"Lão Chu.. "
Đám Đại Tần vương hô một tiếng, an ủi: "Đừng giận dữ như thế, có gì thì từ từ nói, thế này là sao? Không kế thừa thì không kế thừa, chuyện có gì đâu... "
"Ngươi câm miệng cho ta!"
Đại Chu vương cả giận: "Ngậm miệng, có nghe không? Ngươi thì biết cái đếch gì! Ngươi là đồ ngu xuẩn, mẹ nó, năm xưa ta còn trông cậy vào ngươi đi kế thừa đó, kết quả ngươi lại là đồ đân, là tên phế vật, ngươi có năng lực thì mau đi kế thừa xem! Lão tử nguyện làm tiểu đệ cho ngươi mấy trăm năm, nghĩ ngươi đáng tin cậy, nghĩ ngươi vì Nhân tộc nỗ lực nhiều hơn một chút, chỉ hi vọng ngươi có thể chí công vô tư, mong ngươi trở thành Nhân Chủ, trở thành sự tồn tại được Nhân Hoàng bệ hạ công nhận.
Ngươi lại bỏ gánh nửa đường, cái tên vương bát đản nhà ngươi, lão tử giết chết ngươi!"
"Lão tử lo lắng ngươi sẽ giống những vị Nhân Chủ khác nên không lộ thân phận ra, yên lặng thủ hộ ngươi, không cho ngươi chút áp lực nào, không cho ngươi khoa tay múa chân, để ngươi an tâm làm vai chính. Mẹ nó, ngươi lại chẳng thể trở thành Nhân Chủ...
Ta... Ta nhất định phải giết chết ngươi!"
Âm âm!
Đại Chu vương nổi điên rồi, y hóa thành quang cầu xông lên đánh Đại Tần vương!
Mà Tô Vũ thì sửng sốt.
Bỗng nhiên hắn rất muốn phá ra cười lớn.
Đại Tần vương... Đúng vậy, thực ra Đại Tần vương cũng là sự tồn tại rất đặc thù, ở thời đại này không có bất kỳ vị cổ lão nào chen chân vào chuyện của ông, ông cũng coi như Nhân Chủ mà Đại Chu vương âm thẩm bồi dưỡng, nhưng mà Đại Tân vương lại không thể áp đảo tất cả mọi người.
Có điều Đại Tần vương đã bỏ ra rất nhiều thứ vì Nhân tộc, tinh thần trách nhiệm của ông cũng cực cao.
Ông không xen vào tranh chấp nội bộ, ông chỉ một lòng đối ngoại, ông trấn thủ Đông Liệt cốc mấy trăm năm, các vị Vĩnh Hằng khác lục đục với nhau, trong khi Đại Tần vương thì chỉ một lòng chống cự mấy đại chủng tộc...
Ông không bị bất kỳ vị cổ lão nào quấy nhiễu!
Có thể nói, Đại Tân vương không giống với chín đời Nhân Chủ trước kia.
Kết quả... ông lại không thể trở thành Nhân Chủ!
Đại Chu vương một lòng muốn để Đại Tần vương tự do phát triển, có lẽ Đại Chu vương biết đại đạo của Nhân Hoàng là cái gì, hoặc nên nói y biết rất rõ ràng, người lý tưởng mà y chọn chính là Đại Tần vương.
Y cho Đại Tần vương sự tự do lớn nhất, cũng vô tri vô giác ảnh hưởng đến suy nghĩ của Đại Tần vương, để ông không phải suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần thủ hộ Nhân tộc là đủ.
Hiện tại Tô Vũ không chịu nhận mệnh, Đại Chu vương đang phát điên, bất quá cũng chẳng có cách nào với hắn.
Đại Tần vương bỗng nhiên nói chen vào, Đại Chu vương không bùng nổ trút giận mới là lạ.
Âm ầm!
Đại chiến bộc phát, Đại Tần vương nóng giận quát: "Đủ rồi đó, ngươi còn thế nữa thì ta sẽ phản kích!"
"Ngươi tới đi, ngươi đánh chết lão tử thử xem!"
"Tần Quảng, tên chó chết nhà ngươi, đến đây! Lão tử nhịn ngươi lâu lắm rồi!"
Đại Chu vương giận không kiểm được: "Ngươi đánh đi! Khi còn bé ngươi luyện võ là vì trừ cường bạo giúp kẻ yếu, lão tử thiết kế bao nhiêu trường đoạn chúa cứu thế cho ngươi rồi? Vì kích phát lòng trách nhiệm của ngươi, vì để cho ngươi yêu dân như con nên ta giúp ngươi làm anh hùng cứu mỹ nhân, giúp ngươi làm việc chính nghĩa, kéo một đội ngũ phản kháng chính sách tàn bạo! Mẹ nó, ngươi thì biết cái đếch gì!"
"Ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể nhặt được tiền trên đường, có thể tùy tiện đào ra một tòa núi vàng, có thể chiêu binh mãi mã dễ dàng như vậy à?"
"Núi vàng kia là lão tử chôn!"
"Đội quân kia là lão tử lùa tới cho ngươi!"
"Ngươi thật sự cho rằng lúc trước mọi người nhất định phải theo ngươi à? Đó là vì ta khiến tất cả mọi người lạc đường, đầu óc choáng váng, sau đó đụng phải ngươi, đi theo ngươi cùng nhau tranh đấu giành thiên hạ, chỉ muốn ngươi có nhiều chiến hữu hơn mà thôi"
"Ta đây tay phân tay nước tiểu mà chiếu cố ngươi, chỉ sợ ngươi lại sinh ra lòng phản kháng giống tên Nhạc Cương hỗn đản. Dù cảm thấy có kẻ quấy nhiễu ngươi thì ta cũng chưa từng nói cho ngươi, chưa từng biểu lộ mảy may, hao tâm tổn trí phí sức để che giấu sự tồn tại của hắn"
"Đánh trận có lần nào mà không phải ta tìm cơ hội để ngươi đại thắng một trận, thu phục nhân tâm. ? Kết quả tên hỗn đản nhà ngươi lại chẳng có chút tác dụng øì, ta giết chết ngươi cho rồi!"
Đại Chu vương gào thét không ngừng, y vô cùng phẫn nộ.
Mà Đại Tần vương sửng sốt một hỏi thì cũng bất giác nổi giận mắng: "Được lắm, ta đã nói mà, đời này vì sao ta lại thuận lợi như vậy, không hề cảm thấy có quá nhiều cực khổ, dù vạn tộc nhằm vào thì lão tử đều bách chiến bách thắng, hóa ra là do tên vương bát đản nhà ngươi làm! Trách không được lão tử không quá ưa thích động não, đều là tại ngươi hết, lão tử đập chết ngươi đã rồi nói!"
Âm âm!
Lần này hai vị kia thật sự đã đánh nhau, hai quang cầu giao thoa đánh đến túi bụi!
Đại Chu vương cảm thấy Đại Tần vương cô phụ mình, Đại Tần vương cảm thấy nếu không phải tại lão già Đại Chu vương âm thầm ra tay, để yên cho ông kinh lịch chút cực khổ thì có lẽ bây giờ ông sẽ thông minh hơn nhiều.
Dù sao, cứ đánh là được!
Mà Tô Vũ vẫn bất động thanh sắc, nghe một hồi thì cười ha ha không ngớt.
Thú vị!
Các ngươi đánh đi, ta mới lười quản các ngươi.
Đại Hạ vương yên lặng nhìn một hỏi, thấy Đại Tần vương không địch lại thì bỗng nhiên hừ một tiếng: "Ta không phải là thông minh hơn lão Tần à? Trách không được mỗi lần ta đều bại bởi lão Tân, hóa ra là chuyện tốt do lão già nhà ngươi làm... Lão tử đánh chết ngươi!"
Oanh!
Ông cũng tham chiến, tới giúp đỡ Đại Tần vương đánh Đại Chu vương.
Tô Vũ lười quản, Đại Chu vương bỗng nhiên bộc phát, đại khái là vì nhẫn nhịn quá lâu rồi, bây giờ không thể nhịn được nữa nên mới bạo nổi Chẳng lẽ là cảm ngộ đại đạo sâu hơn sao?
Lần trước đại đạo dung hợp là vì không thể nhịn được nữa, sau đó y bèn bạo phát, giờ đây Đại Chu vương là vì cảm ngộ đại đạo tốt hơn sao?
Mặc kệt Rất ít khi thấy Đại Chu vương phát cuồng, y một mực hệt như lão âm hàng, hôm nay phát giận một chút thì cũng tốt.
Về phần ngọn lửa này là do hắn dấy lên... Hừ, liên quan gì tới ta?
Ta cũng chẳng rũ y đánh nhau!
Mấy tên này đều đã thành một đám quang cầu mà còn có thể đánh, cũng xem như không tệ, trạng thái này nhìn chung là vẫn được.
Tô Vũ còn có việc cần bận bịu nên không có thời gian nhìn nhiều, hắn tùy ý nói: "Đại Chu vương, ta sẽ không kế thừa đại đạo kia, mặc dù lần trước nó một mực nhảy ra ước ao được ta kế thừa, nhưng còn lâu ta mới tiếp nhận! Đại Tân vương bị ngươi âm thầm điều khiển nhiều năm như vậy rồi, ngươi tiếp tục điều khiển thêm mấy năm, có lẽ ông ấy sẽ đủ tư cách đi kế thừa... Không đánh thì không nên thân, ngươi cứ đánh một chút cũng tốt!"
"Aaaaaaa!"
Đại Chu vương điên cuồng rống lên, Tô Vũ không để ý tới bọn họ nữa mà mang theo lão Vạn và Lam Thiên, ba người cười híp mắt bay ra khỏi giới vực.
Đánh nữa đi!