Dung đạo rồi rút ra lực lượng Bút đạo.
Tiếp tục dung đạo, sau đó lại rút ra, kế đó thì đoạn đạo, đoạn mất rồi liền rút thật nhiều.
Tô Vũ chơi đến nghiện luôn rồi!
Cũng chỉ hắn mới có thể chơi như vậy, những người khác thì chỉ việc dung hợp Bút đạo đã làm không được.
Vả lại người bình thường cũng không chơi như thế, chơi kiểu này lỡ đâu làm sập đại đạo của bản thân, ai chịu nổi?
Một bên, Vạn Thiên Thánh cùng Thông Thiên Hầu nhìn ra ngoài một hồi, rất nhanh, Thông Thiên Hầu nhịn không được liền lên tiếng: "Vũ Hoàng, chúng ta trổ về đi, ta không chịu nổi lực áp chế ở đây nữa!"
Lúc này Tô Vũ mới rời khỏi Bút đạo, mang theo nụ cười thỏa mãn rạng rỡ.
Trong Văn Minh Chí lại nhiều thêm một trang sách cực kỳ cường đại.
Mũi tên đạo!
Hắn liếc qua Thông Thiên Hầu, híp mắt cười nói: "Thực lực bình thường, bất quá chất liệu rất tốt, đến giờ mà vẫn chưa ai đập chết ngươi! Ta hơi hiếu kỳ, ngươi là do tài liệu gì rèn đúc thành, là ai rèn đúc? Là cửa thiên sinh hay là hậu thiên có người chế tạo?"
Trước đó hắn không quá để ý những thứ này.
Hôm nay hắn lại thấy tò mò.
Một cánh cửa có thể phong ấn một thời đại.
Thật đáng sợ!
Đương nhiên, bây giờ Thông Thiên Hầu rất nhỏ yếu, nhưng trên bản chất hẳn là cấp bậc khá cao, nếu không, Văn vương cũng không cần thiết dặn dò y, bảo y đi phong ấn một thời đại.
Còn nữa, phong ấn thời đại rồi thì người của thời đại ấy sẽ chết hay là như thế nào?
Có một số việc, hiện tại Tô Vũ còn chưa nắm rõ tình huống...
Thông Thiên Hầu thấy Tô Vũ lại nhắc tới những chuyện đó thì bi ai nói: "Ta chính là cửa thiên sinh, không phải do ai chế tạo hết, hậu thiên rèn đúc thì sao có thể so sánh được với thiên sinh"
'Thật sao?
Chưa hẳn!
Tô Vũ cảm thấy trong thiên địa này sẽ không vô duyên vô cớ lại tự đản sinh ra nhiều cánh cửa như vậy, gia hỏa này rất có thể là do con người rèn nên, chỉ là y không rõ ràng hoặc là không muốn nói ra mà thôi.
Bất quá, những chuyện đó cách bây giờ còn xa, trên đại thể chỉ cần biết một chút là được, không nhất thiết phải truy đến cùng.
Thiên Môn hay Địa Ngục Môn cũng tốt, trong thời gian ngắn, Tô Vũ khẳng định sẽ không cách nào tiếp xúc dược với chúng.
"Đi về trước đã!"
Trở về rồi hãy nói, họ đã ở trong thời không trường hà cũng khá lâu rồi.
Qua một hồi, đám người Tô Vũ trở về.
Mọi người thấy Vạn Thiên Thánh thì đều xôn xao tiến lên.
Bánh Nhân Đậu phiên bản quang cầu lập tức bay tới, trong mắt hư ảnh hơi hơi mờ mịt, tình huống gì thế này?
Vạn Thiên Thánh cũng nhìn về phía Bánh Nhân Đậu, thấy Bánh Nhân Đậu nhìn mình chằm chằm thì bật cười: "Bánh Nhân Đậu đạo hữu, sao lại nhìn ta như vậy? Còn nữa, đạo hữu không khôi phục bản tôn đi, bảo trì trạng thái này làm gì?"
Bánh Nhân Đậu mờ mịt, mở miệng giải thích: "Thân thể ta phát nổ rồi mà"
"Đạo hữu đừng nói giốn!"
Vạn Thiên Thánh chỉ điểm: "Đạo hữu vốn là đại đạo quy tắc biến thành thì lấy đâu ra nhục thân? Nhục thân chỉ là ấn tượng cố hữu, một loại ảo giác trong ý chí làm cho đạo hữu cảm thấy mình tồn tại nhục thân. Trên thực tế, nhục thân đó cũng chỉ là do quy tắc chỉ lực biến thành, đạo hữu chỉ là mất đi kha khá quy tắc chỉ lực nên hơi suy yếu mà thôi"
Ông còn đang cảm thấy kỳ quái đây.
Người không có nhục thân thì thôi đi, sao Bánh Nhân Đậu và Bánh Hấp lại học theo xem náo nhiệt?
Cũng hóa thành quang câu để làm gì?
Hai ngươi đào đâu ra nhục thân?
Các ngươi rõ ràng là quy tắc đại đạo mà.
Có quy tắc đại đạo nào lại có nhục thân không?
Bánh Nhân Đậu sửng sốt một chút rồi chẫm rãi suy tư, y sống lâu lắm rồi nên cũng biết mình là quy tắc đại đạo, nhưng quy tắc đại đạo không có nhục thân à?
Vậy tại sao ta lại có một thân thể lông xù?
Bánh Nhân Đậu mờ mịt nói: "Thế nhưng... Thế nhưng ta cảm thấy ta tồn tại nhục thân, mà thân thể tộc ta đều là như thế mà"
Đều là cục lông á!
Vạn Thiên Thánh giải thích: "Bánh Nhân Đậu đạo hữu, đây là Duy tâm đạo! Nói cách khác, ngươi cảm thấy, hoặc là năm đó Văn vương cảm thấy ngươi nên có dáng về cục lông xù nên mới tiêm vào đầu ngươi lý niệm này, ngươi là quy tắc đại đạo, tùy tâm sở dục, cho nên mới có thể hóa thành cục lông!"
Ta cho rằng ngươi là cái đạng gì thì ngươi liền hóa thành hình dạng đó, về sau, ngươi bèn sinh ra ấn tượng cố hữu như thế.
Tộc của Bánh Nhân Đậu là ba vị cục lông, nhưng thật ra họ là đại đạo khác biệt, sao có thể giống nhau cho được?
Bản chất của bọn chúng là đại đạo nhưng cũng không phải cùng là một đại đạo!
Bánh Nhân Đậu sợ run: "Nói cách khác, nhục thể của ta... Không, kỳ thật ta không tồn tại thân thể, ta chỉ là thụ thương, quy tắc chỉ lực tiêu tán đi nhiều cho nên ta mới thấy suy yếu?"
"Đúng thết"
Vạn Thiên Thánh cũng đang ở trong trạng thái đó nên tự nhiên là ông biết rõ tình hình của Bánh Nhân Đậu.
Bánh Nhân Đậu giật mình, một lát sau, y giống như đã nghĩ thông suốt.
Dần dần, quang cầu biến thành Cục lông lớn.
Không khác biệt lắm so với dáng vẻ trước đó, cũng không cảm nhận được dấu hiệu nhục thân vỡ vụn gì cả, chỉ là khí tức đã yếu đi không ít.
Nhưng y đột nhiên xuất hiện khiến cho người ta cảm nhận được nhục thân của y hệt như mới khôi phục, kỳ thật đây cũng không phải là nhục thân!
Khôi phục về bộ dáng ban đầu, Bánh Nhân Đậu nhìn thoáng qua Vạn Thiên Thánh, ánh mắt đây hiếu kỳ, rất nhanh y lại nhìn về phía Bánh Hấp, hô to: "Tức phụ, ngươi cũng có thể khôi phục đó!"
"Làm sao để khôi phục?"
"Ngươi cứ nghĩ, ta có nhục thân, ta có nhục thân... Suy nghĩ nhiều một hỏi thì ngươi liền có thôi!"
"Đương gia, dễ dàng như vậy hả?"
"Ừ"
Hai phu thê trò chuyện một hỏi, lát sau, ma ma của Cục lông nhỏ cũng khôi phục giống như Bánh Nhân Đậu, chỉ là nàng còn hơi suy yếu nhưng nhục thân thì đã xù bông hệt như xưa.
Các quang cầu khác đều rất bất ngờ, nhất thời mọi người đều chìm vào suy ngẫm!
Quy tắc đại đạo!
Hai vị kia khác hẳn mọi người.
Phệ Thần tộc rất đặc thù, quy tắc đại đạo thành linh là việc rất hiếm thấy, cho nên Phệ Thần tộc chỉ có mỗi ba vị.
Bây giờ, Vạn Thiên Thánh chưa khôi phục nhục thân nên có thể miễn cưỡng nói ông cũng là quy tắc đại đạo thành linh, chỉ là ông vẫn giữ một chút ký ức, đây chính là điểm khác với Bánh Nhân Đậu bọn họ.
Có lẽ trước kia Bánh Nhân Đậu cũng là cường giả, dung nhập đại đạo mới hóa thành đại đạo chỉ linh.
Lúc này Tô Vũ chỉ đứng ngoài quan sát, Bánh Nhân Đậu và Bánh Hấp khôi phục là chuyện rất tốt.
Yếu hơn trước đó một chút cũng chẳng sao, về sau từ từ khôi phục là được, thương thế của hai vị này không có biểu hiện quá nặng.
Có điều Tô Vũ lại nghĩ tới một chuyện khác, hắn thấy hơi cổ quái, nhìn về phía Bánh Nhân Đậu, nửa ngày sau mới mở miệng: "Bánh Nhân Đậu tiền bối, rốt cuộc ngài có phải Thôn Phệ chỉ đạo không?"
"Hả?"
Tô Vũ nhíu mày: "Không phải là ngài cảm giác sai rồi chứ? Nếu ngài là Thôn Phệ chi đạo thì tại sao ta cảm thấy không quá giống với Cửu Nguyệt?"
Bánh Nhân Đậu mờ mịt đáp: "Ta không phải Thôn Phệ chi đạo mà, ngươi không biết sao?"
Tô Vũ sửng sốt, không phải ư?