Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3100 - Chương 3100: Đại Chu Vương Phẫn Nộ.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3100: Đại Chu Vương Phẫn Nộ.
 

Tô Vũ liếc mắt nhìn Đại Chu vương, xùy cười một tiếng: "Ngươi muốn nhắc đến Nhân Hoàng đại đạo chứ gì? Quả nhiên ngươi biết không ít! Ngươi chính là lão già lừa đảo từ đầu chí cuối! Ta hoài nghỉ ngươi đang tuyển truyền nhân cho Nhân Hoàng! Cái gì mà người truyền lửa cơ chứ, ngươi hẳn là đang tuyển đỏ đệ cho Nhân Hoàng hoặc là tuyển người nối nghiệp! Bất quá, lão già lừa đảo nhà ngươi yếu như vậy, ngươi xác định bản thân có tư cách à?"

Tô Vũ hừ lạnh: "Ta cực kỳ hoài nghi ngươi cất giấu át chủ bài nào đó! Bách Chiến và Thái Cổ Cự Nhân tộc có thông đồng, nếu Thái Cổ Cự Nhân tộc là huyết mạch Nhân Tổ lưu lại, vậy ngươi đừng nói là cũng đang cất giấu huyết mạch của Nhân Hoàng đấy nhé?"

Tô Vũ châm chọc: "Chuyện thú vị nhiều lắm, chư thiên vạn tộc này trên bản chất có lẽ vẫn là trận chiến của Nhân tộc! Tiên Ma Thần có khi đều đến từ Nhân tộc, thậm chí Thái Cổ Cự Nhân tộc cũng vậy... Tiên Ma Thần là hậu duệ của vị cường giả nào? Hiện tại có Ngục vương nhất mạch, một số năm sau, những kẻ tự xưng Thánh tộc kia có lẽ cũng sẽ trở thành một chủng tộc của chư thiên"

"Khi đó, người khác sẽ nói, nghe kể trong truyền thuyết Thánh tộc cũng là chỉ nhánh của Nhân tộc. Đương nhiên đó cũng chỉ là truyền thuyết, kẻ đời sau chỉ khịt mũi coi thưởng, làm sao có thể, chúng ta là Nhân tộc, Thánh tộc thì liên quan gì tới chúng ta?"

Tô Vũ khẽ cảm khái: "Chư thiên này phức tạp vượt quá tưởng tượng! Đại Chu vương nhìn thấy rất nhiều thứ, kiến thức cũng uyên bác, ta cảm thấy, ngươi còn có một số chuẩn bị ở sau, chỉ là chưa lấy ra... Thôi được rồi, ngươi cứ tự lưu cho truyền nhân của Nhân Hoàng đi thôi!"

Tô Vũ bĩu môi: "Khi ta đến Nhân Hoàng đại đạo, đại đạo kia muốn chủ động dung hợp với ta. Thật có lỗi, ta lại không muốn nó. Đại đạo đó có lẽ ngươi cũng đã biết chút gì rồi, đó là đạo có thể đi được à? Đó là làm trâu làm ngựa! Suy nghĩ của Nhân Hoàng chỉ là của riêng ông ta, chứ không phải của ta!"

Hư ảnh Đại Chu vương rung động, mang theo vẻ kinh ngạc tới mức hơi mất bình tĩnh, âm thanh run rẩy, vội hỏi lại: "Ý của ngài là đại đạo của Nhân Hoàng lựa chọn ngài, mà ngài thì cự tuyệt?"

"Đúng thết"

"Vì sao?"

Đại Chu vương gào thét một tiếng, lúc này, y cũng không nhịn được nữa.

Chuyện Tô Vũ cự tuyệt đại đạo y không biết, Tô Vũ cũng chưa từng nói ra.

Đại Chu vương vô cùng phẫn nộ: "Tại sao lại quyết định như vậy? Nhân Hoàng bệ hạ mỡ đạo thì chắc chắn không có cạm bẫy! Bệ hạ mới là cường giả quan tâm Nhân tộc nhất trên thế giới này, ngài ấy còn cường đại hơn cả Văn vương, Võ vương, cũng có trách nhiệm hơn bọn họ nhiều!"

"Ngài ấy sẽ không giống như các vị Văn vương, vì tư lợi của bản thân mà lựa chọn từ bỏ Nhân tộc, lựa chọn rời đi, để cho Nhân Hoàng phải tiếp nhận tai họa diệt thế!"

"Bọn họ hưởng thụ sự tôn vinh của Nhân tộc, hưởng thụ địa vị thần thoại của mình, nhưng trong mắt bọn họ... tư tâm lại vượt xa công tâm!"

"Văn vương cũng vậy mà Võ vương cũng thế, thứ bọn họ càng quan tâm hơn chính là bản thân mình!"

"Duy chỉ có bệ hạ mới hết lòng chăm lo cho Nhân tộc, ngài ấy trấn áp nội loạn, giải quyết mối nguy bên ngoài, nếu cho ngài ấy thêm mấy vạn năm thì chắc chắn có thể dung nạp toàn bộ vạn tộc, đem chư thiên này hóa thành lãnh địa của tộc ta!"

Giờ khắc này, Đại Chu vương không còn giữ nổi sự tỉnh táo ngày thường nữa, có lẽ nhục thân vỡ vụn, đại đạo trọng thương khiến y dễ đánh mất bình tĩnh hơn.

Vả lại chính thái độ khinh miệt chẳng thèm ngó tới của Tô Vũ đã làm y triệt để nổi điên!

Vì sao ngươi lại cự tuyệt?

Đại đạo của Nhân Hoàng không tốt sao?

"Bệ hạ là một vị Hoàng thực thụ! Hết thảy những gì ngài ấy làm đều là vì Nhân tộc chứ không phải như những vị Nhân Chủ sau này, cả đám đều ôm tư tâm, ai ai cũng muốn tư lợi"

Đại Chu vương cả giận nói: "Ngươi đã có thể kế thừa, vì sao lại không chấp nhận? Kế thừa rồi thì dù không thể nhanh chóng dung hợp, ngươi cũng có thể trở thành Thiên Vương, trở thành Thiên Tôn, thậm chí trở thành cường giả siêu việt hơn cả Bách Chiến, là sự tồn tại có thể chiến với chủ nhân quy tắc!"

Tại sao Tô Vũ lại cự tuyệt?

Y không tài nào hiểu nổi!

Đối với sự bất bình, liên tục chất vấn của Đại Chu vương, Tô Vũ vẫn im lặng giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Bốn phía, một đám người vốn định tản ra đi tu luyện, lúc này, ai nấy đều run rẩy ở yên một bên không lên tiếng, chỉ sợ tiếng hít thở của mình cũng quá ồn ào.

Hình như Tô Vũ và Đại Chu vương đã phát sinh xung đột!

Hoặc nên nói, đây là lần đầu tiên Đại Chu vương chủ động lớn tiếng với Tô Vũ.

Trước đó, Đại Chu vương chính là người giỏi nhẫn nhịn nhất.

Dù Tô Vũ cố ý gây chuyện thì y đều có thể tỉnh táo đối đãi, nhẹ nhàng hóa giải.

Tô Vũ lắng lặng nhìn Đại Chu vương, chờ y không còn gầm thét nữa thì mới chậm rãi đáp: "Vậy thì sao? Ta nói rồi, ta không phải Nhân Hoàng! Hạch tâm đại đạo của Nhân Hoàng là cái gì, ngươi có biết không? Có lẽ ngươi cũng biết! Ngươi cảm thấy Tô Vũ ta là kiểu người đó sao?"

Tô Vũ nhìn xung quanh một vòng: "Cho nên, Nhân Hoàng chỉ có một người! Cho nên, Văn vương chỉ là Văn vương, Võ vương cũng chỉ là Võ vương! Tại thời đại kia lại có thể áp đảo đám Văn vương, có thể khiến cho Văn vương bọn hắn thần phục thì hiển nhiên Nhân Hoàng có chỗ vĩ đại của mình, ai cũng không thể phủ nhận điều này!"

Một thời đại mà yêu nghiệt mọc lên như nấm sau mưa.

Một thời đại mà tứ vương chiếu sáng vạn tộc!

Mà ở thời đại kia, chỉ có một vị cộng chủ, Nhân Hoàng!

Không ai có thể phủ nhận sự vĩ đại của Nhân Hoàng, không ai có thể phủ nhận công lao của Nhân Hoàng, thế nhưng không phải người nào cũng sẽ muốn trở thành Nhân Hoàng!

Tô Vũ chính là kê đó!

Tô Vũ lạnh lùng nhìn Đại Chu vương: "Nhân Hoàng luôn phải gánh nặng trên vai, khổ là của mình, hạnh phúc lại của người khác. Ông ta là Thánh Nhân, có lẽ ông ấy cũng có tư tâm, có lẽ cũng có tính toán riêng... Thế nhưng trong mắt ta, ông ấy quả thực là Thánh Nhân!"

"Bất quá Đại Chu vương à, không phải ai cũng muốn trở thành Thánh Nhân!"

"Làm Thánh Nhân quá mệt mỏi, quá gian khổ, rất khó khăn!"

"Ta tình nguyện tiêu sái giống như các vị Văn vương, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, muốn giết cứ giết... Ta không muốn Nhân tộc này, thế giới này trở thành gông xiểng của ta!"

"Bách Chiến trở về, ta bèn dứt bỏ, không muốn tranh tài với hắn, ngươi còn không hiểu sao?"

Giọng Tô Vũ vang vọng chấn động tứ phương: "Nếu ta thật sự muốn trở thành Nhân Hoàng thứ hai thì lúc này ta không nên rút lui khỏi Nhân cảnh! Ta nói rồi, chỉ có những gì Tô Vũ ta muốn bảo vệ phải bảo vệ thì mới là thứ mà ta nên phụ trách!"

Tô Vũ quát lớn: "Loại người như Bách Chiến ấy, ngươi bảo ta phải bảo hộ hắn sao? Hắn ta không sai, có lẽ hắn đã làm đúng, thế nhưng hắn từ bỏ chúng ta, dựa vào cái gì ta lại phải đi giúp hắn? Khi hắn có năng lực, hắn đã vì thắng lợi càng lớn hơn mà lựa chọn ẩn nhẫn, vì sao ta phải phụ trách đối với hắn?"

"Tha thứ cũng chỉ là chuyện tương đối mà thôi! Lúc trước khi còn ở học phủ, đám Chu Minh Nhân làm khó ta, ngươi bảo ta rộng lượng tha thứ cho bọn họ, một nụ cười xóa hết ân cừu, có khả năng đó sao?"

"Cấm Thiên Vương cũng coi như Nhân tộc, ông ta không phản bội Nhân tộc, tối thiểu thì ở trong mắt ngươi là chưa phản bội Nhân tộc, thế nhưng ông ta có lỗi với Liễu Văn Ngạn lão sư, ta còn có thể khoan dung được sao?"

"Những kê như Ám Ảnh Hầu trung thành với Bách Chiến, họ không sai, trước khi đi ta không nên từ bỏ bọn họ, đây cũng là tha thứ, bởi vì bọn họ là Nhân tộc, thế nhưng ta lại rất khó chịu, vì sao ta lại phải mang họ đi?"

Tô Vũ cao giọng quát: "Cho nên, ta không phải kiểu người như vậy! Đại đạo của Nhân Hoàng vào lúc ta nhất thời mềm lòng đã hiện ra một lần để cho ta kế thừa... Ta lại từ bỏ, về sau nó không còn xuất hiện nữa, ngươi biết tại sao không?"

"Bởi vì đại đạo cũng biết, ta chẳng qua chỉ là có tinh thần trách nhiệm nhất thời chứ không phải một mực kéo dài!"

"Đại đạo muốn để ta phụ trách Nhân tộc. Nói đùa cái gì thế?"

Tô Vũ lạnh lùng nói: "Ta không phải Thánh Nhân, ta đã nói rất nhiều lần rồi! Ta chỉ là một trong ngàn vạn chúng sinh, ta có năng lực nên ta nguyện ý gánh vác phần trách nhiệm đó, ta nguyện ý trợ giúp những vị ngày xưa từng trợ giúp ta! Ta nguyện ý đi trợ giúp một vài kê đáng thương, bởi vì lòng thương hại chứ không phải trách nhiệm! Đây không phải là trách nhiệm của ta, ta không muốn gánh vác trách nhiệm này!"

"Áp đặt cho ta, ta không cân, Chu Thiên, ta nói như vậy ngươi đã rõ chưa?"

Bình Luận (0)
Comment