Hôm nay, tâm trạng của Tô Vũ có về rất vui, nhưng không một ai có thể hiểu nổi.
Bách Chiến, Hỗn Độn nhất tộc hay kể cả Võ Hoàng cũng tốt, kẻ chiếm cứ thiên địa tam giới đều là Nhân tộc!
Là Nhân tộc thì đủ rồi!
Gông xiểng trên người hắn tạm thời đã được gỡ xuống!
Trừ phi vạn tộc chiến thắng, nếu không hắn cũng không cần lo lắng Nhân tộc sẽ tới bước đường cùng. Trong số ba phương kia, vô luận những người này có tâm tư ra sao đều sẽ không đến mức đỏ diệt Nhân tộc thông thường, dù là Võ Hoàng thì cũng không nói muốn giết sạch tất cả những người bình thường trong Nhân cảnh.
Từ khi thành Nhân Chủ, tuy hắn luôn nói không thèm để ý tới Nhân tộc nhưng há có thể thật sự không quản?
Hắn vẫn luôn phải nơm nớp lo sợ như đi trên tấm băng mồng!
Chục tỷ sinh linh đè nặng trên vai, chỉ cần hơi sai lầm thì sẽ là tộc diệt người vong!
Nhưng kể từ ngày hôm nay, hắn đã được giải thoát!
Hắn không cần lo lắng những thứ này nữa, chỉ cần những người bình thường của Nhân tộc không phản kháng sự thống trị của ba phương trên thì sẽ không có mối lo diệt tộc.
Tái tạo Nhân tộc, nói đơn giản nhưng cũng không đơn giản như vậy.
Đã có sẵn Nhân tộc, những người kia sẽ không suy nghĩ tái tạo Nhân tộc làm gì cho phiền phức.
Lão Quy hóa thân thành dáng vẻ thanh niên đứng sau lưng Tô Vũ, trên mặt lão còn hơi mê mang cùng nghi hoặc.
Rõ ràng Tô Vũ đã thua rất thảm hại, nhưng mà lại khiến lão như thấy được Tô Vũ ngày xưa, trương dương phách lối không ai bì nổi. Khi ấy hắn muốn trở thành thống lĩnh cổ thành, chiếm cứ một phương, trở thành bá chủ.
Mà Tô Vũ đã làm được!
Hoành hành ngang ngược, muốn giết cứ giết, ba mươi sáu trấn thủ làm chỗ dựa, chẳng cần lo âu, muốn đánh thì đánh!
Bất quá từ khi tiến thêm một bước, trở thành Nhân Chủ chí tôn của Nhân tộc, Tô Vũ đã dân dân thay đổi...
Hắn trở nên nhìn không thấu, thay đổi thất thường, thường xuyên kiêng ky đủ điều.
Nếu là lúc trước, lên thượng giới mà mang theo nhiều cường giả như vậy, hắn sao có thể cân nhắc quá nhiều chuyện như thế? Gặp một người giết một người! Giết xong liền chạy, quản bọn họ như thế nào làm gì?
Tô Vũ có thể tự do qua lại giữa các giới, không có Nhân tộc hạ giới liên lụy thì hắn đâu cần quản thượng giới có mở ra hay không? Mà mở thật thì cũng có sao?
Lão Quy đi theo Tô Vũ, không nhiều lời hỏi han, chỉ là trong lòng có vài suy nghĩ sâu Xa.
Tại thượng giới nhất định đã phát sinh chuyện gì đó khiến Tô Vũ lại khôi phục trạng thái ngày xưa!
"Vũ Hoảng.. "
"Không cần hỏi. Tới Đông Liệt cốc trước!"
Tô Vũ không muốn nói chuyện vào lúc này, phía trước chính là Nhân tộc, rất nhanh có người phá không lao đến, Thiên Nhạc cất cao giọng: "Bái kiến Vũ Hoàng! Cung nghênh Vũ Hoàng trở về!"
Tô Vũ nhìn về phía Thiên Nhạc, cười khẽ rồi cất cao giọng: "Thiên Nhạc, đi triệu tập tất cả Hợp Đạo, tất cả Vĩnh Hằng đến hành cung Vũ Hoàng!"
"Nhớ kỹ, tất cả mọi người! Bao gồm cả người đang thủ ở mấy đại giới nữa!"
Sắc mặt Thiên Nhạc biến hóa, không lưu lại chấn nhiếp mấy đại giới, đây là định đánh lén tam đại tộc sao?
Dù cho y không hiểu, nhưng Tô Vũ đã nói như vậy thì y chỉ có thể ngoan ngoãn đi làm.
"Vâng!"
Thiên Nhạc nhanh chóng rời đi, triệu tập các phương về tụ họp.
Kỳ thật, cách lần Hợp Đạo tụ hội trước hình như cũng chưa được mấy ngày.
Đông Liệt cốc.
Hành cung Vũ Hoàng to lớn đứng lặng tại nơi đây, mà đây cũng đã dân dân trở thành thánh địa tín ngưỡng của Nhân tộc.
Hơn bốn trăm năm qua, Nhân tộc luôn sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, tuy là cường tộc nhưng cũng bị quản chế trước các tộc Thần Ma Tiên.
Từ khi đại chiến bộc phát đến nay, Nhân tộc tùy thời đều tao ngộ mối nguy diệt tộc.
Nhưng không bao lâu sau, Tô Vũ đăng đỉnh.
Diệt Thiên Uyên, phá vạn giới, đánh giết vô số cường giả Bán Hoàng, uy hiếp ba đại cường tộc phải phong bế chờ chết, khí thế của Tô Vũ đã uy hiếp hết thảy chư thiên!
Từ khi Tô Vũ đăng đỉnh Nhân Chủ, thủ hạ Hợp Đạo tăng nhiều, tác dụng của Vĩnh Hằng giảm xuống, dưới tình huống bình thường, hội nghị quan trọng cũng chỉ có một ít Hợp Đạo mới có thể tham dự, Vĩnh Hằng sẽ rất ít khi tham dự.
Nhưng ngày hôm nay, hội nghị Vĩnh Hằng lại được mở ra.
Các đại Phủ chủ, các vị Vĩnh Hằng tân tấn nhao nhao kéo đến.
Bên ngoài hành cung.
Chu Thiên Đạo sở sờ cằm nhìn về phía Hạ Hầu gia, híp mắt cười hỏi: "Hạ Tiểu Nhị, lần này Vũ Hoàng trở về nhanh quá, trước đó không phải nghe nói hắn dẫn người đánh tới thượng giới sao? Lúc này mới mấy ngày thôi mà, sao lại trở về rồi?"
Hạ Hầu gia mặc kệ ông, bất quá nhịn không được vẫn truyền âm đáp: "Nghe nói... Ta chỉ là nghe nói, khả năng là hắn thất bại ở thượng giới, nghe người ta bảo đuôi của con chó nhà Văn vương cũng đứt mất"
Chu Thiên Đạo như có điều suy nghĩ, truyền âm hỏi: "Lão gia tử nhà ta với nhà các ngươi cũng chưa trở lại, ngươi biết tình huống thế nào không?"
"Không rõ lắm"
"Nghe nói lần này đám Chu Phá Long cũng về họp, trấn thủ của ba mươi sáu thành đã trở về, bao gồm cả Vĩnh hằng của Thực Thiết các tộc hình như đều đến, tình huống gì đây?
"Đúng thế! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra nhỉ?"
Hạ Tiểu Nhị hơi lo lắng, truyền âm cho đối phương: "Đâu chỉ vậy, một nhóm tướng lĩnh Nhật Nguyệt chủ chốt trong quân đội đều bị gọi trở về họp, lần này không biết bao nhiêu người tụ tập nữa, những ai đang công phạt vạn giới đều bị ra lệnh ngừng rồi"
Hai người liếc nhìn nhau, cấp tốc đạt thành nhất trí, hiển nhiên là có việc, còn là việc lớn!
Không chỉ Vĩnh Hằng cảnh mà một bộ phận cường giả Nhật Nguyệt đều bị triệu hồi.
Ba mươi sáu phủ và một chút phủ chủ chưa tấn cấp Vĩnh Hằng cũng nằm trong phạm vị triệu tập.
E rằng đây là hội nghị có quy mô lớn nhất từ trước tới nay.
Trước lúc này, Tô Vũ đều chỉ trao đổi với cường giả dỉnh cấp các phương là được.
Hai người đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên họ chợt sững sở.
Nơi xa, hơn mười người tiến đến.
Dẫn đầu không phải ai khác, mà chính là Phù Thổ Linh, lúc này vê mặt Phù Thổ Linh cực kỳ ngưng trọng, Tô Vũ cho người đưa tin muốn tổ chức họp, Ngũ Hành tộc có thể tới, cũng có thể không cần tới. Lần họp này không phải chuyện gì tốt, Tô Vũ hứa hẹn dù họ không đến thì cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì.
Phù Thổ Linh không biết có chuyện gì đã xảy ra, nhưng cân nhắc hỏi lâu thì cuối cùng gã vẫn đến.
Ngũ Hành tộc đến tận bây giờ vẫn chưa từng tham chiến.
Bởi vì Tô Vũ đang chờ, chờ thượng giới mở ra mới để Ngũ Hành tộc xuất thủ, khi đó cường giả Ngũ Hành tộc có lẽ sẽ càng mạnh hơn một chút.
Nhưng bây giờ hắn bỗng nhiên phá vỡ loại ăn ý này, vào lúc Phù Thổ Linh chưa tấn cấp lại triệu hoán bọn hắn đến đây.
Phù Thổ Linh cũng nhìn thấy mấy người Chu Thiên Đạo, khẽ cười chắp tay nói: "Ngũ Hành tộc Phù Thổ Linh tham kiến Chu Phủ chủ, Hạ Hầu gia!"
Hạ Hầu gia hơi ngạc nhiên: "Ngươi... Các ngươi.. "
"Vũ Hoàng cho gọi!"
Phù Thổ Linh cười khẽ: "Chúng ta tới để yết kiến!"
Dứt lời, gã dẫn người hạ xuống đất, vẻ mặt tươi cười: "Hai vị đại nhân, lần này Vũ Hoàng triệu tập chư phương, không biết là có chuyện gì thế?"
Hạ Hầu gia cười tủm tỉm đáp: "Cái này thì không rõ lắm, cụ thể có chuyện øì... chờ mở hội rồi nói sau!"
Ai biết được!
Đúng lúc này lại có cường giả đến, Lục Nguyệt mang theo đám Bát Nguyệt cùng đi, lúc này, tâm thần của họ hơi có phần không tập trung, không một ai nói lời nào.
Lại sau một lúc lâu, Hống tộc cũng tới, Không Gian Cổ Thú tộc cũng góp mặt rất nhanh.
Nhưng mà Mệnh tộc lại không đến!
Đúng vậy, Mệnh tộc không tới.
Hạ Hầu gia ngay từ đầu cũng không để ý, kết quả mắt thấy cường giả các tộc đều đã có mặt, Hợp Đạo Nhân tộc, trấn thủ nhất hệ đều nhao nhao tiến vào.
Mà Mệnh tộc được xem như cường tộc thì lúc này lại chẳng có ai.
Bất giác, mọi người đều có dự cảm không tốt lắm.
Dù Mệnh Hoàng bề bộn nhiều việc không tới được thì chung quy Vĩnh Hằng Mệnh tộc cũng đến được mà!
Vì sao... Mệnh tộc lại không có ai tới đây?
Lần trước chẳng phải Mệnh Hoàng còn đích thân tới tham dự sao Hôm nay người tới đông đúc nhưng lại không hùng vĩ như lần trước, lần trước có tới mấy chục Hợp Đạo, ngày hôm nay tuy cũng có một số Hợp Đạo, nhưng đỉnh cấp ngoại trừ Hồng Mông thì không có những người khác.
Thiên Nhạc, Đa Bảo, Vân Tiêu, Sơn Khải những này người đều tới, nhưng phần lớn họ đều chỉ là Hợp Đạo tân tấn.
Lâu năm như Lục Nguyệt, Hống Hoàng, nhưng thực lực nói mạnh kỳ thật cũng không tính là quá mạnh.