Chín ngày đã trôi qua kể từ lần cuối gặp Tô Vũ ở Thực Thiết tộc.
Trúc Sơn.
Bên trong trúc điện to lớn.
Ngũ Nguyệt sốt ruột nhắc nhở Cửu Nguyệt: "Chín ngày rồi!"
Ngươi còn ở đây thoải mái ăn trúc, không lẽ ngươi vẫn vững tin Tô Vũ không có vấn đề gì ư?
Người đâu?
Đi đâu rồi?
Giết ba tên Hợp Đạo tuy độ khó không nhỏ, nhưng cũng chẳng phải không có tia hi vọng nào, bộ Tô Vũ từ bỏ rồi sao?
Cửu Nguyệt thản nhiên đáp: "Mới chín ngày thôi mà!"
Không phải vẫn còn một ngày à?
Gấp làm cái gì!
Ngũ Nguyệt nhìn sắc trời bên ngoài, trời đã tối mịt.
"Sắp sửa sang ngày thứ mười rồi!"
Ngũ Nguyệt rầu rĩ không vui: "Mười ngày, ngoại trừ ban đầu có chút động tĩnh, mấy ngày qua lại chẳng có tí động tĩnh gì!"
Ngay từ đầu, Định Quân Hầu còn xuất hiện mấy lần, giết một nhóm Nhật Nguyệt Vĩnh Hằng.
Kết quả mấy ngày gần đây, Định Quân Hầu cũng đã biến mất.
"Không có động tĩnh đại biểu sắp sửa có động tĩnh lớn hơn"
Cửu Nguyệt rất hiểu Tô Vũ.
Nếu ngay cả Định Quân Hầu đều không thấy, tám chín phần mười là đã bị Tô Vũ gọi đi chuẩn bị làm đại sự.
Tập hợp tất cả mọi người!
Hai người bọn họ nói chuyện, Cự Trúc Hầu chỉ lo ăn uống, mặc kệ không hồi.
Ở bên cạnh, Tứ Nguyệt thấy vị này không nói gì thì không khôi nói: "Cự Trúc Hầu, nếu đến kỳ hạn mười ngày mà họ không làm gì hết... Vậy chúng ta.. "
Cự Trúc Hầu tiếp tục ăn, ăn đến mức chảy mỡ đây miệng, ăn một hồi thì ợ một cái, bấy giờ mới lên tiếng: "Vẫn là đồ ở Trúc Sơn ăn ngon, đỏ ở Đạo Nguyên chi địa không thể nuốt được!"
Mấy vị Thực Thiết Thú đều nhìn ông, ngươi trở về chính là vì thức ăn à?
Cự Trúc Hầu tươi cười, phẩy phẩy miếng thịt heo trong tay: "Gấp làm cái gì, không phải còn một ngày nữa sao? Nếu qua mười ngày mà vẫn không có động tĩnh gì... Không có thì không có thôi!"
Dứt lời, ông lắc đầu nói: "Nếu như không có thì cũng không tính là quá ngu, nếu giết ba vị Hợp Đạo xong lại để bản thân bị người giết chết, đó mới kẻ ngu xuẩn! Có lẽ là không quá nắm chắc, có lẽ là đang chờ đợi thời cơ, chờ xem tình hình rồi nói sau đi! Nếu như không thể làm được thì hắn cũng không lý do để tới yêu cầu Thực Thiết tộc chúng ta đầu nhập dưới trướng. Tới khi đó, Thực Thiết tộc sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh!"
Tô Vũ không đi giết người thì ông cũng chẳng thấy có gì không ổn.
Không có nắm chắc, cố sức đánh giết rồi để bản thân xảy ra chuyện, đó mới là hành vi của kẻ ngu xuẩn.
Ông yêu cầu Tô Vũ trong mười ngày giết ba vị Hợp Đạo của đại tộc cũng chỉ vì muốn nhìn thử xem thủ đoạn của Nhân Chủ thế hệ này, nếu thủ đoạn không ra sao.... vậy thì hiển nhiên phải suy tính lại mọi chuyện.
Giờ phút này, trời đã tối mịt.
Cự Trúc Hầu ngáp một cái: "Ngày mai, trước khi trời tối mà vẫn không có động tĩnh, vậy thì để Cửu Nguyệt và Lục Nguyệt tiếp tục hợp tác với hắn, những vị khác thì bỏ đi... Thôi được rồi, tạm thời sẽ không hợp tác sâu sắc!"
Nếu Lục Nguyệt và Cửu Nguyệt đã hợp tác thì ông cũng không ngăn cản, càng không khuyên giải bọn họ.
Nhưng các cường giả Thực Thiết tộc khác thì ông không định giao cho Tô Vũ, hành động ấy quá nguy hiểm, lúc nào cũng có khả năng xảy ra chuyện diệt tộc.
Mà Cửu Nguyệt ở bên thì khẽ lầu bầu: "Chờ xem đi!"
Khẳng định là không có vấn đề gì!
Ba Hợp Đạo chẳng khó giết đến vậy, khẳng định là Tô Vũ đang mưu đồ kế hoạch lớn hơn.
Bên ngoài Đạo Nguyên chi địa.
Ngày thứ mười đã tới.
Đại Minh vương và Tinh Hồng đi ra từ trong sơn cốc, khí tức cường đại hơn hơn trước một chút, bất quá Tô Vũ cảm giác căng hết cỡ thì cũng chỉ là Hợp Đạo tứ đẳng.
Tiến bộ này cũng tạm được, nhưng Tô Vũ cảm thấy vẫn còn chưa đủ.
Khi mọi người đến đông đủ, Tô Vũ bèn lắc mình biến hóa, toàn thân phủ áo bào đen, lộ ra khí tức Hỗn Độn rất yếu ớt, dù sao Tây vương phi cũng không am hiểu Hỗn độn nhất đạo, ả chỉ là làm ra về để ngoại nhân nhìn mà thôi.
Khí tức của hắn dần dần trở nên mông lung.
Áo bào đen che mặt!
Tô Vũ nói: "Đều thay đổi thành áo bào đen cả đi!"
Không một ai nhiều lời, tất cả cấp tốc thay quần áo, trên thực tế cũng chỉ biến đổi bộ dáng, là cường giả thì mặc quần áo đều là bảo vật, quân áo thông thường không đủ để chèo chống khi đại chiến.
Chỉ chốc lát sau, trong sơn động đã xuất hiện 11 người đều phủ kín áo bào đen.
"Chúng ta từ đâu mà đến?"
"Hỗn Độn sơn!"
Tô Vũ hỏi, mọi người đồng thanh đáp lời.
"Nhiệm vụ của chúng ta là gì?"
"Giải phong cho Bách Chiến vương!"
"Thủ lĩnh nhiệm vụ của chúng ta là ai?"
"Tử Yên!"
Mấy ngày nay, mọi người không ngừng dùng tâm lý ám chỉ bản thân, bây giờ ai nấy đều trả lời cực kỳ thông thuận.
Văn Minh Chí mở ra một trang trống không, xuất hiện một cánh cửa lớn, Tô Vũ nhìn về phía mọi người, cất lời: "Tiến vào!"
Lam Thiên cùng Đại Chu vương chủ động đi trước.
Mấy người khác khẽ liếc nhau, cũng nhao nhao vào theo.
"Ngay khi bước ra, mục tiêu duy nhất là giết người!"
"RõI"
Đám người đồng loạt đáp.
"Đại Minh vương, nhiệm vụ của ngài nặng hơn những người khác!"
Tô Vũ trịnh trọng nói: "Đại trận có thể phong tỏa khí tức bao lâu sẽ quyết định được chúng ta có thể chiến đấu trong bấy lâu! Phong tỏa một phút đồng hỏ, chúng ta có thể chiến đấu ba phút. Phong tỏa ba phút, chúng ta liền có năm phút để đánh! Một khi vừa vào mà đại trận bị phá trong nháy mắt thì sau hai phút, chúng ta nhất định phải rời đi, khi đó mà không kịp thời tập hợp thì ta sẽ vứt bỏ các ngươi lại. Ta có thể mang đi người nào thì sẽ mang người đó, sẽ không vì các ngươi mà thí mạng cả đám!"
Sắc mặt mọi người trở nên ngưng trọng.
Đại Minh vương thở dốc, đột nhiên cảm giác được áp lực của mình quá lớn.
Mấy ngày nay mặc dù ông đã hấp thu rất nhiều quy tắc chỉ lực, tuy nhiên ngộ đạo thì không phải cứ hít một chút quy tắc chỉ lực liền có thể trở nên cường đại hơn.
Ông phong tỏa được bao lâu thì nhóm Tô Vũ liền có thêm chừng ấy thời gian.
Nếu không, trong vòng hai phút đồng hồ họ nhất định phải rút lui.
Đại Minh vương hít sâu, lồng ngực phập phồng, đã lâu rồi ông mới một lần nữa nghênh đón loại cảm giác nguy hiểm và sứ mệnh đè nặng này.
Dù cho ta không mạnh, nhưng ở trận chiến này, sự tồn tại của ta có lẽ sẽ quyết định vận mệnh của tất cả mọi người.
"Vũ Hoàng yên tâm, ta sẽ không khiến ngươi mất mặt!"
Đại Minh vương hạ quyết tâm: "Quyết thủ ba phút, ta sẽ cố gắng phong tỏa đến năm phút đồng hồ!"
Ông không dám nói quá lâu, nói nhiều thì lại thành ra không có trách nhiệm.
Chỉ cần có thể giữ vững ba phút thì Tô Vũ sẽ có năm phút đi giết người!
Về phần có thể giết được bao nhiêu người thì ông không nắm chắc, còn phải xem vào bọn họ.
Tô Vũ khẽ gật đầu, trong Văn Minh Chí bay ra một trang sách, Tô Vũ ném cho Đại Minh vương: "Lực lượng hao hết thì rút ra lực lượng đại đạo giả lập trong đó, đây là Trận pháp nhất đạo, rất phù hợp với ngài!"
Dứt lời, hắn lại lấy ra một số trang sách, ném cho những người khác, mỗi người một tờ, không ai giống ai.
Tô Vũ nhắc nhở: "Đây là binh khí ta dùng để bản thân chứng đạo sau này, hiện tại ta phân cho các ngươi, các ngươi đừng làm mất đấy!"
"Lực lượng không đủ, tiêu hao quá lớn thì cứ việc rút quy tắc chỉ lực từ đó ra mà dùng!"
Mọi người cảm ứng một thoáng, trong những sách kia đều ẩn chứa rất nhiều quy tắc chỉ lực.