Một đám người đều đang chờ đợi bên ngoài hành cung.
Sau một khắc, cửa đại điện mỡ ra.
Người mở cửa không còn là Vạn Thiên Thánh quen thuộc cũng không phải Đại Chu vương, lúc này, người mở cửa là một vị mà mọi người thấy hơi xa lạ, Liễu Văn Ngạn.
Đúng vậy, Liễu Văn Ngạn.
Liễu Văn Ngạn mở ra cửa lớn của cung điện, một đám người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lần lượt tiến vào đại điện.
Phía trên cung điện, Tô Vũ không còn ngồi nghiêm chỉnh nữa.
Thời khắc này Tô Vũ bồ đi áo bào màu vàng mà ngày đó mọi người phủ lên cho hắn.
Bây giờ hắn mặc áo bào trắng quen thuộc của mình, không còn đeo vương miện, hơi lười nhác dựa vào ghế, dáng vẻ đầy tùy ý.
Không hề giống trước đó!
Rốt cuộc có gì khác biệt thì mọi người không quá rõ ràng, nhưng một vài Hợp Đạo đã mơ hồ cảm nhận được.
Hôm nay Tô Vũ không còn là vẻ mê huyễn khi trước, đường như bọn họ đã có thể nhìn thấu Tô Vũ.
Nhục thân khá cường đại, nhưng không có quy tắc đại đạo rung chuyển.
Tuy mạnh nhưng cũng không có cảm giác khiến cho người ta hít thở không thông như trước.
"Bái kiến Vũ Hoàng bệ hạt!"
Đám người nhao nhao cất lời, âm thanh chấn động tứ phương.
"Đừng khách khí!"
Tô Vũ lộ ra tiếu dung: "Tất cả ngồi xuống đi, ăn uống thoải mái, đều chuẩn bị cho mọi người đấy, coi như là liên hoan, buổi tiệc chia tay thiên hạ! Ăn uống no đủ, tâm sự một chút, sau đó... mọi người nên làm gì thì làm cái đó!"
Lời này vừa nói ra, có người hơi biến sắc.
Tô Vũ nhìn về phía Phù Thổ Linh, cười nói: "Kỳ quái, ta đã cho người truyền lời cho ngươi, tới cũng chưa chắc có chuyện gì tốt, không đến ta cũng sẽ không trách tội! Ngũ Hành tộc chưa từng tham chiến, lúc này sao ngươi lại tới đây? Ngươi là kẻ thông minh, sao lại bắt đầu làm việc ngốc rồi?"
Phù Thổ Linh vội vàng đứng dậy, cười nói: "Mặc kệ là tốt hay xấu, đến dù sao cũng hơn là vắng mặt, Vũ Hoàng cho gọi là may mắn của Ngũ Hành tộc!"
"Già mồm!"
Tô Vũ cười một tiếng: "Đều ngôi xuống đi!"
Đám người bên dưới ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại nhìn bàn trà hai bên đại điện, đành phải nhao nhao ngồi xuống.
Hợp Đạo phía trước, ở giữa là Vĩnh Hằng, đằng sau là một chút Nhật Nguyệt.
Lúc này, một số cường giả trấn thủ mấy đại giới bao gồm cả các vị Đại Hán vương cũng đã trở về, ai nấy đều hơi nghi hoặc một chút nhưng lại cũng tìm không được người dẫn đầu đâu nữa.
Bốn vị Đại Chu, Đại Hạ, Đại Tân, Đại Minh đều vắng mặt.
Trong mơ hỏ, họ hơi hơi bất an.
Tô Vũ bưng chén rượu lên, cười nói: "Gặp nhau là duyên, chư vị cùng ta cũng coi như hữu duyên, uống một chén đi!"
Dứt lời, hắn uống một hơi cạn sạch!
Đám người không biết nên làm như thế nào, đành phải nhao nhao nâng chén, cạn sạch chén rượu này.
Tô Vũ uống xong, sau một khắc, hắn thu liễm ý cưới, sắc mặt nghiêm túc: "Hợp Đạo hẳn là đã nhìn ra rồi, Đa Bảo, ngươi tới nói đi, ngươi nhìn thấy cái gì?"
Trong đám người, sắc mặt Đa Bảo cứng ngắc, nửa ngày mới ấp úng nói: "Ta không nhìn ra gì hết.. "
Ánh mắt Tô Vũ lạnh lẽo: "Vậy Hợp Đạo như ngươi cũng phế quá rồi, sao có thể tính là Hợp Đạo? Mắt mù à?"
Đa Bảo khóc không ra nước mắt, ta không dám nói!
"Nói!"
Đa Bảo nơm nớp lo sợ, cắn răng, hồi lâu sau mới cúi đầu nói: "Ta... Ta nhìn thấy Vũ Hoàng... hình như... hình như đã tụt cảnh giới! Từ Thiên Vương rơi xuống Nhật Nguyệt cảnh... "
Ẩm!
Lời này vừa nói ra, tứ phương chấn động.
Sắc mặt ai nấy đều không thể tưởng tượng nổi, phẫn nộ nhao nhao nhìn về phía Đa Bảo, mà Đa Bảo thì cúi đầu thầm mắng một tiếng, ta đã bảo ta không dám nói, ngươi lại cứ nhất định muốn ta nói.
Khi dễ người thành thật đúng không?
Mà trong đám người, các vị Hợp Đạo khác đều lộ ra vẻ ngưng trọng, không nói gì hết.
Ngược lại thì Lục Nguyệt lại chủ động đứng ra: "Vũ Hoàng nhất định là xảy ra chút vấn đề trong tu luyện, ta cảm thấy rất nhanh sẽ có thể giải quyết.. "
Tô Vũ phất tay ngắt lời, bình tĩnh nói: "Lục Nguyệt tiền bối không cân giải thích thay ta!"
"Lần này, nói trực tiếp một chút, dứt khoát một chút!"
"Ta rớt cảnh, đại đạo đứt đoạn, rơi xuống Nhật Nguyệt! Mà thọ nguyên của ta đại khái chỉ còn không đến trăm năm, thậm chí là càng ít hơn! Bởi vì ta rớt cảnh giới, vốn dung đạo sẽ gia tăng thọ nguyên nhưng cũng không thể níu giữ được, trước kia còn lại chút thọ nguyên như này, có thể sống mười năm hai mươi năm đã xem như vận khí không tôi"
"Trong vòng mười năm, hai mươi năm, nếu ta không cách nào bước vào chủ nhân quy tắc cảnh... Đại khái sẽ không có cách nào sống sót!"
Tim của mọi người đều đập cực nhanh.
Ngắn như vậy sao?
Thiên Vương đến chủ nhân quy tắc không xa, thế nhưng... Nhật Nguyệt thì sao?
Tô Vũ tiếp tục nói: "Lần này ta đã mang theo một nhóm cường giả đến thượng giới!
Nhân tài đông đúc, cường giả như mây! Nhưng mà ta thua rồi!"
Tô Vũ cười đắng chát: "Bại rất thảm! Ngoại trừ ta, Phì Cầu và Thông Thiên Hầu, những người khác đại khái đều không về được, không phải vẫn lạc thì là trọng thương, lưu lại một chút biển ý chí không biết trốn tránh đâu!"
Âm!
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng!
Lúc này, toàn bộ đại điện đều sôi trào.
Vân Tiêu kích động hỏi: "Vậy Thiên Diệt và Tinh Hồng.. "
Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Vẫn lạc!"
Vân Tiêu ngây ra như phỗng.
Lục Nguyệt chấn động, run run rẩy rẩy: "Vũ Hoàng... Ngài... đang nói đùa sao?"
Tô Vũ bình tĩnh lắc đầu: "Không, ta không nói đùa! Cũng không cần thiết đùa giỡn như vậy! Tại thời khắc đỉnh cao nhất, ta lại thua rồi! Mặc kệ ta đã giết bao nhiêu đối thủ thì ta vẫn đã bại! Người ta mang lên đều đã chết hầu hết!"
Lúc này mới chỉ mấy ngày thôi!
Tất cả mọi người đều rất chấn động, dù là Hồng Mông thì cũng không nhịn được nói:
"Nhiều vị Thiên Vương cảnh như vậy.. "
Tô Vũ thở ra một hơi: "Tao ngộ hai vị Thiên Tôn, 6 vị Thiên Vương, 30 vị Hợp Đạo, phát sinh một trận chiến chính diện! Mặt khác, đối phương còn có ba vị Thiên Tôn đến giúp, thậm chí có chủ nhân quy tắc tham chiến, vạn tộc hội tụ hơn mười vị cường giả cấp Thiên Tôn... "
"Thiên Tôn là như thế nào?"
Lúc này, có người nhịn không được hỏi một câu.
Tô Vũ thản nhiên giải thích: "Bởi vì quy tắc hạn chế nên họ là những kẻ không thể bước vào chủ nhân quy tắc, nhưng có thực lực xấp xỉ chủ nhân quy tắc! Mà chủ nhân quy tắc chính là cảnh giới của Nhân vương hay Hoàng giả chư thiên thượng cổ! Ta nói như thế, mọi người hẳn là hiểu rồi chứ?"
Lời này vừa nói ra, một chút người trước đó còn không biết Thiên Tôn là thế nào thì đều biến sắc.
Thiên Tôn!
Hơn mười vị?
Tao ngộ Thiên Tôn!
Còn có cả chủ nhân quy tắc?
Hống Hoàng cực kỳ chấn động: "Thế giới này còn có chủ nhân quy tắc sao?"
"Đương nhiên!"
Tô Vũ cười nói: "Nhiều năm trôi qua rồi, dù quy tắc đã đề ra nhưng luôn có người có thể tránh thoát!"
Không Gian Cổ Thú Hoàng cũng nhịn không được nói: "Vũ Hoàng, việc này... Việc này là thật ư?"
Tô Vũ gật đâu: "Ta ở thượng giới đã gặp Liệt Không Hầu! Ta để Không Không ở lại bên kia, cũng coi như là chuyện tốt... Tại thượng giới, ta còn chưa kịp tiếp xúc nhiều với họ thì đã tao ngộ thảm bại, sau một trận chiến, vốn liếng cũng bị đánh hụt!"
Đại Hán vương nặng nề mở miệng: "Vũ Hoàng, vậy đám Đại Chu vương thì sao?"
"Có lẽ đã chết rồi, khả năng biển ý chí còn có một số bảo tồn.. "
Tô Vũ thản nhiên nói: "Đều tự bạo, cụ thể như thế nào, không rõ lắm!"
"Vậy còn Vạn phủ trưởng?"
"Như nhau cải!"
Tô Vũ thở dài một tiếng: "Nhóm Vạn phủ trưởng... có lẽ đã chết hết rồi!"