Tô Vũ cười lớn: "Hay lắm! Giết sạch đám súc sinh các ngươi! Dù chúng ta thua thì các ngươi cũng phải chôn cùng!"
Hắn nghiêm mặt gào thét: "Nguyệt Thiên Tôn, các ngươi đừng quên phóng thích Cự Phủ, các ngươi nợ ta, ta đã giết hai vị Thiên Vương và rất nhiều vị Hợp Đạo!"
Nơi xa xôi, Nguyệt Thiên Tôn đang chém giết cùng cổ thú, nghe thế thì run tay đến nỗi chém lệch một đao, giờ phút này, mọi người đều ôm lòng sợ hãi.
Đây là một đám điên rồi!
Chiến đấu bộc phát không đến một phút đồng hỏ, Hỗn Độn nhất tộc đã chết hai vị Thiên Vương và 22 Hợp Đạo!
Mà bên phía Tô Vũ, một vị Thiên Vương bỏ mạng, 10 vị Hợp Đạo liều chết, còn có ba vị Hợp Đạo không rõ danh tính khác tự bạo, kỳ thật bọn hắn không cách nào phân biệt rõ, trên đại thể chỉ cảm giác được đó không phải là cùng một bọn với Tô Vũ.
Tính ra thì trọn vẹn 14 vị cường giả đã vẫn lạc, Hỗn Độn nhất tộc là 24 vị!
38 vị cường giả đỉnh cấp cơ hỏ là bỏ mạng trong chớp mắt!
Chiến đấu điên loạn như vậy, ngoại trừ cuối mỗi lần triều tịch thì chưa bao giờ xảy ra.
Sắc mặt Tam Nguyệt kịch biến, sau một khắc, một cây trúc đánh chết một đầu cổ thú, lão cấp tốc mở đường bay về phía bên kia, địch nhân còn có ba vị Thiên Tôn sắp tới rồi!
Không chỉ vậy, nơi sâu thẳm trong Hỗn Độn Sơn hình như cũng cảm nhận được sự hung tàn của nhóm người Tô Vũ.
Lại lần nữa có vô số đạo khí tức bốc lên!
Chỉ sợ, vị lão tổ kia cũng không ngờ tới, bên cạnh Nguyệt Hạo có nhiều cường giả lại nhanh chóng bị đối phương tự sát tập kích làm hao binh tổn tướng!
Không có ai lại đánh trận như thế!
Thượng cổ cũng không dám làm như này.
Một trận chiến mà thôi, nếu đều đánh ác liệt như vậy thì hơn ngàn Hợp Đạo thượng cổ qua mấy chục lần giao đấu sẽ chết sạch rồi, đâu còn ai để mà phong Hầu nữa...
Tô Vũ thở hổn hển rồi lại cười điên cuồng!
Phe hắn đã giết hai tôn Thiên Vương!
Tuyết Lan, Nam Khê, Đại Chu vương còn đang riêng phần mình đối chiến với một vị Thiên Vương.
Tử Thủy cắn răng, quyết định không truy sát Tô Vũ nữa mà là dứt khoát chuyển hướng về nhóm Ám Ảnh Hầu!
Trước hết giết bọn gia hỏa này đã, sau đó liên thủ 8 vị Hợp Đạo để đi giết Tô Vũ sau.
4 người Ám Ảnh Hầu rất mạnh!
Ám Ảnh, Vân Thủy, Giang Hải, Vụ Sơn đều là Hợp Đạo nhị đẳng, 8 vị đối địch lại chỉ có hai vị nhị đẳng, còn lại đều không bằng bọn hắn, 4 đánh 8 mà vẫn chiếm cứ thế thượng phong.
Thế nhưng giờ phút này này có thêm một vị Thiên Vương tới trợ chiến.
Sắc mặt Vụ Sơn kịch biến, trong nháy mắt hóa thành một mảnh mê vụ, hô lên: "Nhân Chảủ.. "
Hiện tại bên chỗ Tô Vũ không có địch nhân!
Bởi vì Tử Thủy không tìm đến hắn, Tô Vũ sẽ có thể xuất thủ viện trợ.
Nhưng Tô Vũ không buồn quản bọn họ, mà là nhìn về phía Tuyết Lan và Nam Khê, nhếch miệng lặp lại lần cuối: "Tự bạo nhục thân, nổ chết những tên vương bát đản kia.. "
Sắc mặt Tuyết Lan và Nam Khê đều tái đi!
Mà Thiên Vương đang giao chiến với họ cũng biến sắc, lại làm nữa ư?
U Trấn điên cuồng quát to: "Chỉ có các ngươi mới biết tự bạo sao?"
Oanh!
Một tiếng nổ vang vọng rung trời, thân thể của U Trấn nổ tung, hóa thành lực lượng phong ấn cường hãn, càn quét về phía bọn họ, Tuyết Lan tướng quân bị dư âm chấn nổ nhục thân, thổ huyết như muốn ho ra cả phổi, sau một khắc, trực tiếp bị lực phong ấn mạnh mẽ kia giam cảm ngay tại chỗ!
Mà giờ khắc này, trên thân Tuyết Lan đồng thời bộc phát ra khí tức cực kỳ cường hãn, đó là lực lượng băng phong, trực tiếp đóng băng toàn bộ địa giới xung quanh!
Vị Thiên Vương thứ ba của Hỗn Độn nhất tộc vẫn lạc!
Cũng là bị ép buộc!
Chỉ có các ngươi mới có thể tự bạo thôi sao?
Chúng ta lại không thể ư?
U Trấn cũng sợ, mẹ nó, những tên điên này làm cho người ta quá sợ hãi!
Thay vì chờ đợi đối phương tự bạo không bằng bản thân tự bạo trước, có điều biển ý chí của U Trấn vẫn chưa bạo liệt mà là lựa chọn trốn chạy.
Nhưng Tô Vũ lại hiển hiện tức thì, Văn Minh Chí càn quét lướt qua, Bút đạo cường hãn chém xuống một cái, ảm!
Trực tiếp chém nổ biển ý chí của đối phương!
Tô Vũ điên cuồng cười to: "Ta sẽ khiến các ngươi chịu không nổi mà đồng loạt tự sát!"
Oanh!
Hắn vừa dứt lời, nơi xa, Phì Câu đã bị Nguyệt Hạo quất xiểng xích khiến cho nhục thân vỡ vụn, máu tươi nhuộm đồ toàn bộ thân thể.
Nó rất đau đớn, có điều lúc này trong lòng nó không có quá nhiều cảm xúc thống hận, chỉ cảm thấy mất mát.
"Chủ nhân... vẫn chưa trở lại.. "
Bại rồi!
Dù cho chiếc giày có mạnh hơn thì cũng không phải đồ của nó, Cắn đạo của nó còn chưa đạt tới trình độ đỉnh phong, lúc này căn bản là không có cách nào địch nổi Nguyệt Hạo.
Không chỉ nó thất bại!
Bên kia, Lam Thiên hóa thân thành nữ tử xinh đẹp động lòng người, tươi cười xán lạn, cả thân thể bắt đầu rừng rực cháy.
"Thiên Thánh, giết tiện nhân kia... Ta sẽ múa một khúc vì ngươi.. "
Lam Thiên xinh đẹp nở nụ cười vô cùng thánh khiết.
"Thương sinh đều khổ, ta cứu thương sinh... Thoát ly bể khổ! Thế nhân cười ta điên đại, ta cười bọn chúng ngu muội... Thế gian này, khó mà tìm được một tri kỷ.. "
Ánh lữa kịch liệt thiêu đốt thiên địa!
Vô số hư ảnh của Lam Thiên hiển hiện, mỗi người một mặt, mỗi người một câu.
Thương Sinh đạo!
Vô số Lam Thiên dấn thân vào biển lửa kia, táng thân trong biển lửa, vì thương sinh mà thiêu đốt thân thể của chính mình.
Giờ khắc này, Tô Vũ không còn tâm tư để quản bọn họ.
Đại Chu vương đã áp chế Vũ Hi, Nam Khê Hầu lại có phần không địch nổi một vị Thiên Vương khác.
Tử Thủy đã giết tới chỗ nhóm Vụ Sơn bên kia, rất nhanh phe Ngục vương lại chiếm cứ ưu thết Giờ phút này, Tô Vũ nhìn về phía Đại Chu vương.
Đại Chu vương cũng quay đầu nhìn Tô Vũ, trong mắt lộ vẻ khổ sở đắng chát và bất đắc đĩ không nói ra được: "Nhân tộc ta... Tội gì phải khổ như thế chứ..
Sau một khắc, trên người y dâng lên một cỗ khí tức cường hãn!
Vũ Hi đang giao thủ với y lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, một cái chớp mắt, trên trán nàng liền hiện ra một cánh cửa!
Cổng Địa Ngục!
Nơi đây chỉ có nàng và Nguyệt Hạo mới có cánh cửa này.
Bên kia, Nguyệt Hạo đang điên cuồng trói quật Tiểu Bạch Cẩu, đột nhiên gã cũng biến sắc, trong tích tắc đã xuyên qua hư không mà lao đến, gã thét dài một tiếng, một cánh cửa hiển hiện, đó là cổng Địa Ngục của gã!
Âm!
Thân thể của Đại Chu vương nổ tung!
Nguyệt Hạo cản ở phía trước cổng Địa Ngục, cùng với cổng Địa Ngục của Vũ Hi đồng thời nổ tung!
Giày của Văn vương thoát khốn, lập tức hiển hiện, mạnh mẽ giãm xuống một cước!
Âm âm!
Đâu Nguyệt Hạo bị đạp phát nổi Văn Minh Chí của Tô Vũ lại lần nữa càn quét phóng qua, cơ hồ là cùng với Tiểu Bạch Cẩu đồng thời hiện lên ở bên cạnh Nam Khê Hầu, một người cầm đao, một chó điên cuồng cắn xé.
Uỳnh!
Vị cường giả đối chiến với Nam Khê Hầu bị một người một chó trực tiếp đánh nổ ngay tại chỗ!
Sắc mặt Nam Khê Hầu tái nhợt, Tô Vũ cười khẽ: "Đi cứu bọn họ đi!"
Nam Khê Hầu không dám không nghe, lập tức lao về hướng đám Ám Ảnh Hầu bên kia!
Mà Tô Vũ lộ ra nụ cười nhẹ, hắn nhìn về phía Tiểu Bạch Cẩu, Tiểu Bạch Cẩu thì một mặt buôn râu, cái đuôi của nó đã đứt mất, nó nhìn thoáng qua Nguyệt Hạo cùng Vũ Hi đang bay ngược, lộ ra ý muốn trưng cầu.
Xử lý thế nào?
Tô Vũ nhìn về phía Nguyệt Cầm, truyền âm nói: "Giết lão thái thái này, sau đó... chạy trốn!"
Đúng vậy, nên chạy trốn!
Nam Khê Hầu liên thủ với bốn vị Hầu nhị đẳng, là sống hay chết thì tùy vào tạo hóa của bọn họ đi.
Hắn chỉ muốn tranh thủ giết được một vị Thiên Tôn!
Ngay sau đó, Bút đạo bộc phát ra khí tức cực kỳ cường hãn, trong giây lát đã thiêu đốt đến cực hạn, tất cả quy tắc chỉ lực đều bộc phát, Tiểu Bạch Cẩu cũng điều khiển giày đạp mạnh một cước về hướng Nguyệt Cầm nơi xa.
Bên kia, Lam Thiên thiêu đốt phân thân, một tiếng nổ ầm vang đùng đoàng vang vọng.
Vạn Thiên Thánh thấy thế thì lộ ra ý cười, trong khi Nguyệt Cầm thì hoảng loạn, bà ta đã cảm nhận được nguy cơ tử vong ập tới, bà ta chỉ muốn chạy trốn ngay lập tức!
Thế nhưng, Vạn Thiên Thánh còn đang ở đây!
"Ngươi nên chôn cùng đi thôi!"
Đùng!
Cả người nổ tung tức thì, Tinh Vũ Ấn nhanh chóng hiển hiện, trấn áp đối phương trong tích tác, đúng lúc này, Tiểu Bạch Cẩu giẫãm chân một cái, đạp cho Nguyệt Cầm chia năm xẻ bảy, mà Bút đạo của Tô Vũ cũng thiêu đốt đến cực hạn, một bút điểm xuyết về hướng đại đạo của bà ta!
Rắc!
Thanh âm đạo đạo đứt gãy vang lên!
Bút đoạn biến mất!
Mà đại đạo của Nguyệt Cầm cũng triệt để đứt gãy!
Hư ảnh hiển hiện!
Quy tắc cường hãn quấn cho đất trời bạo động nổ tung, một chùm pháo hoa chói lóa đến mức cả thượng giới đều có thể nhìn rõ mười mươi bay lên!
Giờ khắc này, Thông Thiên Hầu một mực đi theo Tô Vũ bạo hống một tiếng, một cánh cửa hiện ra.
Tô Vũ nắm lấy Tiểu Bạch Cẩu, trong nháy mắt đã biến mất bên trong cánh cửa kia, hắn nở nụ cười điên cuồng đầy về không cam lòng: "Ta sẽ quay lại... Dù có phải hóa thành lệ quỷ cũng sẽ quay lại!"
Ẩm!
Cửa bị Nguyệt Hạo phẫn nộ tung xiểng xích đánh qua, tiện thể đánh xuyên cả thiên địa!