Ở nơi xa xôi, mấy người Ám Ảnh Hầu điên cuồng gào thét, vài vị Hợp Đạo bị đánh giết trong chớp mắt nhưng bọn họ cũng trọng thương ngã gục, Nam Khê Hầu bỗng nhiên biến sắc.
Tô Vũ đã chạy!
Thế nhưng hắn không mang bọn họ theo!
"Trốn rồi!"
Y bắt được mấy người Vân Thủy, điên cuồng trốn chạy ra ngoài, bởi vì y đã cảm nhận được sự phẫn nộ từ Nguyệt Hạo đang lan tràn đến bên chỗ họ!
Thân thể Ám Ảnh Hầu run lên, ho như muốn văng phổi ra khôi lồng ngực, thổ đốc nói:
"Nam Khê... Các ngươi trốn... Đi tìm... Đi tìm... "
Ẩm!
Một tiếng vang âm ï chói tai, Ám Ảnh Hầu nổ tung ngay lập tức, nổ chết thêm hai vị Hợp Đạo đang đuổi theo phía sau.
Vụ Sơn sợ hãi thét to: "Đi mau!"
Âm!
Lại là một tiếng bạo hưởng, mê vụ cường hãn tràn ngập thiên địa, che đậy bốn phương tám hướng, đằng sau, ngoại trừ Tử Thủy chạy ra một đoạn thì những Hợp Đạo khác trực tiếp bị mê vụ kia ăn mòn không còn một mảnh!
Nam Khê Hầu tóm được Vân Thủy và Giang Hải, lấy tốc độ vượt quá tưởng tượng xé rách hư không, y vẫn đang ho ra máu liên hồi, nhưng điều này cũng không cẩn trở y điên cuồng đảo tẩu, trong nháy mắt bóng dáng mấy người đã biến mất!
Mà Nguyệt Hạo vừa định truy sát, bỗng nhiên sắc mặt lại biến hóa, bên kia có từng đạo khí tức Thiên Tôn đang bốc lên!
Mà bên cạnh gã, Tử Thủy cũng rút lui trở về ngay tức thì.
Ở phía sau, sắc mặt Vũ Hi trắng bệch cấp tốc đi tới tụ hội.
Trên hố trời rộng lớn như vậy thoáng chốc chỉ còn lại ba người bọn họ!
Mà giữa không trung, mấy chục đóa pháo hoa vẫn còn đang bốc cháy rừng rực trên cao.
Hệt như đang lâm vào mộng cảnh!
Đối với ba người mà nói, hết thảy thoáng qua chẳng khác gì một cơn ác mộng!
Một phút đồng hỏi!
Đúng vậy, chỉ một phút đồng hỏ mà thôi.
Nhưng chỉ trong chút thời gian ngắn ngủi đó, bọn hắn đã chết 30 vị Hợp Đạo, 4 vị Thiên Vương, một vị Thiên Tôn!
Mà đối phương cũng tử thương vô số!
Đáng giá không?
Giờ khắc này, ngay cả Nguyệt Hạo cũng thấy mờ mịt!
Sau lưng gã, khí tức của ba đạo Thiên Tôn ập tới, rất nhanh, ba vị Thiên Tôn đã hạ xuống.
Tất cả mọi người nhìn thấy thảm trạng này thì đều im lặng.
Mang theo vẻ mê mang không biết nên nói gì.
Ở khu rừng rậm Hỗn Độn đối diện, mấy vị Thiên Tôn đã đánh chết mấy chục cổ thú cũng toàn thân đẫm máu, vội vã chạy tới.
Đối diện chỉ có bốn vị Thiên Tôn và hai vị Thiên Vương.
Sáu bảy mươi Hợp Đạo mới rồi tựa như chỉ là ảo tưởng của mọi người.
Bởi vì, trong chớp mắt đã không còn bóng dáng một ai nữa!
Trên mặt đám Nguyệt Thiên Tôn lộ ra vẻ động dung, nhất mạch người truyền lửa đều là những kẻ điên.
Điên cuồng đến cực hạn!
Mà ngay một khắc này, Nguyệt Thiên Tôn đột nhiên xuất thủ, một kích đánh nổ một tia ô quang, đó là một vệt ánh sáng đang bị cổ thú trong Hỗn Độn Sơn tập kích.
Nguyệt Thiên Tôn bắt lấy ánh sáng đó, đáy lòng chấn động: "Thiên Long Hầu!"
Thế mà vẫn có người còn sống!
Thiên Long Hầu, không ngờ biển ý chí của vị này lại trốn ra được!
Nguyệt Thiên Tôn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, lập tức uẩn dưỡng biển ý chí của Thiên Long Hầu rồi nhìn về phía đối diện, tâm trạng hết sức nặng nề!
4 vị Thiên Tôn bên phía chỉ mạch Ngục vương không nói gì, mà ở chỗ sâu trong Hỗn Độn Sơn vẫn còn có không ít khí tức đang bốc lên!
Đều rất cường hãn!
Sắc mặt của Hoang Thiên Tôn cực kỳ khó coi: "Mạch này quá mạnh! Còn nữa, vì sao nhất mạch người truyền lửa lại phải làm như vậy?"
Điên cuồng quá mức!
Hơn 20 vị cường giả đỉnh cấp, Nam Khê Hầu mang theo hai người bỏ chạy, mà bên chỗ Tô Vũ bên kia hình như cũng chỉ dẫn Thông Thiên Hầu và Phì Cầu chạy thoát.
Một lực lượng cường đại như thế, cứ vậy mà chôn vùi tại nơi đây.
Đây rốt cuộc là dạng thù hận gì mới khiến bọn hắn phải làm ra lựa chọn quyết tuyệt như này?
Trận chiến này thật sự khiến tất cả mọi người choáng váng.
Đám Nguyệt Hạo cũng bị đánh cho hồ đỏ!
Thua thiệt sao?
Chưa hẳn là bọn họ đã thua thiệt!
Sau một trận chiến, đối phương chết rất nhiều Thiên Vương, Hợp Đạo tử vong đều là đỉnh cấp, đương nhiên, tính ra thì vẫn có chút thiệt thòi, bởi vì phe bọn họ đã chết một vị Thiên Tôn.
Thế nhưng nội tình của nhất mạch người truyền lửa hẳn là không quá thâm hậu nhỉ?
Trận chiến này chẳng phải là đã đánh tụt thực lực đối phương rồi sao?
Thậm chí có thể nói, nhất mạch người truyền lửa hội tụ được nhiều Thiên Vương như thế cũng đã vượt qua tưởng tượng của họ.
Kết quả... chỉ mạch vô cùng thần bí này ngày hôm nay bỗng nhiên phát điên lên, cứ thế mà dứt khoát tử chiến một trận với bên mình.
Vô số chùm pháo hoa vẫn còn đang cháy rừng rực trên không trung.
Toàn bộ núi lớn sau rừng rậm Hỗn Độn triệt để hóa thành hố trời.
"Thừa dịp gã trọng thương, mau đòi mạng gã!"
Ngay một khắc này, Tam Nguyệt bất chợt gầm lên, gào thét phóng qua, một cây trúc đánh xuống khiến cho thiên băng địa liệt, toàn bộ rừng rậm Hỗn Độn kịch liệt run chấn.
Tức khắc, có một con đại điểu cấp bậc Thiên Tôn lao vút lên.
Tam Nguyệt nóng nảy hét: "Giết! Chẳng lẽ chờ chúng khôi phục nguyên khí sao? Dù giết không được Thiên Tôn thì cũng phải giết hai tên Thiên Vương kia!"
Nghe thế, dù cho đám Nguyệt Thiên Tôn cảm giác hơi khác thường nhưng vẫn nhao nhao đạp không phóng tới tham chiến.
Tam Nguyệt nói rất đúng!
Có điều thời khắc này Tam Nguyệt hơi thất thố, hình ảnh này lọt vào trong mắt đám Nguyệt Thiên Tôn cũng đã khiến họ nhận ra chút gì đó.
Tam Nguyệt hẳn là có liên quan tới nhất mạch người truyền lửa.
Bây giờ, nhất mạch người truyền lửa bỗng nhiên nổi điên, tử thương vô số, Tam Nguyệt không muốn báo thù mới là lạ, khó trách hôm nay Tam Nguyệt vẫn luôn xông lên công kích phía trước.
Đối diện chỉ có 4 vị Thiên Tôn, 2 vị Thiên Vương.
Mà bọn chúng lại mới vừa trải qua một trận đại chiến, đang ở trạng thái tàn huyết..
Đương nhiên, trong rừng rậm Hỗn Độn còn có một con đại điểu cấp Thiên Tôn, trong dòng sông Hỗn Độn cũng có một con cá sấu quái thú Thiên Vương.
Đều rất mạnh!
Nhưng hiện giờ ở nơi đây có tới 9 vị Thiên Tôn của vạn tộc!
"Giết!"
Quát to một tiếng, chín vị Thiên Tôn nhao nhao giết tới!
Không thừa cơ hội này bỏ đá xuống giếng, vậy thì cũng quá có lỗi với thế cục mà nhất mạch người truyền lửa chế tạo ra.
Bốn đại Thiên Tôn thì thế nào chứ?
Dù tăng thêm con đại điểu kia thì cũng chỉ có năm vị.
Chiến lực hai bên vẫn có sự chênh lệch nhất định!
Đối diện, đám người Nguyệt Hạo đều biến sắc.
"Rút lui!"
Một tiếng gầm thét, họ cũng không nghĩ ngợi nhiều được nữa, mau chóng rút lui!
Nếu còn không chạy thì chắc chắn sẽ vùi thây hết thầy ở đây.
Nơi xa, một cỗ khí tức cường hãn bốc lên!
Hình như đó là khí tức của lão tổ bộ tộc này, nhưng mà chín vị Thiên Tôn chỉ nhìn thoáng qua chứ không mấy bận tâm, vẫn điên cuồng đánh tới.
Cường giả tuyệt thế của Hỗn Độn nhất tộc ư?
Nhất mạch người truyền lửa nói không sai!
Bộ tộc này quả thật vô cùng cường đại!
Khí tức kia rung chuyển lòng người, có lẽ thật sự có chiến lực của chủ nhân quy tắc.
Nhưng... Thì sao?
Chủ nhân quy tắc... chủ nhân quy tắc cũng phải nhìn xem là cảnh giới gì. Nếu nhỏ yếu thì ba vị Thiên Tôn tuyệt đối có thể địch nổi!
Cùng lắm thì quyết chiến một trận mà thôi!