Nguyệt Thiên Tôn vừa đuổi theo vừa quát: "Lục Dực, dừng lại! Ta không giết ngươi, ta biết ngươi có nỗi khổ riêng, có khả năng đạo ngươi tu xảy ra vấn đề, chỉ cần ngươi phối hợp thì chúng ta sẽ cứu ngươi"
Y không nhịn được muốn mắng người!
Lục Dực quá nhanh!
Gã vốn là Chuẩn Vương cảnh - cùng một cảnh giới với y, hơn nữa Lục Dực am hiểu tốc độ khiến y theo muốn hụt hơi mà vẫn không kịp.
Phía trước, Lục Dực hai mắt đỏ sậm cười âm lãnh, không ngờ gã vẫn giữ được lý trí để nói chuyện, gã nói: "Không giết ta ư? Ngươi mà xứng sao? Nguyệt Thực, năm xưa ngươi chỉ là một con chó trước mặt ta, huynh trưởng Nhật Miện của ngươi cũng không có tư cách ra lệnh cho ta, ta trả giá cho Thần tộc nhiều như vậy mà ngươi dám nói ngươi sẽ không giết ta? Ngươi là cái thá gì?"
Nguyệt Thiên Tôn hết sức bực bội, rốt cuộc gia hỏa này làm sao vậy?
Phía sau, Ma Thiên Tôn nhanh chóng đuổi tới, thanh âm truyền đến: "Nguyệt Thiên Tôn, cứ bắt gã lại đã. Có khả năng đại đạo của gã, thậm chí là hết thảy đại đạo trong Đạo Nguyên chi địa đều có vấn đề"
Vấn đề rất nghiêm trọng!
Việc này mà không giải quyết được thì toàn bộ vạn tộc sẽ có vô số cường giả lo lắng hãi hùng, mấu chốt là còn không thể truyền ra, bởi vì chắc chắn nó sẽ gây ra rung chuyển lòng người.
Đám người Ma Thiên Tôn còn lo lắng một chuyện, nếu các cường giả ngụy đạo bỗng nhiên đồng loạt phản bội ở thời khắc mấu chốt thì làm sao bây giờ?
Đây là chuyện còn nghiêm trọng hơn cả việc có mấy Hợp Đạo bị giết.
Tin tức bại lộ khẳng định sẽ khiến nhân tâm hoảng sợ.
Dù thế nào thì cũng phải bắt lấy Lục Dực mới được.
Thậm chí bọn họ còn đang tự hỏi liệu ngụy đạo có bị khống chế hay không. Nếu có thể khống chế, tộc nào cũng có cường giả ngụy đạo, một khi khống chế tất cả thì sẽ là một chuyện hết sức đáng sợ.
Ma Thiên Tôn nghĩ vậy lại càng gia tốc đuổi theo.
Ông ta vốn bị thương khi Cốt Dực Hầu tự bạo trước đó, nhưng bây giờ ông ta bất chấp tất cả. Nếu không bắt được Lục Dực để tìm ra chân tướng thì ông ta không thể nào an tâm nổi.
Phía sau, Tô Vũ cảm khái, bọn họ nhanh thật, mấy tên này đều nhanh hơn mình.
Gia hỏa Lục Dực Thần tộc kia cũng rất nhanh, nếu đơn độc đối đầu thì quả là khó đối phó.
Võ đạo trong thiên hạ chỉ có tốc độ là khó phá.
Tốc độ này mà đánh nhau thì bảo đảm sẽ chiếm được ưu thế.
"Có vẻ không có biện pháp đối phó với hai tên Thiên Tôn rồi"
Một người thì có thể cho Lục Dực tự bạo đánh trọng thương, sau đó hắn cùng Lam Thiên liên thủ xử lý, nhưng hai người thì... Thôi bỏ đi, Lục Dực bị hai tên đó đuổi theo, có tự bạo cũng vô dụng.
Tuy cảm thấy không có cơ hội giết người nhưng Tô Vũ vẫn một đường bám đuổi.
Phía trước có một đội ngũ đang di chuyển do một vị Hợp Đạo nhỏ yếu dẫn đâu, kẻ đó cảm ứng được khí tức truyền đến thì kinh hãi định dẫn người rút lui, nào ngờ ánh mắt Lục Dực điên cuồng, gã chợt lóe lên rồi biến mất, một cái đầu rớt xuống.
Cường giả Hợp Đạo kia đã bị gã dùng cánh chặt đứt đầu!
"Lục Dực!"
Nguyệt Thiên Tôn gầm lên, ngay sau đó y nóng ruột quát: "Lục Dực đã làm phản, tất cả cẩn thận!
Y không thể không nói ra. Nếu không Lục Dực cứ tiếp tục giết như vậy thì kiểu gì Thần tộc cũng sẽ phải gánh tội thay gã.
3 vị cường giả chợt lóe lên rồi biến mất.
Hơn vạn cường giả khác tại khu vực lân cận đều run sợ.
Hợp Đạo bị chặt đứt đầu kinh hồn táng đảm sống lại, Hợp Đạo bằng tam thân pháp tuy thực lực sẽ yếu hơn một chút nhưng lại có 3 mạng, bị giết một lần thì kê đó vẫn có thể hồi sinh.
Hắn bị dọa sợ rồi!
Ban nãy tốc độ Lục Dực quá nhanh, hắn chưa kịp trốn cũng không thể trốn. Tuy rằng chết một thân khiến thực lực trượt xuống một mảng lớn, nhưng dù sao vẫn giữ được tính mạng.
Hắn còn đang nghĩ ngợi thì trước mắt bỗng nhiên tối sầm, sắc mặt hắn kịch biến.
Ngay sau đó, một đại ấn trực tiếp nên lên đầu hắn.
Thân thứ hai bị đập nát.
Văn Minh Chí che trời, hơn vạn cường giả lập tức bị Văn Minh Chí cắn nuốt, hiện giờ Văn Minh Chí đã cực kỳ cường đại, trong đó còn có một vị Hợp Đạo Ma tộc tam đẳng tọa trấn, đám người kia đương nhiên không thể tránh thoát.
Hơn vạn sinh linh vừa vào trong Văn Minh Chí, những kẻ dưới Vĩnh Hằng lập tức chết hết, hóa thành tinh huyết bị Văn Minh Chí cắn nuốt.
Thân cuối cùng của Hợp Đạo kia mới vừa sống lại liền bị Tô Vũ điểm bút trúng, thân thể lập tức bị hủy.
Tam thân mất hai thân thì thực lực chỉ tương đương Vĩnh Hằng đỉnh cấp.
Gặp phải cường giả Thiên Vương như Tô Vũ thì sao có thể địch nổi.
Thân thể bị hủy diệt rồi bị Văn Minh Chí cắn nuốt, chỉ còn lại biển ý chí bị Tô Vũ trấn áp trong Văn Minh Chí.
Tùy tay phất ra hủy diệt tất cả dấu vết, Tô Vũ mỉm cười, nháy mắt biến mất.
Không tôi!
Bọn họ đánh nhau phía trước, ta ở phía sau nhặt chút lợi lộc, thuận tiện cho các ngươi gánh tội thay ta.
Về phần vạn tộc có tin hay không, trong chuyện này có bao nhiêu lỗ hổng thì Tô Vũ không quan tâm, mấy người Nguyệt Thiên Tôn cứ lấy ra được chứng cứ chứng minh bọn họ vô tội đi rồi tính.
Cuộc truy đuổi vẫn đang tiếp tục.
Tô Vũ bị bỏ lại càng ngày càng xa.
Hình như hai phe bắt đầu giao thủ, Tô Vũ đã cảm nhận được một ít dao động.
Dưới chân Tô Vũ bỗng nhiên xuất hiện một hư ảnh, kẻ đó hóa thành vòng trúc bay tới trên tay Tô Vũ, phát ra thanh âm: "Ta cảm nhận được khí tức bọn họ cách Phượng tộc không xa" Lam Thiên nghi hoặc: "Là tên Thần tộc đầu tiên chúng ta phát hiện ra à?"
"Đúng vậy"
Tô Vũ gật đầu, Lam Thiên ngoài ý muốn: "Quả là có bản lĩnh, ta tưởng rằng gã sẽ tự bạo, không ngờ gã lại chạy trốn, sao thế? Ngươi không thể ảnh hưởng đến gã ư?"
"Ý chí lực cường đại, chỉ có thể quấy nhiễu phán đoán bình thường của gã, gã vẫn còn một chút lý trí"
"Muốn giết Thiên Tôn không?"
Lam Thiên tự hỏi rồi lại tự đáp: "Quá khó, ta cảm nhận được hai vị cường giả Thiên Tôn, trừ khi triệu hồi toàn bộ đám người Thiên Thánh tới, nếu không thì rất khó thành công"
Chuyện này gần như là không thể nào!
"Không vội, cứ xem đi"
Cứ chờ xem, nếu có cơ hội thích hợp thì sẽ ra tay.
Oanh.
Gần một ngọn núi cao, Nguyệt Thiên Tôn bùng nổ tinh huyết, cuối cùng cũng chặn lại được Lục Dực.
Ánh mắt Lục Dực điên cuồng mang theo một chút khí tức đồ như máu, sáu cánh kích động cắt hư không, gã liều chết tấn công Nguyệt Thiên Tôn.
Nguyệt Thiên Tôn thực lực cường đại đánh ra một chưởng, hư không bắn ra ánh lửa, đó là cánh của Lục Dực.
Phía sau, Ma Thiên Tôn nhanh chóng đuổi tới, ông ta vừa đến đã lập tức lao vào đấu với Lục Dực.
Lục Dực tuy mạnh nhưng đương nhiên không thể ngăn cản hai đại Thiên Tôn liên thủ ra tay với mình.
Thấy Lục Dực có dấu hiệu tự bạo, hai người đồng thời thu tay lại, Nguyệt Thiên Tôn vội thuyết phục: "Lục Dực, đừng làm chuyện ngu ngốc, ta tới cứu ngươi chứ không phải muốn giết ngươi"
Ma Thiên Tôn cũng phụ họa vài câu.
Mục đích của bọn họ là muốn giam giữ Lục Dực để nghiên cứu xem rốt cuộc vì sao Lục Dực lại biến thành như thế này?
Ý chí điên cuồng tới nỗi không muốn sống từ đâu mà có?
Ánh mắt Lục Dực biến ảo một chút, gã nhìn Nguyệt Thiên Tôn có chút cảm giác thân cận, nhưng rất nhanh sắc thái phẫn nộ lại tràn ngập trong đầu.
Hấp thu càng nhiều lực lượng quy tắc thì gã lại càng dễ phát hỏa.
"Giết!
Lục Dực thoát khỏi khống chế của Nguyệt Thiên Tôn, liều chết xông lên tấn công y, có điều Nguyệt Thiên Tôn còn chưa kịp ra tay thì gã đã quay đầu bỏ chạy, trong chớp mắt lại biến mất lần nữa.
Nguyệt Thiên Tôn vội truyền âm: "Ma Thiên Tôn, đây là chuyện nội bộ của Thần tộc, ngươi đừng nhúng tay, ta sẽ tự giải quyết"
"Như vậy sao được"
Sao Ma Thiên Tôn có thể đáp ứng?
Lục Dực không đơn giản chỉ là một cường giả Chuẩn Vương phản loạn, có lẽ trên người gã còn đang cất giấu bí mật đại đạo của Đạo Nguyên chi địa.
Hai người liếc nhìn nhau, Nguyệt Thiên Tôn thầm mắng trong lòng.
Khốn kiếp!
Cả hai không trì hoãn nữa, tiếp tục đuổi theo.