Rất nhanh, Bánh Nhân Đậu đã chơi chán Thiên Diệt, y còn đang rất hưng phấn, mau chóng tìm kiếm mục tiêu mới. Bỗng nhiên y nhìn về phía lão Quy, một cỗ quy tắc chỉ lực cường đại càn quét phóng qua, lão Quy vội vàng né tránh, Bánh Nhân Đậu hô to:
"Cho ta thử chút đi.. "
"Cút!"
Lão Quy cũng cảm thấy không rét mà run.
Ngươi cút ngay lập tức!
Mọe nó, ngươi muốn làm gì?
"Lão Quy, chơi chút đi mà, ta chỉ muốn thử xem ngươi có thể biến thành rùa cái hay không"
Biến!
Mà nơi xa, Thiên Diệt đã thanh tỉnh, không bị đại đạo quấy nhiễu nên hắn có thể nhớ lại hết thảy mọi việc vừa diễn ra, lúc này, hắn thực sự bi phẫn muốn chết!
Hỗn đản!
Khinh người quá đáng!
Bánh Nhân Đậu, sớm muộn gì ta cũng sẽ đánh nổ ngươi... Cùng lắm đánh không lại thì ta đi đánh con của ngươi!
Đúng, đánh Cục lông nhỏ kia!
Tô Vũ lộ ra ý cười nhìn về phía Bánh Nhân Đậu, không quản y một đuổi một chạy với lão Quy, hắn quay sang nói với Vạn Thiên Thánh: "Phủ trưởng, ta cảm thấy Bánh Nhân Đậu sắp tấn cấp Thiên Vương rồi!"
Vạn Thiên Thánh gật đầu, vui lây với hắn: "Bánh Nhân Đậu cảm ngộ đại đạo không quá mạnh, hoặc nên nói y không hiểu rõ bản chất đại đạo. Dựa vào việc làm bừa, hao phí nhiều năm như vậy mà cũng có thể đạt đến Hợp Đạo đỉnh cấp. Bây giờ, y đã minh ngộ bản chất đại đạo, mặc dù không phải tự mình minh ngộ nhưng làm từng bước thì hẳn là cũng có thể đến Thiên Vương cảnh rất nhanh!"
Kế bên, Mệnh Hoàng xúc động nói: "Đây là thiên phú, muốn ghen ty cũng không được!
Kỳ thật ta cảm ngộ đại đạo không kém, nhưng mà đúng là thiên phú vẫn quan trọng hơn cả! Bánh Nhân Đậu lý giải đại đạo sai lầm, thế mà vẫn có thể bước vào Hợp Đạo đỉnh cấp"
Không có cách nào nói nổi!
Thật sự là muốn ghen ty cũng không được, đây chính là thiên phú, đây chính là tư chất.
Đại đạo chỉ linh!
Ở một bên, Bánh Hấp lom lom nhìn Tô Vũ, thấy ánh mắt trông mong của nàng thì Tô Vũ hơi buồn cười: "Bánh Hấp tiền bối, thật ra ta cảm thấy ngài đúng là Thôn Phệ chỉ đạo rồi! Bởi vì đạo của tiền bối khá đơn giản, ta cũng có hiểu biết về đạo này, tiền bối đã cảm ngộ chính xác, không sai đâu!"
Đạo của Bánh Nhân Đậu hơi phức tạp.
Nhưng của Bánh Hấp thì lại cực kỳ dễ thấy.
Bánh Hấp nghe vậy thì rầu rĩ không thôi: "Vậy ta không thể tùy tiện chơi giống đương gia rồi?"
Đạo của Cục lông lớn chơi vui chưa kìa!
Có thể khiến cho người ta biến thành chó, biến thành cây, biến thành cá, thật là hâm mội Tô Vũ dỗ dành: "Thôn phệ nhất đạo rất cường đại! Cửu Nguyệt cũng là Thôn phệ đạo, ta cảm thấy hai vị có thể nghiên cứu thảo luận nhiều hơn một chút"
Giải quyết vấn đề của mấy vị này xong, Tô Vũ lại nhìn về phía những người khác:
"Trước mắt xem ra mọi người khôi phục cũng không có vấn đề gì! Chờ thêm một đoạn thời gian nữa để ta chuẩn bị một chút, mặt khác... có lẽ là ta sẽ mở đạo! Là mở đạo trước khi đào hang hay là mở đạo sau thì phải xem tình hình của Văn Minh Chí"
Tô Vũ cười nói: "Mở đạo trước hay sau thì đều không có khác biệt quá lớn, bất quá ta sẽ ráng tận lực đào hang trước!"
Mệnh Hoàng chân chờ chốc lát rỏi lên tiếng: "Vũ Hoàng, hay là mở đạo trước đi, sẽ an toàn hơn một chút"
Tô Vũ lắc đầu: "Không, trước tiên cứ đào hang đã, như thế thì mọi người sẽ cường hóa đại đạo, giúp thực lực tăng lên, khôi phục lại nhục thân! Mà ta mở đạo thì sẽ mở từ trong hỗn độn, hỗn độn hóa vạn đạo, khi đó, ta sẽ mời mọi người đến xem!"
Xem đạo!
Mệnh Hoàng thầm giật mình!
Tô Vũ muốn cho mọi người xem đạo ư?
Xem một vị khai thiên mở đạo sao?
Tô Vũ... cũng xem như người khai thiên đúng không?
Giờ khắc này, Mệnh Hoàng có vô số suy nghĩ trong đầu, mà những người khác có kê hơi hơi lý giải, có kẻ lại không hiểu lắm.
Lam Thiên vội vàng lao tới, dáng vẻ đầy ngưng trọng: "Ngươi muốn đơn độc mở đạo hay là mở trong thời không trường hà?"
"Đơn độc, mở đạo trong hỗn độn!"
Lam Thiên nhíu mày: "Bây giờ đâu còn hỗn độn?"
Tô Vũ cười đáp: "Không đâu, ngươi hiểu sai rồi. Tử Linh giới vực, thượng giới, trong Hỗn Độn Sơn, trong hư không vô tận... đều là hỗn độn! Ngoài thời không trường hà, Tử Linh Đại Đạo và Nhân Hoàng đại đạo thì còn lại đều là hỗn độn!"
"Hỗn độn hóa vạn đạo, vạn đạo hóa hỗn độn. Chư vị, nếu các ngươi có thể bắt lấy hai lần cơ hội này để chải vuốt đại đạo của bản thân, có lẽ mọi người đều sẽ có thu hoạch!"
Tô Vũ có vẻ cuồng ngạo: "Tô Vũ ta cho dù không bằng chủ nhân thời không trường hà, không bằng Tử Linh Chi Chủ, cũng không bằng Nhân Hoàng, nhưng có lẽ bây giờ ta là kẻ duy nhất nguyện ý khai thiên!"
Khai thiên!
Hắn muốn khai thiên, lại mở ra một bầu trời mới giống như Nhân Hoàng!
Dù không lớn mạnh bằng Nhân Hoàng thì hắn vẫn nguyện ý thử một lần.
Năm đó hình như Thời Gian sư cũng chưa khai thiên, mà là một mực bảo trì trạng thái ngụy đạo, Tô Vũ không rõ lắm ý nghĩ của bà, có lẽ là bà cảm thấy hoàn thiện Thời Gian Sách xong rồi thì mới đi khai thiên!
Nhưng Tô Vũ cảm thấy không cần chờ quá lâu như vậy!
Thời Gian sư có dã tâm rất lớn, bà muốn Thời Gian Sách nuôi đạo đủ mạnh rồi mới đi khai thiên, khả năng thành công sẽ lớn hơn.
Thế nhưng tình cảnh lúc này của Tô Vũ đã không đợi được nữa!
Trước cứ mở đạo đã lại nói, dù mở ra một đạo nhỏ yếu thì đó cũng là Khai thiên đạo!
Trên thế giới này, có mấy người có thể khai thiên?
Chủ nhân thời không trường hà, chủ nhân của Tử Linh đại đạo và Nhân Hoàng, trước mắt chỉ có ba vị đó, Văn vương có khai thiên không?
Khó mà nói!
Văn vương từ bồ Bút đạo, có lẽ cũng lựa chọn đi khai thiên, nhưng trời của Văn vương mở ở đâu?
Cái này không có ai biết!
Mở đến trình độ nào rồi?
Tô Vũ cũng không rõ ràng!
Còn cả Nhân Tổ nữa, Thân thể đạo thật sự là đại đạo duy nhất của Nhân Tổ sao?
Cái này cũng không dễ nói, có lẽ Nhân tổ sớm đã từ bỏ Thân thể đạo, lựa chọn khai thiên, đây cũng không phải là chuyện không thể.
Đám người này có lẽ đều là người khai thiên.
Mà sau khi quan sát khai thiên, dù Tô Vũ mở yếu hơn đi chăng nữa thì đó cũng là người khai thiên, nếu đổi thành quá khứ, chủ nhân quy tắc cũng sẽ không có cơ hội quan sát như vậy!
Bây giờ, Tô Vũ lại nguyện ý cho người ta đi xem!
Xem thì có sao?
Tô Vũ cười nói: "Chư vị cũng chuẩn bị một chút đi, chờ ta xác định rốt cuộc có thể đem bao nhiêu người, hai lần cơ hội đó hi vọng tất cả mọi người sẽ không bỏ qua... còn có Đại Đạo Đồ của Nhân Hoàng nữa, xem như ba cơ hội vậy! Hi vọng các ngươi có thể bắt lấy cơ hội này!"
Cơ hội như vậy quá hiếm hoi!
Cảm ngộ của Tô Vũ về đại đạo, cảm ngộ của Nhân Hoàng đối với đại đạo, đào hang từ thời không trường hà, chải vuốt cảm ngộ vạn đạo...
Hết thảy những việc này tại bất kỳ thời đại nào có lẽ đều là cơ hội mà các cường giả đỉnh cấp tha thiết mơ ước.
Giờ khắc này, Mệnh Hoàng cũng thấy động lòng.
Khai thiên!
Tô Vũ muốn khai thiên!
Tại thời kỳ này, hắn lựa chọn từ bỏ mở đạo trên thời không trường hà!
Mệnh Hoàng khẽ thở dài: "Vũ Hoàng hùng tâm vạn trượng, Vô Mệnh thán phục!"
Tô Vũ khiêm tốn: "Không phải hùng tâm, chỉ là tham khảo tiền nhân mà thôi! Khi ta nhìn thấy từng vị cường giả tuyệt thế lựa chọn mở đạo, lựa chọn khai thiên thì ta liền biết đây mới là nơi quy khư của đại đạo!"
Tô Vũ mỉm cười, nói tiếp: "Chủ nhân của thời không mở cho chúng ta thiên địa mới, kẻ đến sau cũng vì vượt qua tiền nhân nên mới không giậm chân tại chỗ! Đương nhiên, có lẽ sẽ thất bại. Nhân Hoàng còn gãy mất Khai thiên đạo cơ mà, đạo này rất khó."
Tô Vũ chợt hỏi Mệnh Hoàng: "Ngươi biết ý nghĩa của khai thiên là gì không?"
Mệnh Hoàng gật đầu, đoạn đáp: "Biết! Năm đó, tiên tổ tộc ta cũng đã nói, thế gian này có vài người chúng ta vĩnh viễn không cách nào vượt qua! Bọn họ tự biến mình thành truyền kỳ, in dấu ở bất luận ngóc ngách nào của thế giới. Ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được họ! Dù là ngàn vạn năm về sau, ngươi quên lãng tất cả mọi người, nhưng khi ngươi đứng tại độ cao nhất định, ngươi sẽ thấy bọn họ, ngẩng đầu mà nhìn họ!"
Ông tỏ vẻ hâm mộ: "Dù những người kia đã chết, dù đã vẫn lạc trăm triệu năm, những kẻ trần tục không xứng được biết, mà chỉ truyền kỳ mới có thể nhìn thấy truyền kỳ!"
Đây cũng là tâm tư của Tô Vũ ngày đó.
Khi ấy, hắn đã nghĩ tới Tử Linh Chi Chủ, dù cho vị này có thể là đã chết rồi.
Chỉ cần hậu nhân có thể nhìn thấu bản chất đại đạo thì sẽ biết, Tử Linh Chi Chủ có bao nhiêu vĩ đại!
Nếu hậu nhân thấy được Nhân Hoàng đại đạo thì họ sẽ biết được có bao nhiêu tiếc nuối!
Bọn hắn nhất định cũng sẽ giống như mình, không kịp chờ đợi mà đi tìm hiểu quá khứ của những người này, hiểu rõ về sự huyển thoại của bọn họ.
Tại sao Nhân Hoàng lại mở đạo thất bại?
Bây giờ, Tô Vũ bọn họ còn biết, vô số năm tháng về sau có lẽ mọi người sẽ quên lãng, nhưng có một ngày nào đó có người thấy được nửa phần đại đạo kia thì nhất định sẽ tràn ngập tò mò.
Một vị khai thiên vì sao lại mở đạo một nửa rồi lựa chọn từ bỏ?
Sao lại trở thành một cố sự truyền kỳ?
Nhất định mọi người sẽ cảm thấy hứng thú!
Giống như Tô Vũ, kỳ thật hắn rất có hứng thú đối với chủ nhân của thời không và Tử Linh đại đạo, cho dù là bọn họ chưa từng xuất hiện, dù có lẽ họ đã sớm vẫn lạc ngàn vạn năm!
Đây chính là khát khao của thiên tài đối với truyền kỳ!
Xưa nay thánh hiền đều lặng lẽ. Vốn không phải thánh hiền lựa chọn như thế, mà là về sau không còn thánh hiền, không ai có thể hiểu, không ai có thể biết, ngươi cũng không xứng được biết đến họ!
Mà những vị thánh hiền kia hiển nhiên cũng sẽ không để ý liệu đám người tầm thường có biết tới họ hay không.
Truyền kỳ sẽ mãi là truyền kỳ!
Tô Vũ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn về phía Thời gian đại đạo, cảm xúc của hắn bỗng nhiên bành trướng.
Ta muốn mở đạo!
Bút đạo mạnh hơn nữa thì cũng không phải con đường mà ta muốn đi!
Thời đại này cần có người tới chứng kiến truyền kỳ của ta!