Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3038 - Chương 3038: Cường Giả Nhân Tộc.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3038: Cường Giả Nhân Tộc.
 

Di chuyển quy mô lớn vẫn còn đang tiếp tục.

Các chủng tộc lũ lượt kéo đến Nhân Sơn.

Cuộc càn quét cũng vẫn đang diễn ra.

Tô Vũ đã rời khỏi Đạo Nguyên chi địa được một ngày.

Các vị cường giả tiếp tục càn quét, không ngừng có cường giả trầm miên bị tìm ra, cũng có vài bộ xương khô hủ bại bị đào thấy, thực sự có người bế quan tới chết mà không có người biết, bởi vì lực lượng quy tắc của bọn họ đã tiêu tán từ lâu.

Giờ phút này, đám người Tam Nguyệt đào ra một khối thi thể hoàn chỉnh, thân thể sinh động như thật, chỉ là đã không còn khí tức.

Tam Nguyệt nhìn thoáng qua, thở dài một tiếng: "Đây hình như là Đông Kỳ Hầu của Nhân tộc, không ngờ đã chết già, thật đáng tiếc"

Ma Thiên Tôn cũng nhận ra vị này.

Đây là một người tương đối cường đại trong 360 vị Nhân Hầu năm xưa, tư lịch không kém hơn Dân Sơn, chỉ là hắn đã biến mất rất nhiều năm, không ngờ thi thể của hắn lại được tìm thấy ở đây.

Sau khi càn quét hơn một ngày, đây là vị cường giả Nhân tộc thứ hai bị bọn họ phát hiện.

Vị thứ nhất bị bắt sống, đang bị các vị cường giả tạm giam phía sau, đó là một lão nhân râu tóc dài quết đất, lão nhìn thấy thi thể Đông Kỳ Hầu thì trong mắt lộ vẻ bi ai, lại thêm một lão hữu đã ngã xuống.

Đối phương chết nhưng không ai biết.

Nếu không phải lần này bị càn quét ra thì thi thể vẫn sẽ chôn giấu dưới mặt đất vô số năm tháng, cho đến một ngày bị người khác ngoài ý muốn phát hiện, có lẽ khi đó đã không còn ai nhận ra vị này nữa, sẽ chỉ nghĩ là thi thể của một vị cường giả viễn cổ nào đó.

Phía sau, một vị cường giả Thiên Vương tươi cười nói: "Hai vị Thiên Tôn, tuy rằng gia hỏa này đã chết, nhưng thi thể vẫn rất cường đại, không bằng luyện hóa thành tỉnh huyết rồi phân cho tiểu bối tu luyện đi"

Tam Nguyệt im lặng liếc mắt nhìn lão.

Ma Thiên Tôn không để ý tới, ông ta nhìn một hỏi rồi bình thản ra lệnh: "Liệm đi"

Lấy tinh huyết từ thi thể ra không có ý nghĩa gì, ít nhất thì không hề có ý nghĩa đối với ông ta.

Có lẽ có thể giao thi thể này cho nhất mạch của người truyền lửa, để đổi thêm mấy trận phù đi vào Hỗn Độn Sơn không bị bài xích cũng tốt.

Phía sau, Thiên Vương thấy ông ta nói vậy thì đành ngậm miệng.

Lão lại nhìn về phía lão nhân bị tạm giam, cắn răng nói: "Thiên Tôn đại nhân, năm xưa Nam Khê Hầu đã giết không ít người của chúng ta, hiện tại bắt được lão thì nên giết luôn đi, tránh tạo thành phiền toái"

Tuy rằng Nam Khê Hầu không phải Thiên Tôn, nhưng lão cũng có lực lượng Thiên Vương, đương nhiên lúc này lão đang rất suy yếu.

Vị Thiên Vương của Ma tộc cảm thấy không bằng nhân lúc lão yếu ớt thì giết luôn cho xong việc, sao phải phong ấn đối phương như bây giờ, thậm chí còn mất công phái người trông giữ, lãng phí sức người sức của.

Gặp được Nhân tộc thì cứ chém tận giết tuyệt thì hơn!

"Đoạn Huyết" Ma Thiên Tôn nhíu mày: "Trông coi đi, đừng nói nhiều"

Vị Thiên Vương kia chính là Đoạn Huyết Hầu.

Đoạn Huyết Hầu bất đắc dĩ im lặng, hôm nay Ma Thiên Tôn có chút vấn đề.

Ông ta bắt được cường giả Nhân tộc nhưng lại không giết, trong khi một vài cường giả vạn tộc phản kháng thì Ma Thiên Tôn đều xuống tay không nhẹ, trước đó không lâu có một vị cường giả Tiên tộc bị ông ta đào ra, đối phương cho rằng Ma Thiên Tôn tới giết y nên phản kháng rất dữ dội, cuối cùng bị Ma Thiên Tôn suýt nữa đánh nát thân thể.

Đoạn Huyết Hầu còn muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Lão còn đang nghĩ ngợi thì nơi xa bỗng nhiên vang lên một tiếng gầm rú.

Âm âm ầm!

Âm thanh kịch liệt vang vọng khắp Đạo Nguyên chi địa.

Nơi bùng nổ là ở chỗ đám người Nguyệt Thiên Tôn.

Giờ phút này có một tồn tại cường hãn phóng lên, đại chiến lập tức bùng nổ, Nguyệt Thiên Tôn và Lôi Bạo liên thủ áp chế, nhưng có vẻ Lôi Bạo không muốn ra sức, mà cường giả vừa xuất hiện lại có thực lực vô cùng mạnh mẽ, gã cầm một cây rìu lớn chém cho thiên địa biến sắc.

Tam Nguyệt bất giác ngẩn ra: "Cự Phủ Hầu"

Ma Thiên Tôn khẽ nhíu mày: "Lại thêm một gia hỏa Nhân tộc, hơn nữa còn là cấp bậc Thiên Tôn"

Ông ta cảm thấy ngoài ý muốn nhưng không quá ngạc nhiên.

Nhân tộc là chủng tộc bá chủ chư thiên, bọn họ có những gia hỏa sắp chết già lựa chọn bế quan cũng là bình thường.

Quả nhiên lần này đã càn quét ra một tồn tại đỉnh cấp là Thiên Tôn chân chính.

Bấy giờ, cường giả cầm rìu bổ xuống khiến cho trời sụp đất nứt.

Nam Khê Hầu bị bắt lại phong ấn, hao hết sức lực thê lương quát: "Cự Phủ, trốn đi"

Y điên cuồng giãy giụa.

Lại thêm một vị Hầu Nhân tộc bị đào ra, người này không phải là thi thể như Đông Kỳ Hầu mà là người sống có thực lực cực kỳ cường đại.

Chỉ sợ Nhân tộc đã xong đời rồi, nếu không thì vì sao đám cường giả ngoại tộc lại có thể ngang nhiên càn quét Đạo Nguyên chi địa như vậy, trừ Đông Kỳ Hầu và Cự Phủ Hầu mới xuất hiện, Nam Khê Hầu không nhìn thấy một vị Nhân tộc nào khác tại đây cả.

Nơi xa.

Cự Phủ Hầu thở dốc kịch liệt, nghe thấy tiếng hô của Nam Khê Hầu thì gã lộ vẻ chua xót.

Trốn ư?

Trốn đi đâu?

Nơi đây có hai cường giả có thực lực tương đương gã, bọn họ ở trạng thái toàn thịnh, còn gã thì đã bế quan quá lâu, chiến lực vẫn chưa khôi phục đến đỉnh cao, đánh một chọi một còn chưa chắc đã thắng được huống chỉ là một chọi hai.

Không chỉ thế, quanh đây không phải chỉ có hai cường giả có thực lực như vậy.

Gã cảm ứng được có đến 6 vị Thiên Tôn, hơn nữa Chuẩn Vương cũng có đến 5 - 6 vị, gã hoàn toàn không có hy vọng trốn thoát khi đối mặt với thực lực như vậy.

Đối diện, ánh mắt Nguyệt Thiên Tôn lập loè.

Kê này là Thiên Tôn.

Không ngờ trong số lão gia hỏa Nhân tộc bế quan tu luyện lại có một vị Thiên Tôn.

Phải bắt sống rồi giao cho nhất mạch của người truyền lửa sao?

Phải biết Thiên Tôn chính là chiến lực đỉnh cấp thời đại này!

Nếu chỉ là Thiên Vương, Nguyệt Thiên Tôn cảm thấy có thể chấp nhận việc giao người cho đối phương để đổi lấy một vài bảo đảm và bảo vật, nhưng Thiên Tôn là một đối thủ rất mạnh, một khi Cự Phủ Hầu khôi phục tới đỉnh phong thì có thể quay ngược lại lấy mạng bọn họ.

"Cự Phủ, bó tay chịu trói đi"

Nguyệt Thiên Tôn bình thần nói: "Ngươi cảm thấy ngươi có thể chạy thoát sao?"

Đám người Ma Thiên Tôn và Hoang Thiên Tôn nhanh chóng chạy tới.

Cự Phủ Hầu cảm nhận được mình đã tới cùng đường.

Gã phẫn nộ không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi cầm rìu quát: "Nhân tộc thế nào rồi?"

Đạo Nguyên chi địa vốn do Nhân tộc khống chế.

Vì sao hiện giờ lại biến thành bộ dáng này?

"Tam Nguyệt, ngươi cũng phản bội Nhân tộc ư?"

Cự Phủ Hầu cảm nhận được khí tức của Tam Nguyệt thì vô cùng phẫn nộ: "Thực Thiết nhất tộc là minh hữu nhiều thế hệ của tộc ta, vậy mà ngươi cũng lựa chọn phản bội?"

Tam Nguyệt bu môi.

Đám cổ lão đúng là đáng ghét thật, nhìn xem Tô Vũ người ta khách khí thế nào. Ngươi thì há mồm liền phán ta phản bội, mà ta còn không phải Nhân tộc, huống chỉ lời ngươi nói không có giá trị gì hết.

Nhưng Tam Nguyệt cũng không ngờ được rằng lần này lại tìm ra một vị Thiên Tôn Nhân tộc, lão đang tự hỏi biện pháp ứng đối.

Phe Tô Vũ còn chưa có cường giả Thiên Tôn, trừ Phì Cầu có chiến lực tương đương ra thì những người khác đều chưa đến Thiên Tôn, nếu Cự Phủ Hầu đầu nhập về dưới trướng Tô Vũ thì Nhân tộc sẽ có thêm chiến lực cực mạnh.

Xác suất Tô Vũ thành công thu phục là rất lớn. Tam Nguyệt trực tiếp bỏ qua Bách Chiến.

Ở phương hướng khác, Thiên Mệnh Hầu không tô vê gì, Lôi Bạo cũng không hé răng, mấy người Hoang Thiên Tôn thì đang nhanh chóng bao vây Cự Phủ Hầu.

Bình Luận (0)
Comment