Lam Sơn Hầu nhìn về phía Tô Vũ, bấy giờ Tô Vũ đã sáng lập được gần 2000 đại đạo, bản thân Tô Vũ chỉ có khoảng 3000 trang sách, tiếp tục như vậy thì hắn sẽ sớm phải khai Sinh tử đạo.
Nàng hỏi: "Chúng ta tiếp dẫn thất bại thì sẽ chết, nhưng thế nào là thất bại?"
"Đang tiến hành mà xuất hiện vấn đề thì tự nhiên là thất bại" Đại Chu vương thở dài, "Tử Linh đại đạo không phải đạo yếu, sáng lập một thông đạo trong đó cần hai vị cường giả Sinh tử đạo đồng tâm hiệp lực duy trì sinh tử cân bằng rồi dẫn ra"
Y nhìn Lưu Hồng: "Các ngươi muốn dùng Mặc đạo của Lưu Hồng đúng không? Như vậy quả thật sẽ an toàn hơn một chút, dùng Lưu Hồng làm trung gian, hắn sẽ đợi ở Quy Khư chi địa, sau đó tiếp dẫn lực lượng đưa đến chỗ Vũ Hoàng sẽ đơn giản hơn rất nhiều?"
"Nhưng trong quá trình này chấp thể có sai lầm, nếu Nam vương lựa chọn trấn áp ý chí cường giả trong Tử Linh đại đạo thì chắc chắn sẽ xung đột với cường giả khác. Đây là việc vô cùng nguy hiểm"
Lam Sơn Hầu bừng bừng khí thế: "Ta không sợ! Dù sao ta cũng từng chết một lần. Nam vương, ngươi sợ không?"
Nam vương cười khẽ: "Đừng quên ta là người nhắc nhở ngươi"
Lam Sơn Hầu quay sang nói với Đại Chu vương: "Ngươi nói nhảm nhiều quá, thế ngươi có làm không, nói nhiều như vậy là sợ chứ gì? Vậy thì thôi đi, chúng ta hỏi người khác"
Đại Chu vương mỉm cười: "Lam Sơn Hầu cứ bình tĩnh. Ta đã cự tuyệt đâu. Huống chi trừ ta ra thì những người khác chưa chắc đã thích hợp"
"Ngươi đáp ứng?"
Lam Sơn Hầu kinh ngạc, lão gia hỏa Đại Chu vương lại đáp ứng ư?
Đại Chu vương nói: "Chuyện này không quá nguy hiểm với ta. Nhưng ta có một yêu cầu, trong quá trình tiến hành, các ngươi nhất định phải nghe lời ta, ta nói cái gì thì làm thế đấy, ta không muốn chịu chết cùng kẻ ngu ngốc"
Ngươi đang chửi ai đấy?
Lam Sơn Hầu liếc nhìn Lưu Hồng, Lưu Hồng tươi cười tỏ về vô tội.
Nàng lại nhìn Nam vương, Nam vương vô cùng cao lãnh, không lộ ra chút biểu tình nào.
Sắc mặt nàng khó coi muốn chết: "Ngươi đang nói ta?"
Ngươi đang mắng ta đúng không?
Đại Chu vương truyền âm: "Không, đừng hiểu lầm, ta nói Lưu Hỏng mà"
Nơi xa, không cần phải trực tiếp lắng nghe thì Lưu Hồng cũng hiểu Đại Chu vương vừa mới nói gì, gã cười tủm tỉm gật đầu.
Ta nhận! Mọi người ngâm hiểu cả mà!
Đại Chu vương lười nhiều lời, y liếc mắt nhìn mấy người Lam Thiên nơi xa, sau đó truyền âm: "Nếu ngươi đáp ứng nghe lời ta thì chúng ta có hy vọng thành công, sẽ không có vấn đề quá lớn, nhưng nếu ngươi không nghe ta thì có khả năng sẽ chết"
"Ta nghe ngươi"
Lam Sơn Hầu nói thầm một tiếng: "Yên tâm đi. Ta biết đám người gian trá các ngươi nhiều mưu ma chước quỷ. Năm đó ta hành động cùng Võ vương đại nhân cũng đều nghe lời các ngươi. Đại nhân đi ra ngoài diệt giới đều mang túi gấm, trong đó ghi rõ các an bài, ta hiểu"
Quen là tốt rồi!
Không phải chỉ là nghe lệnh thôi sao?
Không thành vấn đẻ.
Nhớ năm xưa Võ vương mạnh như vậy mà ra ngoài đánh trận còn phải mỗi ngày xem túi gấm, nếu không phải của Văn vương thì cũng là của người khác an bài thỏa đáng trước, Võ vương lười suy nghĩ, không muốn tự ngẫm, cảm thấy việc đó quá mệt mỏi.
Đời ngắn lắm, cứ hưởng thụ đi, sao phải mệt như thế?
Đại Chu vương đỡ khóc đỡ cười, chuyện này thuận lợi hơn y tưởng tượng.
Y lại truyền âm sang: "Vậy là tốt rồi, ta sẽ đi mượn Tinh Vũ Ấn, chúng ta sẽ đến nút giao sinh tử chuẩn bị, các ngươi nói không sai, có chuẩn bị thì tốt hơn"
"Trực tiếp mượn như vậy thì không phải bệ hạ sẽ biết sao?"
"Đương nhiên" Đại Chu vương thổ dài: "Phải cho hắn biết, nếu không đang tiến hành dỡ bỗng nhiên hắn từ bỏ thì làm sao? Hắn là người quả quyết, có lẽ khi cảm thấy không ổn thì hắn sẽ trực tiếp từ bỏ, nếu không trao đổi trước thì sẽ rất phiền toái"
Dứt lời, y bèn bổ sung thêm: "Không sao, tới lúc đó hắn sẽ phải cố gắng thôi. Chúng ta tạo chút áp lực cho hắn, để hắn biết nếu hắn thất bại thì đây không phải là vấn đề của một mình hắn"
Lam Sơn Hầu khẽ gật đầu.
Đại Chu vương nhanh chóng tiến vào hỗn độn.
Một lát sau, sắc mặt Tô Vũ đang khai đạo trở nên không tốt lắm, lúc này đã thành công dung nhập hơn 2000 đạo, chỉ còn mấy trăm đạo nữa là kết thúc, đến lúc đó quả thật hắn cần tiếp dẫn Sinh tử đạo.
"Ngươi ép Lam Sơn à?"
Tô Vũ nhìn chằm chằm Đại Chu vương, Đại Chu vương bất đắc dĩ đáp: "Không phải, là các nàng ép ta"
Tô Vũ hừ lạnh, ta tin mới là lạ!
"Mấy người Lam Sơn chắc gì đã nghĩ được đến thế, có phải ngươi cố ý dẫn đường hay không?
Hắn hoài nghi Đại Chu vương âm thầm xui khiến.
Lần này Đại Chu vương oan thật, má nó, đã nói là không phải ta rồi mà. Là Lam Sơn Hầu chủ động tìm ta.
Y phải làm gì để giải oan đây?
Oan uổng quá đi!
Đại Chu vương cười khổ: "Bệ hạ, thật sự không phải ta... Mà thôi, ngài nghĩ thế nào cũng được"
"Bệ hạ, ngài có cho mượn Tinh Vũ Ấn hay không thì chúng ta cũng đã quyết định rôi, nếu không có nó thì sẽ nguy hiểm lớn hơn thôi"
Tô Vũ hít sâu một hơi: "Ta thất bại thì sẽ không khai thiên nữa, không sao cả, ta chỉ việc kế thừa Bút đạo mà thôi, tuy rằng Bút đạo rác rưởi nhưng ta vẫn còn hy vọng.
Không cần vì một lần khai đạo mà khiến người khác đi chịu chết, ngươi hiểu không?"
Tuy Bút đạo hơi vô dụng nhưng vẫn miễn cưỡng dùng được.
Tô Vũ không nhất thiết phải khai đạo thành công, nếu khai đạo thành công thì hắn sẽ trở thành Thiên Tôn hoặc thậm chí là chủ nhân quy tắc nhanh hơn một chút.
May mà Văn vương không nghe được lời này, không thì không biết y sẽ nghĩ thế nào.
Hóa ra Tô Vũ cảm thấy Bút đạo rác rưởi lắm ư?
Đại Chu vương cười nói: "Bệ hạ, không giống nhau. Ít nhất chúng ta đều trông mong ngài có thể thành công, như vậy chúng ta mới có hy vọng thắng lợi. Nếu ngài chỉ thành chủ nhân của Bút đạo thì chưa chắc đã có ưu thế khi gặp các biến cố trong tương lai.
Hiện tại trả giá là để tương lai trả giá ít hơn. Giờ khai đạo thất bại, có lẽ tương lai sẽ phải trả cái giá lớn hơn nữa"
Tô Vũ trầm mặc một hỏi, sau đó một đại ấn bay ra.
"Đi đi. Hãy cẩn thận! Nếu không có hi vọng thành công thì phải lập tức rút lui! Còn nữa, nếu ta thất bại, Bút đạo không có hy vọng thì... Ta đây sẽ kế thừa Nhân Hoàng „ đạo:
Đại Chu vương hơi chấn động, Tô Vũ liền nói: "Không có gì ghê gớm, nhưng ngươi không được cố ý thất bại, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Nhớ kỹ, một khi tình thế không ổn, có khả năng sẽ có người chết thì phải lập tức từ bỏ!"
Đại Chu vương hít sâu một hơi: "Được, ta biết rồi. Bệ hạ yên tâm, ta hy vọng ngài có thể trở thành vị Hoàng thứ hai chứ không phải Nhân Hoàng thứ hai!"
Rất nhanh, Đại Chu vương đã mang theo mấy người rời đi.
Giờ khắc này, tâm tình Tô Vũ cực kỳ phức tạp.
Lam Thiên, Đại Chu vương, Lam Sơn Hầu, Nam Vương...
Những người này đều đang giúp hắn khai thiên.
Nếu thất bại, hắn sẽ có lỗi với tất cả bọn họ!
Cho nên ta nhất định phải thành công!
Dù phải nghịch chuyển sinh tử thì ta cũng sẽ thành công.
Hiện tại tín niệm của hắn mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào khác.
"Ta không cần Bút đạo, nó quá rác rưởi! Nhân Hoàng trở về thì tự tu Nhân Hoàng đại đạo đi, ta lười tu giúp ngươi. Ta muốn tu đạo của chính mình"
Tô Vũ hò hét trong lòng, hiện giờ hắn đang sáng lập vô số đại đạo, toàn bộ lực lượng đại đạo dung hợp với nhau, càng ngày càng mạnh, khí tức Tô Vũ nhanh chóng trở nên cường đại hơn, đã mơ hồ đạt tới cấp bậc Thiên Vương, ấy là trong tình thế hắn còn chưa khai thiên xong.
Lần này mà khai đạo thành công, chắc chắn hắn sẽ trở thành Thiên Tôn.
"Rất nhiều người giúp đố ta, sao ta có thể thất bại?"
Trong tình huống bình thưởng, trách nhiệm thường được sinh ra như vậy.
Kỳ thật Tô Vũ không phải thánh nhân, hắn không phải người đại công vô tư, hắn ích kỹ, hắn chỉ muốn sống cuộc đời của chính mình, tiêu sái tự tại, tự do ngao du vạn giới.
Khai đạo ư?
Khai một lần thất bại thì lần khác thử tiếp, ta không vội.
Ta sẽ tìm một chỗ trốn vạn năm, khi nào chưa thành công thì chưa ló đầu.
Bút đạo hay Nhân Hoàng đạo tuy mạnh nhưng đều không phải của ta.
Nếu ngày nào đó Văn vương và Nhân Hoàng muốn lấy lại thì chẳng phải ta đây làm công cho người khác sao?
Đây là suy nghĩ của Tô Vũ.
Hắn chỉ cần mạnh hơn, đạo gì cũng không quan trọng.
Nhưng Tô Vũ biết rằng những đạo đó không phải của hắn và cũng không thích hợp với hắn, người khác muốn cho là cho, không muốn cho thì bọn họ có thể lấy đi bất cứ lúc nào.
Tô Vũ không muốn thừa kế Nhân Hoàng đạo. Vậy mà hôm nay hắn lại nói với Đại Chu vương rằng, nếu hắn khai đạo thất bại thì sẽ kế thừa những đạo đó.
Người khác sẽ cảm thấy Tô Vũ ra vẻ, ngươi thất bại nhưng vẫn có thể kế thừa đại đạo kê khác có mơ cũng không được, tại sao ngươi không thỏa mãn?
Nhưng hắn không muốn trở thành con rối của người khác!
Ta không muốn bị gọi là Văn vương thứ hai, Nhân Hoàng thứ hai!
Mỗi người đều muốn sống cuộc đời của riêng mình.
Ta cũng vậy!
Lúc trước mọi người nói hắn giống Văn vương, Tô Vũ không vui, ta là chính ta, là Tô Vũ, ta không phải Văn vương và cũng không muốn trở thành Văn vương thứ hai.
Ai muốn làm kê thay thế chứ?
Dù ta sống khổ sống sở, thực lực yếu một chút thì cũng không muốn sống thành người khác.
Nhưng lúc này Tô Vũ đã cúi đầu trước vận mệnh.
Hắn nhìn vô số đại đạo trước mắt, trong lòng mang theo một chút khát vọng, một chút chờ đợi, hãy để ta thành công đi. Ta không muốn trở thành cái bóng của người khác.