Cự Phủ Hầu lộ vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
Gã trốn không thoát, chết chắc rồi.
"Ta liều mạng với các ngươi"
Cự Phủ Hầu rống to cầm rìu chém, mục tiêu chính là Tam Nguyệt.
Tam Nguyệt trừng mắt.
Má nó, làm gì đấy?
Ta chọc gì tới ngươi à?
"Phản đồ, tộc chúng ta đối xử với Thực Thiết tộc ngươi không tệ, vậy mà ngươi lại phản bội tộc ta"
Cự Phủ Hầu vô cùng phẫn nộ.
Thần Tiên Ma là địch nên gã không để bụng, nhưng Thực Thiết tộc vẫn luôn là minh hữu của Nhân tộc, vậy mà Tam Nguyệt lại lựa chọn quay đầu phản giáo.
Gã không thể chịu đựng được chuyện này.
Dù có chết thì lão tử cũng phải cắn Tam Nguyệt một miếng.
Rìu xé rách hư không, phá thiên diệt địa, Tam Nguyệt tức muốn hộc máu, lão lập tức cầm cây trúc phản kích.
Âm âm ầm!
Cây trúc vung kết nối 7 - 8 phát đánh cho Cự Phủ bay ngược, Cự Phủ Hầu hộc máu, Tam Nguyệt thở hổn hển, trong mắt tràn đây bất đắc dĩ.
Má nhà ngươi, tại ngươi đánh ta trước đấy, ta không có biện pháp nào khác nên mới phải phản kích thôi.
Ta không phản kích thì ngươi cũng trốn không thoát, lại còn khiến tam đại tộc càng thêm kiêng kị ta.
Tam Nguyệt chỉ có thể âm thầm nói lời xin lỗi.
Đồ ngu xuẩn, ngươi chạy hướng khác thì ta còn có thể nghĩ cách, nhưng ngươi lại trực tiếp nhắm vào ta, mọi người ở đây đều đang nhìn, còn chẳng phải là hỗn chiến, nếu ta mà thả ngươi thì chỉ sợ Thực Thiết tộc sẽ gặp họa.
Cự Phủ Hầu xem như xui xêo rồi.
Đám người Nguyệt Thiên Tôn nhanh chóng vây lại, lúc này không cần đơn đả độc đấu bởi vì không cần thiết, phải nhanh chóng bắt được đối phương đã rồi tính.
Mấy vị Thiên Tôn liên thủ đánh cho Cự Phủ Hầu huyết bắn tứ phương, thân thể trọng thương.
Thấy Cự Phủ Hầu có xu thế tự bạo, mấy người Nguyệt Thiên Tôn liếc nhìn nhau, bọn họ không định ngăn cản, Cự Phủ Hầu tự bạo mà chết thì nhất mạch của người truyền lửa sẽ không thể nói gì.
Đối phương phản kháng quá lợi hại nên chúng ta không thể bắt sống, đành chịu thôi.
Dù sao cũng không thể mạo hiểm để ngăn cản gã tự bạo đúng không?
Mấy người đang chờ đợi gã tự bạo thì bỗng nhiên, một dao động lực lượng đặc thù bao trùm lên người Cự Phủ Hầu, trên thân Thiên Mệnh Hầu tràn ra khí tức khiến người ta an tĩnh đến mức tận cùng, khi nó bao trùm lên các vị Thiên Tôn, tâm thân bọn họ nhất thời đều trở nên tĩnh lặng.
Cự Phủ Hầu đang muốn tự bạo cũng trở nên an tĩnh, thậm chí còn lộ vẻ mê man thoải mái, nhưng rồi rất nhanh gã đã bừng tỉnh.
Đúng lúc này, một cây trúc đánh tới khiến gã choáng váng.
Ý tưởng của Tam Nguyệt là sống thì tốt hơn chết, tồn tại thì vẫn còn hy vọng được cứu, nếu chết thì sẽ chẳng có chút hy vọng nảo.
Thiên Mệnh Hầu ngăn cản đối phương tự bạo, lão thuận tiện cho gã một gậy, đánh ngất gã đã rồi tính.
Lúc này, mấy người Nguyệt Thiên Tôn liền truyền âm: "Thiên Mệnh Hầu và Tam Nguyệt cố ý ư?"
"Cố ý ngăn cản chúng ta, hoặc nên nói là ngăn cản Cự Phủ Hầu tự bạo?"
"Bọn họ là người của nhất mạch của người truyền lửa sao?"
"Rốt cuộc nhất mạch của người truyền lửa đã chôn bao nhiêu cái đỉnh trong số chúng ta?
Bọn họ cảm thấy hành động của Thiên Mệnh Hầu là muốn bảo vệ Cự Phủ.
Giờ phút này Cự Phủ đã bị bắt sống, nếu bây giờ mà giết gã thì có vẻ là cố ý giết người, nhất mạch của người truyền lửa mà biết thì liệu có trả thù hay không?
Nếu trả thù, chỉ sợ sẽ có rất nhiều cường giả ngụy đạo phải chết.
Nguyệt Thiên Tôn đột nhiên quát lớn: "Cuông đồ to gan!"
Tiếng hét to ấy khiến đám người Tam Nguyệt không thể hiểu được.
Đã bắt được rồi thì còn kêu cái gì?
Đúng lúc này, trên một ngọn núi cách đó khá xa có một cục đá bỗng nhiên mở choàng hai mắt, nó hóa thành hình người, đứng từ xa nhìn Nguyệt Thiên Tôn.
Một lát sau, bóng người ấy bĩu môi tự bạo.
Sắc mặt Nguyệt Thiên Tôn cực kỳ khó coi.
Cục đá ư?
Quanh đây thật sự có người của nhất mạch người truyền lửa, mấu chốt là trước đó bọn họ không hề để ý, cũng không rà quét bên kia.
Ở đó có người sao?
Giờ khắc này, Nguyệt Thiên Tôn không dám xác định, tuy rằng không lộ diện nhưng ai biết có phải đối phương đang ẩn núp hay không?
Ánh mắt Tam Nguyệt khẽ biến, chuyện gì vậy?
Thiên Mệnh Hầu im lặng, nhưng trong lòng cũng dấy lên vô số nghi hoặc.
Lôi Bạo thì lại càng khó hiểu: "Bên kia có thứ gì vậy? Sao nó bỗng nhiên nổ tung như thế?"
Nguyệt Thiên Tôn nhanh chóng phong ấn Cự Phủ Hầu, sau đó ném gã tới bên cạnh Nam Khê, Nguyệt Thiên Tôn liếc mắt nhìn hai người, trầm giọng nói: "Một vị Thiên Tôn, một vị Chuẩn Vương"
Đây là 2 con cá lớn, bọn họ thật sự phải giao cho nhất mạch của người truyền lửa sao?
Y càng nghĩ càng cảm thấy không ổn.
Nhưng giết bọn họ rồi thì chẳng lẽ phải từ bỏ hơn trăm vị Hợp Đạo và mấy vị Chuẩn Vương khác?
Ma Thiên Tôn lạnh lùng nói: "Chờ đi, đợi phân thân của đám Đạo Thiên Tôn tới đây rồi chúng ta thương lượng sau"
Lôi Bạo không nhịn được bèn hỏi: "Phân thân của mấy người Đạo Thiên Tôn đến đây rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Ma Thiên Tôn liếc nhìn gã, bình thản nói: "Thương lượng chuyện bắt Bách Chiến rồi giết hắn, Lôi Bạo Thiên Tôn cảm thấy thế nào?"
Lôi Bạo nhíu mày, ngữ khí của ông ta không thích hợp.
Nguyệt Thiên Tôn mỉm cười: "Ma Thiên Tôn, giờ không phải lúc nói vậy đâu"
Ma Thiên Tôn mặc kệ: "Điều nên nói thì vẫn phải nói, để tránh cho những kẻ minh bạch lại giả bộ hỏ đồ"
Ma Thiên Tôn nhìn quanh một vòng, thẳng thắn cất tiếng: "Có lẽ lập trường của 6 người chúng ta đều không giống nhau, nhưng ở trong mắt Nhân tộc thì chúng ta đều là ngoại tộc, vạn tộc trong miệng Nhân tộc chưa bao giờ bao hàm bản thân Nhân tộc, Nhân tộc là Nhân tộc, vạn tộc là vạn tộc. Thực Thiết nhất tộc cũng chỉ là Thực Thiết tộc mà không phải là chi mạch Thực Thiết của Nhân tộc"
Tam Nguyệt cười gượng: "Đương nhiên, ta vẫn luôn ủng hộ hội nghị vạn tộc mà"
"co Ma Thiên Tôn cảm khái: "Có một số việc nói ra sẽ khiến lòng người tuyệt vọng, nhưng không thể không thừa nhận rằng Nhân tộc không hổ là con cưng của trời, là bá chủ chư thiên, diệt hết đám này thì lại có đám khác, diệt mãi không hết, luôn luôn cường đại"
Chi mạch người truyền lửa và chỉ mạch Hỗn Độn đều là Nhân tộc.
Tô Vũ nói nhất mạch của người truyền lửa bọn họ đánh cờ cùng chi mạch Hỗn Độn 10 vạn năm, dùng chư thiên vạn tộc làm quân cờ, điều này là thật ư?
Có lẽ!
Lôi Bạo nhíu mày, không rõ vì sao gia hỏa Ma tộc ấy đột nhiên cảm khái như vậy.
Thiên Mệnh Hầu lâm vào trầm tư, y không tính ra Ma Thiên Tôn muốn nói gì, Tam Nguyệt cũng không hiểu ý ông ta.
Ma Thiên Tôn mỉm cười không nói nữa, ông ta nhìn về phía hai người bị phong ấn đằng xa, trông thấy Cự Phủ Hầu vẫn không chịu phục, ông ta khó chịu nói: "Chúng ta có thể trở thành chủ nhân quy tắc không? Nghe nói vạn tộc không thể bước vào cảnh giới chủ nhân quy tắc là do Nhân Hoàng phong ấn, Thiên Mệnh Hầu là người trí dũng vô song, ngươi cảm thấy chúng ta phải làm thế nào để đánh vỡ phong ấn ấy, tiến thêm một bước nữa?"
Nguyệt Thiên Tôn nhẹ giọng nói: "Không sai, kỳ thật thực lực của chúng ta đều đã đạt tới, nhưng vẫn luôn cách chủ nhân quy tắc một bước, dường như bị cái gì đó cản trở, có lẽ đó là phong ấn của Nhân Hoàng, phải làm cách nào để đánh vỡ phong ấn, Thiên Mệnh Hầu có manh mối gì không?"
"Phong ấn của Nhân Hoàng ư?"
Thiên Mệnh Hầu trầm tư nhìn mấy người, một lát sau y mới nói: "Vì sao các vị lại cảm thấy là do Nhân Hoàng?"
Nguyệt Thiên Tôn cười hỏi lại: "Chẳng lẽ không phải?"
Thiên Mệnh Hầu tự hỏi một phen rồi mới mở miệng: "Có khả năng. Nếu không cũng không đến mức 10 vạn năm mà không có người nào bước vào cảnh giới kia. Phong ấn...
Chưa chắc đó đã là phong ấn, mấy năm nay ta đã từng tự hỏi nhiều lần, bởi vì không có khả năng Nhân Hoàng phong ấn cả Nhân tộc, cho nên ta cảm thấy có khả năng là một loại quy tắc chi đạo bao trùm chư thiên hơn"
Thiên Mệnh Hầu giải thích: "Có lẽ năm xưa đã lập ra một loại quy tắc chi đạo phong tỏa khả năng trở thành chủ nhân quy tắc, cần cơ hội và chỉ dẫn để đánh vỡ quy tắc chi đạo này. Tương tự như việc không dùng tam thân pháp chứng đạo sẽ bị trừng phạt, hiện tại việc trở thành chủ nhân quy tắc cũng bị liệt vào danh sách cấm. Cần thực lực cường đại để đánh vỡ gông cùm xiểng xích tam thân pháp và áp chế quy tắc trừng phạt"
"Muốn đánh phá võ gông cùm xiềng xích để trở thành chủ nhân quy tắc thì ta thấy cần hoàn thành vài yêu cầu, thứ nhất là tìm được ngọn nguồn. Thứ hai là áp chế quy tắc bạo động. Thứ ba là đuổi đi quy tắc hạn chế"
Y chậm rãi giảng giải, mọi người đều đã đến cảnh giới này, hơn nữa hiện tại đã mở lời hồi thẳng thì y cũng không ngại nói nhiều vài câu.