Nguyệt Thiên Tôn mới vừa đi một hỏi, Tô Vũ đã đuổi tới, hắn khẽ nhíu mày: "Bọn họ đã cản được Lục Dực, thế mà Lục Dực không bị giết cũng không tự bạo ư?"
Hai tên Thiên Tôn này bị bất lực à?
Giết Thiên Vương khó vậy sao?
Một chọi một có lẽ là khó, nhưng hai đối một thì còn khó khăn gì chứ?
Lam Thiên cũng nghi hoặc, phân thân mở miệng nói: "Hình như bọn họ không muốn giết gia hỏa này"
Tô Vũ cẩn thận tự ngẫm một thoáng, đồng thời tiếp tục đuổi theo. Vừa bay hắn vừa truyền âm cho Lam Thiên: "Nếu bọn họ đuổi kịp mà vẫn không giết Lục Dực thì chứng tô bọn họ chỉ muốn bắt sống gã. Chẳng lẽ bọn họ muốn biết Lục Dực có bị người khống chế hay không sao? Hay là muốn biết có thể khống chế cường giả ngụy đạo hay không?
Tô Vũ suy đoán, tuy rằng chưa chắc đã đúng hoàn toàn nhưng hắn cảm thấy 90% là Vậy.
Có lẽ đó chính là nguyên do! Có vẻ hai vị cường giả ngụy đạo liên tiếp phản loạn khiến hai vị Thiên Tôn cho rằng có người đứng sau khống chế bọn họ.
Thật thú vị!
Trong đầu Tô Vũ chợt nảy sinh một ý tưởng táo bạo. Rất nhanh, hắn đã kéo theo Lam Thiên cấp tốc chuyển di.
Ẩm!
Lục Dực lại bị đuổi kịp, Nguyệt Thiên Tôn và Ma Thiên Tôn đều xuống tay không nhẹ, Lục Dực đã bị đánh gãy mất một cánh.
Lần này thấy gã lại muốn tự bạo, Nguyệt Thiên Tôn liền có xúc động muốn giết người, y nghiến răng nghiến lợi quát: "Lục Dực, trở về cùng ta, chúng ta không giết ngươi!"
"Cút ngay!"
Lục Dực rít gào, gã lại phá tan trở ngại trốn chạy.
Ma Thiên Tôn nhíu mày: "Như vậy không được. Một khi gã gặp nguy cơ sinh tử thì sẽ lập tức muốn tự bạo. Muốn bắt được gã quá khó, giết gã thì dễ hơn"
Ông ta cũng muốn mắng người!
Hai người liên thủ đối phó Lục Dực thật sự không khó!
Một người cũng có thể áp chế đối phương hoặc thậm chí là trấn áp, nhưng bọn họ không có biện pháp ngăn gã tự bạo.
Có điều để Lục Dực sống sót có giá trị lớn hơn giết gã rất nhiều.
Hai người Ma Thiên Tôn tiếp tục đuổi theo, Ma Thiên Tôn âm trầm nói: "Có phải gã đang bị người khống chế hay không? Nếu là bị khống chế, vậy thủ đoạn khiến một vị Chuẩn Vương có thể tự bạo chịu chết bất cứ lúc nào quá đáng sợ. Lòng người khó dò, trong lúc đại chiến sợ nhất là có người không dám chiến, nhưng hiện tại có vẻ Lục Dực đã biến thành con rối nhưng vẫn bảo trì thần trí và chiến lực"
Nguyệt Thiên Tôn hít sâu một hơi: "Đừng cho Tiên tộc biết"
Y không giấu được Ma tộc nhưng việc này không thể cho Tiên tộc biết nữa.
Tiên tộc vốn am hiểu khống chế nhân tâm, một khi Lục Dực rơi vào trong tay Tiên tộc thì có lẽ Tiên tộc sẽ nghiên cứu ra thứ gì đó.
Ma Thiên Tôn gật đầu, nhíu mày nói: "Hiện tại phải làm sao? Giết thì không thành vấn đề, nhưng bắt sống.."
"Lát nữa nếu có cơ hội ngươi hãy đánh bạo thân thể Lục Dực, còn ta trấn áp biển ý chí của gã, để xem có thể bắt sống hay không"
"Được!"
Hai người đạt thành nhất trí, lại tiếp tục truy đuổi.
Tô Vũ nhíu mày tiếp tục đuổi theo, bay một đoạn, hắn chợt mở miệng hỏi: "Lam Thiên, ngươi cảm thấy có hy vọng giết bọn họ không?"
"Không"
Lam Thiên trực tiếp đưa ra đáp án phủ định.
Tô Vũ trầm mặc một hỏi rồi lại nói: "Ngươi cảm thấy chúng ta có khả năng tiến hành giao dịch với vạn tộc không?"
Lam Thiên ngẩn ra.
Trên vòng trúc xuất hiện một đôi mắt nhìn về phía Tô Vũ, Tô Vũ híp mắt nói "Không phải ngươi từng nói hiện tại địch nhân của chúng ta là Hỗn Độn nhất tộc sao? Nếu có thể đánh chết Thiên Tôn vạn tộc mà không phải trả giá mạng người thì ta sẽ rất vui về tiến hành. Nhưng nếu phải trả cái giá lớn để giết Thiên Tôn vạn tộc cho chi mạch Ngục vương được lợi thì đó không phải là mục tiêu của ta"
"Ngươi muốn hợp tác với bọn họ ư?"
Lam Thiên vội hỏi: "Chúng ta lấy cái gì để hợp tác cùng bọn họ?"
Tô Vũ giải thích: "Cường giả ngụy đạo! Vạn tộc có rất nhiều cường giả ngụy đạo, tối thiểu phải đến 1⁄3 nhân số, tức là có ít nhất 5 - 6 vị Thiên Vương và gần trăm vị Hợp Đạo, ngươi cảm thấy vạn tộc có thể từ bỏ lực lượng cường đại như vậy không?"
"ý ngươi là.."
"Cốt Dực Hầu và Lục Dực chính là cơ hội cho chúng ta chứng minh, có thể dùng cái này làm điều kiện để uy hiếp vạn tộc"
"Bảo hổ lột da!"
Lam Thiên cho đáp án.
Tô Vũ gật đâu, đúng là bảo hổ lột da, nhưng vậy thì sao? Hiện giờ làm cái gì cũng đều là mạo hiểm!
Không ít cường giả vạn tộc đã chết, Tô Vũ sợ vạn tộc đấu không lại chi mạch Ngục vương thì sẽ rất phiền toái.
Nếu vạn tộc đã biết có kẻ thứ ba tồn tại thì cũng chẳng sao.
Sắc mặt Tô Vũ biến ảo nhìn về nơi xa, hắn phán đoán phương hướng đám người kia sẽ đến, sau đó trực tiếp lấy ra một cánh cửa không gian, hắn muốn truyền tống đến phía trước bọn họ.
Lam Thiên cả kinh: "Ngươi muốn đích thân lộ diện à?"
Quá nguy hiểm!
Đối phương có tận hai vị Thiên Tôn.
Lam Thiên đã đoán được tâm tư Tô Vũ, y nói: "Để ta giả mạo ngươi"
"Vô dụng, chỉ có ta mới trấn áp được Lục Dực"
Ánh mắt Tô Vũ lóe sáng: "Yên tâm, nếu hai kê này ra tay thì ta có thể trốn, ngươi chờ tiếp ứng ta, không bại lộ không gian thông đạo là tốt nhất"
"Được"
Lam Thiên chỉ có thể nghe theo quyết định của Tô Vũ, trong lòng y âm thầm tính toán, một khi Tô Vũ gặp nguy cơ thì phải nhanh chóng nghĩ cách cứu viện như thế nào.
Cuộc truy đuổi vẫn còn đang tiếp tục.
Nguyệt Thiên Tôn hết sức bực bội, Ma Thiên Tôn cũng thế, giết không xong, cản không được, cũng chưa thể bắt lại.
Quả thật quá phiền!
Ma Thiên Tôn cắn răng: "Không được thì giết đi"
Nguyệt Thiên Tôn có chút chẩn chờ, nhưng sau đó lại âm trầm gật đầu: "Nếu thật sự không có biện pháp thì giết gã vậy, ít ra còn tốt hơn là để gã chạy thoát"
Đột nhiên, theo phương hướng Lục Dực trốn chạy có một ngọn núi, một bóng người hiện ra ở trên đó.
Kê nào xui xẻo mà đợi ở đây vậy?
Nguyệt Thiên Tôn có lòng tốt quát to: "Tránh ra, phía trước là Lục Dực đã làm phản, chạy mau!"
Hình như kẻ đó là một Hợp Đạo.
Nếu hắn bị Lục Dực giết thì Thần tộc không dễ giải thích.
Lục Dực nhanh chóng trốn chạy, gã căn bản không thèm nhìn Tô Vũ, gã định trực tiếp đi qua thuận tiện dùng cánh giết chết hắn.
Lục Dực giương cánh bay tới, tốc độ vô cùng nhanh.
Tô Vũ không né tránh!
Phía sau, Nguyệt Thiên Tôn tức giận muốn mắng người.
Ngu xuẩn, ngươi có thể ngăn cản Lục Dực sao? Ngươi chết là xứng đáng!
Y còn đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một cỗ khí tức vô cùng thần thánh toát ra từ trên người Tô Vũ, ngay sau đó Tô Vũ đưa tay tấn công Lục Dực, trong lòng bàn tay hắn cất giấu Tinh Vũ đại ấn.
Đại ấn trấn áp, lực lượng đại đạo lập tức bị cắt đứt, Lục Dực mất đi liên hệ với đại đạo, ánh mắt gã trở nên tỉnh táo ngay tức thì.
Ta đang làm gì? Ta đang ở đâu?
Gã còn chưa kịp nghĩ nhiều thì Tô Vũ đã xuất một chưởng đánh bay gã, sau đó vươn tay siết chặt cổ gã trong lòng bàn tay.
Nguyệt Thiên Tôn và Ma Thiên Tôn biến sắc, bọn họ dừng bước, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Tô Vũ.
Hắn là ai?
Lục Dực là cường giả Chuẩn Vương, hai người bọn họ liên thủ thì có thể giết Lục Dực, nhưng muốn trấn áp trong nháy mắt thì...
Hai người đột ngột nghĩ tới điều gì đó, tức khắc bọn họ liền thấy kinh hãi.
Nháy mắt trấn áp Lục Dực là chuyện không có khả năng, đặc biệt là khí tức Lục Dực đột nhiên trở nên mỏng manh như vậy, chắc chắn là có vấn đề.
Tô Vũ đeo mặt nạ, thanh âm trầm thấp, khẽ cười nói: "Hai vị Thiên Tôn truy đuổi vất vả như vậy, không bằng để ta tặng gã cho các ngươi nhé"
Dứt lời, hắn trực tiếp ném Lục Dực ra.