Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3092 - Chương 3092: Tiêu Chí Của Thời Đại (2).

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3092: Tiêu Chí Của Thời Đại (2).
 

Tô Vũ tê dại cả da đầu, nhìn Thông Thiên Hầu chằm chằm, vô số suy nghĩ dâng lên, "Thiên Môn... Địa Ngục Môn... Địa Ngục Môn thật sự tồn tại, Thiên Môn là do con người tu luyện ra được, ngươi lại nói, Thiên Môn phong ấn một thời đại, rốt cuộc ngươi có ý gì?

"Không có ý gì cả" Thông Thiên Hầu cơ hồ là ai oán gào thét: "Thật sự không có ý gì cả mà!"

Tô Vũ biến sắc, cắn răng quát: "Nếu Địa Ngục Môn và Thiên Môn đều thật sự tồn tại, trong khi Địa Ngục Môn lại phong ấn thời đại Hỗn Độn. Ta hỏi ngươi, rốt cuộc Thiên Môn phong ấn thời đại nào?"

Tô Vũ hít sâu một hơi: "Nếu như sau Địa Ngục Môn là hình ảnh của thời đại Hỗn Độn thu nhỏ, về sau có thời đại Khai Thiên, có thời kỳ Thái Cổ, Thượng Cổ... Thượng cổ vẫn chưa kết thúc! Thái Cổ không bị phong ấn mà vẫn tỏn tại một chút vết tích, tỉ như Thái Cổ Cự Nhân tộc, tỉ như Võ Hoàng đều thuộc về thời Thái Cổ, duy chỉ có thời đại Khai Thiên cơ hồ không còn lại chút cảm giác tồn tại gì"

"Chủ nhân của Thời gian đại đạo phong ấn thời đại Hỗn Độn, vậy ai đã kết thúc thời kỳ Khai Thiên? Chủ nhân của thời không trường hà ở đâu? Chủ nhân của Tử Linh đại đạo đâu rồi?"

Tô Vũ hít khí không ngừng: "Truyền thuyết kể rằng, Nhân Tổ kết thúc thời đại Khai Thiên, vậy vị Nhân Tổ kia đâu? Thuở Khai Thiên vì sao không có chút truyền thuyết nào mà chỉ có một chút xíu vết tích lưu lại? Thiên Môn xuất hiện từ bao giờ?"

Một câu của Thông Thiên Hầu khiến cho Tô Vũ lập tức liên tưởng đến vô số thứ!

Mà lúc này Thông Thiên Hầu có xung động muốn tự tử luôn cho rồi, y ai oán nói:

"Không có, thật sự không có, hiểu lầm, Vũ Hoàng nghe lầm thôi!"

"Ngươi nói ngươi muốn trở thành đại môn phong ấn thời đại thứ ba, trở thành tiêu chí và hình ảnh thu nhỏ của một thời đại!"

Tô Vũ lạnh lùng nói: "Ta nghe được! Ta nghĩ một số năm sau, phải chăng sẽ có người có thể khai thông Thiên Môn giống như ta mở Thiên Môn? Hỗn Độn nhất tộc đang mở Địa Ngục Môn! Cửa mà chúng ta mổ ra rốt cuộc là cái gì? Chỉ đơn thuần là một cánh cửa thôi ư?

Thông Thiên Hầu thật sự muốn phát điên, y vội vàng nói: "Vũ Hoàng không thể nói nữa!"

"Hừ!"

Tô Vũ hừ lạnh một tiếng: "Truyền thuyết nói rằng Thiên Môn xuất hiện, thánh nhân xuất thế, vĩ nhân tồn tại! Thiên Môn này rốt cuộc là Thiên Môn chúng ta phác họa hay là cái gì? Địa Ngục Môn tiếp dẫn Hỗn Độn, vậy thì Thiên Môn ở đâu? Kết nối với thứ gì?"

Ánh mắt Tô Vũ lấp lóe: "Không đúng, rốt cuộc Văn vương ở đâu?"

Tô Vũ bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện.

Hắn không khỏi chấn động: "Nhân Hoàng ở trong thời không trường hà, cái này thì ta biết. Sau Địa Ngục Môn là Hỗn Độn cổ thú, cái này ta đã có suy đoán, trước đó ta nghĩ phải chăng Văn vương bọn họ đang ở sau cánh cổng kia?"

"Dù sao chư thiên vạn giới cũng chỉ lớn chừng đó!"

"Thế nhưng ngươi nói tới Thiên Môn... Văn vương, Võ vương, Thời Gian sư nhất định đều đã mở ra Thiên Môn. Rốt cuộc họ đuổi theo cái gì, đi tìm cái gì, gặp địch nhân nào?

Thiên Môn... Chẳng lẽ bọn hắn đuổi theo thời đại Khai Thiên sau Thiên Môn sao?"

Thông Thiên Hầu cơ hỏ là hỏng mất, y chỉ buột miệng nói một câu mà thôi.

Ta chỉ biểu lộ cảm xúc thôi mà!

Kết quả... Kết quả Nhân Chủ thế hệ này lại điên rồi, nháy mắt hắn đã liên tưởng đến vô số sự việc, hắn là tên điên sao?

Đầu hắn làm sao mà lớn lên vậy?

Thông Thiên Hầu cầu xin: "Đừng suy đoán nữa, ngài mà đoán tiếp thì ta sẽ rất xui xẻo!"

Tô Vũ lạnh lùng chất vấn: "Vì sao?"

Tại sao lại xui xẻo?

Thông Thiên Hầu sụp đổ: "Vũ Hoàng, chúng ta có chủng tộc! Môn tộc đó! Địa vị của ta trong Môn tộc không cao, phía trên còn có đại lão! Ta nói mò thì ta sẽ xong đời!"

"Trừ phi ta cũng có thể phong ấn một thời đại cường đại, khiến thời đại này hóa thành cổng Thông Thiên thì ta mới có tư cách cùng ngang hàng với các vị đại lão. Vũ Hoàng, ngài đừng lừa ta, ta không thể nói nữa!"

Thông Thiên Hầu vô cùng uất ức: "Thật sự không thể nói được đâu!"

Tô Vũ hấp khí, hồi lâu sau hắn khẽ cười: "Thú vị! Nếu ta đoán không sai, Thiên Môn thật sự tồn tại, mà nó quả thực đã phong ấn một thời đại, chính là thuở Khai Thiên!

Địa Ngục Môn phong ấn thời đại Hỗn Độn! Vậy thời đại Thái Cổ và Thượng Cổ bao gồm cả hiện tại thực ra đều là một chỉnh thể, còn chưa đoạn tuyệt truyền thừa, tối thiểu từ Thái Cổ đến bây giờ vẫn còn một số chủng tộc tồn tại... Chính là nói, Thông Thiên Hầu ngươi tồn tại thật ra là vì phong ấn thời đại này, kết thúc thời đại này, đúng không?

Thông Thiên Hầu rất muốn khóc thét một phen, y tội nghiệp nói: "Ta muốn làm thêm cái chốt cửa!"

Miệng y vốn không hề có chốt khóa!

Nhưng hết lần này tới lần khác y lại gặp yêu nghiệt như Tô Vũ, y chỉ biểu lộ cảm xúc bằng một câu mà thôi, rất nhiều người sẽ dễ dàng xem nhẹ, thế mà Tô Vũ lại lập tức suy luận ra vô số việc!

Mọe nó, ta phục rồi!

Là ta sail Ta sẽ không dám nói linh tinh gì nữa đâu!

Tô Vũ cười lạnh: "Bớt nói nhảm! Ta chỉ hồi ngươi một câu, ngươi trả lời là có hay không là được! Ta hỏi ngươi, có phải Văn vương bọn họ đã tiến vào trong Thiên Môn chân chính, đúng không?"

Thông Thiên Hầu lắc đầu nguầy nguậy, y không lên tiếng.

"Được rồi, không trả lời chính là ngầm thừa nhận, ta biết rồi!"

Tô Vũ hài lòng, lại nói: "Vậy có phải Ngục vương đã tiến vào Địa Ngục Môn?"

Y vẫn không nói lời nào.

Tô Vũ lẩm bẩm: "Cái này không dễ phán đoán, có lẽ là đang ở cùng chỗ với Nhân Hoàng cũng nên"

Thông Thiên Hầu phát điên, má nó, ta đều không nói lời nào, vì sao ngươi lại cho ra hai loại kết luận?

Logic để ngươi đoán là cái gì?

"Của..."

Lúc bấy giờ, Tô Vũ nở nụ cười xắn lạn, không còn vẻ khẩn trương như trước mà là ý vị thâm trường: "Trong lúc vô tình, thế mà ta lại biết Văn vương ở đâu!"

Ta không nói gì mà!

Lòng Thông Thiên Hầu như tro tàn, ta thật sự không nói gì cả.

Ta chỉ nói một câu nói, nửa chữ đều không nhắc đến Văn vương!

Mà Tô Vũ lại nhìn xuống y, cười khẽ: "Ngươi không nói là lo lắng Thiên Môn làm phiền ngươi? Hay là Văn vương đặn dò ngươi không được nói? Cổ quái... rốt cuộc ngươi là do Văn vương an bài hay là Thiên Môn an bài nhỉ? Hay là đồng bọn của Địa Ngục Môn?"

Thông Thiên Hầu cực kỳ bi ai, lần này không phải cái mông hướng lên trên mà là mặt mũi hiện ra trên cảnh cửa đang nằm vật ở dưới đất, khổ sở nói: "Năm đó Văn vương tìm ta, nói sẽ để ta trở thành tiêu chí của một thời đại, y bảo một thời đại kết thúc đều có một cánh cửa, bên trong cánh cửa kia là vô số cố sự, vô số truyền thuyết!"

"Y nói y cùng các đồng bạn sẽ mở ra một thời đại mới, nếu thời đại này kết thúc thì có thể để ta phong ấn lại, đem thời đại này hóa thành truyền thuyết!"

Thông Thiên Hầu bày ra về mặt bi ai: "Thế nhưng đến bây giờ vẫn chưa kết thúc, ta rất mệt mồi, xem ra, ta không trở thành tiêu chí của thời đại này được rồi, ta nghĩ Vũ Hoàng có thể phong ấn thời đại này, kết thúc thời đại này để mở ra thời đại mới. Vậy thì ta sẽ có cơ hội trở thành một cánh cửa thời đại!"

Tô Vũ bật cười: "Sao bây giờ ngươi lại nguyện ý nói ra rồi?"

Thông Thiên Hầu khổ não: "Ta sợ ngài đánh nát ta!"

"Ngươi cũng biết tự mình hiểu lấy đấy nhỉ?" Tô Vũ châm chọc.

"Thời đại kết thúc, chẳng lẽ là người người đều chết sạch à?"

"Cũng không nhất định!"

Thông Thiên Hầu ỉu xìu nói: "Cụ thể thế nào mới tính là thời đại kết thúc, kỳ thật ta cũng không biết, khả năng là có đại sự gì đó phát sinh. Ta chỉ biết từ Thái Cổ đến bây giờ đều chưa kết thúc!"

Tô Vũ cười xán lạn: "Càng ngày càng thú vị! Thế giới này thật là thần bí! Thiên Môn lại có thể thật sự tồn tại, thật sự có một cánh cửa! Có lẽ ta nên khai quật một vài tác dụng khác của Thiên Môn, bây giờ hình như nó chỉ có tác dụng quan sát đại đạo, cảm giác còn chẳng mạnh bằng Địa Ngục Môn, nhìn người ta kia kìa, còn có thể phong ấn giày của Văn vương cơ đấy"

Thông Thiên Hầu ủ rũ ïu xìu, không có cách nào sống nổi dưới đầu óc quan sát của Tô Vũ.

Ta chưa nói gì hết mà!

Đều là do Tô Vũ tự liên tưởng ra, không có quan hệ gì với ta hết.

Lão thiên gia, đánh chết cái tên quái vật não bổ ấy đi!

Bình Luận (0)
Comment