"Chu Thiên, ta nói như vậy ngươi đã rõ chưa?"
Đây là lần đầu tiên Tô Vũ gọi thẳng tên Đại Chu vương!
Ta là Tô Vũ, ta không phải Nhân Hoàng thứ hai, càng không phải truyền nhân của Nhân Hoàng.
Ta có suy nghĩ của riêng ta, ta không muốn những trách nhiệm ấy áp đặt vào ta.
"Có lẽ có một ngày, ta sẽ cải biến, nhưng mà không phải bây giờ!"
Tô Vũ khôi phục bình tĩnh: "Nếu ngươi cảm thấy không ổn thì hiện tại mau xéo đi!
Ngươi hẳn là còn có một số át chủ bài, chính ngươi tự đi mà làm! Cái ta cần chỉ là một đám cùng chung chí hướng, ta muốn giết người thì theo ta cùng đi giết người! Ta muốn uống rượu, theo ta cùng vui uống rượu! Ta muốn diệt vạn tộc thì theo ta cùng nhau chinh chiến chư thiên vạn giới này!"
"Tùy tâm sở dục, vui vẻ thoải mái, ngồi xem sóng gió nổi lên trên thế gian!"
"Ngày nào đó nếu ta chán ghét Nhân tộc thì cứ mặc nó tự sinh tự diệt, ta cần gì phải quản?"
"Nếu một ngày nào đó, Nhân tộc này đều không nghe lời ta, ta còn phải nghiêm mặt đi làm bọn họ vui lòng à?"
"Phải đi cầu đám gia gia nãi nãi để bọn họ giúp ta một tay, nói dễ nghe thì là mọi người cùng nhau làm hưng thịnh Nhân tộc hay sao?"
Tô Vũ khịt mũi coi thường: "Ngày đó Võ Hoàng hỏi ta, vì sao không cầu xin lão... Ta từng đáp 'Cầu ngươi làm cái gì? Ngươi có biết ta nghĩ gì về lão không? Ta đã nói, ta nguyện nhờ vả ngoại tộc chứ quyết không cầu xin Nhân tộc!"
"Kể cả bên chỗ Bách Chiến kia, ta có thể đầu nhập vào với hắn không? Có lẽ là có thể, nhưng dựa vào cái gì chứ?"
"Có lẽ Võ Hoàng nghĩ rằng nếu ta cầu lão, lão sẽ đã nghiện, sẽ xả giận, nói không chừng sẽ nguyện ý giúp đỡ Nhân tộc, thế nhưng... sao ta phải làm thế?"
"Việc này có lẽ Nhân Hoàng sẽ làm, bởi vì trong mắt ông ấy, Nhân tộc là trách nhiệm, ông ta có thể vì Nhân tộc mà đi cầu những người này, nhưng ta thì không!"
Tô Vũ dần dần tỉnh táo lại: "Chu Thiên, nếu ngươi không muốn theo ta nữa thì ngươi mau lăn đi! Thích làm gì thì cứ làm cái đó! Nếu cảm thấy Bách Chiến là đối tượng phù hợp trong suy nghĩ của ngươi thì cũng sớm xéo đi, mau tới đầu nhập Bách Chiến, ta sẽ không ngăn cản!"
Khí tức Đại Chu vương dao động, hỏi lâu sau y cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi quát: "Ta không có ý này... Ta chỉ không rõ vì sao cơ hội đang ở trước mắt, Nhân Hoàng bệ hạ nhìn trúng ngươi mà ngươi lại cự tuyệt? Ngươi cho rằng tự mình mở đạo thì nhất định có thể siêu việt hơn ư? Từ đầu đến cuối chỉ là vì không muốn gánh chịu trách nhiệm này sao?"
"Ngươi có thể chờ đại đạo của ngươi hoàn thiện rồi lại đi mở đạo, sau đó mới tìm truyền nhân.. "
Tô Vũ bật cười ngắt lời: "Cút ngay! Coi ta là đồ ngớ ngẩn sao? Mặc dù ta còn trẻ nhưng ta lại không ngốc! Đại đạo của Nhân Hoàng chỉ mới mở một nửa! Một khi dung nhập vào trong đó, ta muốn tiếp tục cường đại thì nhất định phải hoàn thiện đại đạo này, trong quá trình ấy cả người ta đều sẽ dung nhập vào đại đạo. Hạch tâm của nó cũng dần dần dung hợp cùng ta!"
"Ta có thể tùy thời từ bỏ Bút đạo nhưng ta có thể tự do vứt bỏ Nhân Hoàng đại đạo sao?"
"Nói nhảm! Ta còn hoài nghi Nhân Hoàng cố ý mở đến một nửa rồi đợi người kế tiếp tới thực hiện!"
"Giống như ý chí ám chỉ của Bánh Nhân Đậu vậy, Nhân Hoàng mạnh hơn Bánh Nhân Đậu ngàn vạn lần, ngươi cảm thấy với thực lực của ta, nếu ta dung nhập ý chí vào trong đó thì ta còn có cơ hội thoát ra à?"
"Đừng cho là ta là đồ ngốc!"
Đại Chu vương thấy lòng quá mệt mỏi: "Không phải thế, dù không cách nào từ bỏ, đại đạo của Nhân Hoàng bệ hạ là thứ ngàn vạn người cầu mà không được, chú định có thể trở thành cường giả tuyệt thế"
Tô Vũ cười đáp: "Vậy ta tình nguyện yếu hơn một chút, ta vui vẻ là được! Ta cảm thấy chủ nhân quy tắc Trách nhiệm đạo cũng không bằng Đằng Không tùy tâm sở dục, ngươi không phục cũng không được, bởi vì ta vui lòng là đủ rồi!"
Đệch!
Như thế này thì không có cách nào nói nổi.
Tô Vũ nói hắn vui lòng, hắn không cần thực lực cường đại đó, ngươi có thể làm được gì?
Lòng muốn tự sát của Đại Chu vương đã xuất hiện luôn rồi, y suy sụp nói: "Thế nhưng mười vạn năm qua ngươi là người thích hợp nhất, hội tụ đủ mọi điều kiện nhất, nếu tới ngươi cũng từ bỏ thì có lẽ không còn ai có thể thừa kế đại đạo của bệ hạ được nữa"
Tô Vũ cười ha hả: "Vậy ngươi cứ coi như ta không tồn tại, ngươi đợi thêm một thời gian nữa là được rồi"
"Không thể. Ta đợi không được nữa!"
Đại Chu vương tuyệt vọng, y tức giận phát điên lên: "Nếu có thể đợi thêm, ngươi cho rằng ta sẽ nói nhảm nhiều với ngươi như vậy sao?"
"Ngươi cũng biết là mình nói nhảm à? Vậy thì ngươi cũng đừng đợi, chờ Nhân Hoàng tự mình trở về rồi tiếp tục mở là xong" Tô Vũ châm chọc.
Cút mẹ ngươi đi!
Có thể đợi được Nhân Hoàng trở về thì ta còn phải làm thế này sao?
Đại Chu vương phát ra thanh âm đầy ai oán: "Ta thật sự không rõ đạo của bệ hạ rốt cuộc có chỗ nào không tốt... Còn nữa, ngươi đã quyết định không kế thừa thì cứ im miệng, đừng nói ra cho rồi. Ngươi lại bảo mình có thể kế thừa nhưng ngươi lại không muốn, đây không phải là chơi ta sao?"
Tô Vũ không nói gì thì y còn đỡ.
Giờ hắn nói ra thì mới đúng là làm cho người ta sụp đổ.
Chờ đợi mười vạn năm, không đợi được một ai có thể kế thừa, hi vọng trong y sớm đã hóa thành tuyệt vọng, kỳ thật y đã sớm chết tâm nên cũng không quá để ý nữa.
Mới rồi y thực sự chỉ là muốn hỏi thử xem Tô Vũ ở trong Nhân Hoàng đại đạo có cảm nhận được dấu vết Nhân Hoàng lưu lại hay không.
Lão chủ tử đi quá lâu, y vốn cũng không hy vọng gì, kết quả súc sinh Tô Vũ này bỗng nhiên nói cho y biết, hắn có thể kế thừa đại đạo nhưng mà hắn không muốn kế thừa.
Đây là chuyện mà con người có thể làm sao?
Đại Chu vương thật sự phát điên!
Từ hi vọng đến tuyệt vọng, sớm đã thành thói quen.
Thế nhưng kinh lịch trong thời gian 10 vạn năm qua lại đột nhiên có một chút xíu chuyển biến, một giây trước Tô Vũ bỗng nhiên cho y hi vọng vô hạn, một giây sau, Tô Vũ lại nặng nề mà đả kích y, biến y thành tuyệt vọng triệt để.
Biến chuyển trong nháy mắt làm Đại Chu vương hoàn toàn suy sụp.
Tô Vũ không phải là người!
Chắc chắn là thế!
Nghiệt súc!
Lúc đầu ta nên tung một bàn tay chụp chết cái tên vương bát đản nhà ngươi mới đúng, khinh người quá đáng!
Y điên cuồng gào lên, bốn phía, đảm người Hồng Mông đều núp xa xa, Đại Chu vương bị Tô Vũ chọc cho phát điên rồi sao?
Thật đáng sợ!
Giết người tru tâm, Tô Vũ khiến thân thể Đại Chu vương phát nổ thì không nói, hắn đây là còn muốn diệt sạch ý chí của y luôn.
Thật hung ác!