có đi ra liền quay đầu đâm ta một kích... Ta đã nói sẽ bố trí thủ đoạn trên đại đạo của ngươi thì hiển nhiên không phải nói đùa!
Tạm thời mọi thứ đã xong, trong năm ngày tới, đại chiến sẽ xảy ra.
Tô Vũ hiện giờ chỉ yên lặng chờ đợi kẻ dưới trướng bổ sung thêm quy tắc đại đạo, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.