Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3162 - Chương 3162: Thế Giới Đáng Sợ.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3162: Thế Giới Đáng Sợ.
 

Bên ngoài.

Mọi người xem hoa cả mắt, càng xem lại càng thấy kinh hồn táng đảm, Thiên Diệt không nhịn được hô lên: "Bệ hạ, dùng gậy đánh hắn đi!"

Tô Vũ lập tức hóa thành một cây gậy rồi đánh xuống.

Oanh!

Cự long đánh một quyền, đại bổng gãy đôi, thân thể Tô Vũ bay ngược như diều đứt dây.

Một đám người giận dữ trừng mắt nhìn Thiên Diệt, Thiên Diệt lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, sao ta biết được kết quả sẽ như vậy, Đại bổng chi đạo của ta không mạnh ư? Sao lại có cảm giác còn yếu hơn các đạo khác nữa?

Thiên Diệt thấp giọng thì thầm: "Bệ hạ có thực lực gì?"

Hắn nhìn không thấu.

Vạn Thiên Thánh đáp: "Thiên Tôn"

"Vậy bệ hạ mau chóng khai Sinh tử đạo đi rồi đánh hắn"

Chưa khai Sinh từ đạo mà đã có lực lượng Thiên Tôn, nếu sáng lập xong thì chẳng phải là lập tức có thể trở thành chủ nhân quy tắc?

Vạn Thiên Thánh rất muốn xé rách miệng hắn.

Vớ vẩn, nếu làm được thì Tô Vũ đã làm từ lâu rồi.

Đúng lúc này, cự long lại tiến lên, bàn chân khổng lô giẫm về phía Tô Vũ: "Ngươi muốn mượn sức ta để lĩnh ngộ sinh tử, nhưng e là khó đấy. Ta sẽ không giết ngươi, ta chỉ đánh vỡ lực lượng vạn đạo của ngươi, đạo của ngươi bị hủy rồi thì cần gì lĩnh ngộ sinh tử nữa?"

"Hỗn độn thú đã thông minh hơn không ít"

Tô Vũ lại lùi lại, hắn nhanh chóng chạy trốn, cười khổ nói: "Chẳng trách ta cảm thấy ngươi luôn cố tình tiêu hao lực lượng đại đạo của ta, hóa ra là muốn cắt đứt đạo của ta thật"

Cự long không phủ nhận, chính y vừa nói xong, mà tình huống thực tế cũng là như thế.

Sao y phải giết Tô Vũ?

Chặt đứt đạo của hắn, cắt đứt hi vọng của hắn thì việc này sẽ kết thúc ở đây.

Y mà giết Tô Vũ thật thì e rằng một trận đại chiến sẽ xảy ra.

"Có điều ngươi phải xem ta có muốn tiêu hao với ngươi hay không, ngươi không có năng lực giết ta, ta không sợ!"

Tô Vũ rít gào một tiếng, dứt khoát mở Thiên Môn.

Trạng thái của Tô Vũ thay đổi hẳn, khi hắn nhìn cự long, hắn chỉ cảm thấy toàn thân kẻ này tràn đây khuyết điểm, hắn dùng tốc độ nhanh hơn xuyên qua hư không, đâm xuống một kiếm.

Phụt một tiếng, hắn đã đâm trúng cánh tay trái của đối phương, đâm xuyên cơ bắp.

"Thiên Môn?"

Cự long hơi chấn động: "Ngươi đang ép ta giết ngươi đấy!"

"Chiến đấu ky nhất là nương tay, sư tử vỏ thỏ còn dùng toàn lực, huống chỉ ta còn không phải con thỏ, ngươi cảm thấy ngươi có thể giết chết ta sao?" Tô Vũ cười lạnh.

"Ta đây thành toàn ngươi"

Cự long hóa thành bản thể khổng lô.

"Sụp đổ!"

Hư không tứ phương lại vỡ nát, lần này Tô Vũ không lui lại, thời khắc lực lượng đại đạo vỡ ra, hắn xuyên qua điểm yếu của lực lượng rồi cầm kiếm đâm một phát, phụt, cường kiếm lập tức đâm trúng mắt cự long.

"Rốnggg"

Cự long điên cuồng rít gào, phun ra hỗn độn viêm hỏa, Tô Vũ tức khắc bị đốt cháy, Thủy dục cấp tốc xuất hiện nhưng nhất thời vẫn chưa thể dập tắt ngọn lửa.

sẠ» Tô Vũ thống khổ gào thét, trường kiếm hóa thành thương, một thương quét ngang, sừng của đối phương lại bị thương, từng giọt máu nhỏ xuống, độc khí màu đen không ngừng thẩm thấu.

Một người một rồng chiến đấu kịch liệt trong hư không.

Tô Vũ có quá nhiều thủ đoạn nhưng thực lực kém hơn không ít.

Không lâu sau, Tô Vũ bị một móng vuốt cào trúng, huyết nhục bay tứ tung.

"Bệ hạ"

Mọi người không nhịn được, có người quát: "Cùng nhau tiến lên giết chết tên kia"

Chênh lệch quá lớn, Tô Vũ căn bản không thể địch nổi đối phương.

Lúc này, Vạn Thiên Thánh lại vô cùng bình tĩnh truyền âm: "Chờ đi! Hắn muốn chết một lần, muốn thực sự bị đối phương đánh chết để thữ trải nghiệm tử vong. Đừng quấy nhiễu hắn!"

Mọi người kinh hãi, chết rồi thật sự có thể sống lại sao?

Có cảm giác Tô Vũ đang quá liều mạng, quá điên cuồng!

Âm âm ầm.

Tô Vũ lại dũng mãnh xông tới tấn công, mang theo ý chí thẳng tiến không lùi, thanh âm hắn truyền xa: "Ta đã trải nghiệm vô số lần chết giả, mỗi lần đều có cảm giác như tử vong chân chính, nhưng khi tỉnh lại thì đều biết đó chỉ là một giấc mộng mà thôi"

"Đạo hữu, hãy thành toàn ta, giết ta đi!"

Âm âm ầm.

Một vị Thiên Tôn dũng mãnh không sợ chết, hắn không màng tất cả, có vô số thủ đoạn khiến giờ phút này cự long không thể nương tay được nữa.

Lực lượng của y dần dân trở nên ngưng tụ, càng lúc càng mạnh.

"Ngươi chán sống rồi, ngươi cho rằng ngươi chết xong thì có thể sống lại sao?"

"Giết!

Cự long quát lớn, trên móng vuốt hiện ra một viên ngọc, y trực tiếp ném thẳng về phía Tô Vũ.

Tức thì Tô Vũ liền bị tạc bay.

Thân hình đây máu của Tô Vũ vừa định khôi phục lại nhưng cự long đã nhanh hơn, trong chớp mắt đã lao tới bên cạnh hắn, chân giẫãm về phía đầu hắn.

"Muốn chết thì ta đây thỏa mãn ngươi"

Oanh!

Cái chân đang giãm xuống bất chợt lại hóa thành đuôi, trông nó như trường thương muốn đâm chết Tô Vũ.

Lúc này miệng Tô Vũ đột ngột mở lớn, hắn nổi giận gầm lên: "Ta nuốt ngươi!"

Cái miệng lớn đến mức khó mà tưởng tượng nổi, hắn lập tức vươn cao người nuốt sạch toàn bộ đuôi rồng vào trong miệng.

Bụng hắn đã võ ra nhưng không thấy đuôi rồng ở đâu, cũng không biết đã bị hắn nuốt đi nơi nào.

Âm!

Tiếng vang lớn truyền đến, thanh âm khinh miệt của cự long không biết truyền tới từ nơi nào: "Ngươi mà cũng xứng đòi nuốt ta ư? Nằm mơ!"

"Má nhà ngươi"

Tô Vũ nghiến răng nghiến lợi, chỉ còn cái đầu lơ lửng trong không trung, Thiên Môn hiện ra trên trán hắn rơi xuống đất, hóa thành một cánh cửa.

"Dù ta có chết thì cũng không thể để ngươi giết một cách vô ích như vậy, Tô Vũ ta không vô năng đến thế"

Hắn trực tiếp lao vào trong Thiên Môn, Thiên Môn hư ảo mở rộng.

Cự long điên cuồng rít gào: "Thiên Môn? Ngươi điên rồi, cẩn thận chúng ta không thể trở về được nữa"

Oanh.

Một tiếng vang lớn vang vọng thiên địa, khi hắn vừa đâm đầu vào Thiên Môn thì cánh cửa lập tức võ nát, dường như Tô Vũ đã cảm nhận được tử vong chân chính trong thời khắc này.

Trong Thiên Môn là một nơi tràn đầy hắc ám.

Không biết đây là bóng tối tử vong hay là cảnh tượng trong Thiên Môn vốn tối tắm như Vậy.

Bấy giò, dường như Tô Vũ nghĩ tới gì đó, hắn lập tức phát ra tiếng gầm gừ.

"Văn vương"

"Có ở đây không?"

"Văn vương"

"Có ở đây không?"

Âm ẩm âm!

Sau khi câu nói cuối cùng phát đi, đầu Tô Vũ vỡ tung, một cự long hiện lên trong đầu hắn, toàn thân tràn đầy thương tích, y kinh sợ quay đầu chạy về phía cánh cửa hòng thoát ra ngoài.

Khi tư duy của Tô Vũ trở nên trầm lắng lại, trong nơi hắc ám xa xôi bỗng có một tiếng nói vang lên.

"Hâ? Ai đấy?"

"Rồng à?"

"Một con rồng khai Thiên Môn?"

Giọng nói lộ về nghi hoặc, cái quỹ gì vậy?

Oanh!

Cự long khủng hoảng gào thét, y không biết Tô Vũ đã chết chưa, có nghe được tiếng trả lời hay không, nhưng y thì đã nghe thấy được.

Đây là một thế giới đáng sợ!

Y điên cuồng thiêu đốt thân thể để đánh vỡ Thiên Môn hư ảo, nửa cái đuôi của cự long bị nổ đứt, lưu lại bên trong cánh cửa.

Cự long lập tức chạy thoát ra ngoài.

Ẩm!

Thiên Môn võ nát, ánh sáng duy nhất biến mất.

Thế giới lại trở về trạng thái yên lặng.

Trong nơi hắc ám xa xôi, nam tử bạch y lộ về ngạc nhiên nhìn về phía tráng hán cả người đẫm máu bên cạnh: "Ngươi nghe thấy gì không?"

"Cái gì?

"Có người gọi ta. Hình như là... một con rồng"

Tráng hán nhíu mày nhìn y, bỗng nhiên ông ta mắng: "Điên à? Ngươi nói là muội muội ngươi gọi còn đáng tin hơn đấy"

"Không phải.."

Nam tử bạch y muốn giải thích là không phải muội ta, nhưng rồi y lại từ bỏ.

Y cảm thấy có chút bi ai.

Nếu Nhân Hoàng hoặc Minh vương hay dù là Ngục vương ở đây thì mọi người đều sẽ ngạc nhiên khi ta nói vậy, sau đó họ sẽ hỏi là thật hay giả, chúng ta đi tra xét xem, rốt cuộc có nguyên nhân gì, chúng ta tìm hiểu rồi phân tích đi.

Nhưng đó là bọn họ, hiện tại đồng đội của ta không phải là mấy người này.

Nam tử bạch y vô cùng uể oải: "Xin lỗi, ta nuôi hỏng ngươi rồi"

"Cái gì?"

Tráng hán lườm mắt nhìn y, nam tử bạch y bỉ ai nói: "Trừ đánh nhau giết người ra thì sau này ngươi nên tập suy nghĩ tự hỏi nhiều một chút, nuôi ngươi còn mệt hơn nuôi con nữa"

Sắc mặt tráng hán xanh mét.

Ngươi mắng ai đấy?

Nam tử bạch y không để ý tới, y nhìn về nơi xa, ta muốn đến đó xem, hình như ta đã nghe thấy tiếng có người gọi ta.

Hình như là một con rồng... Một con rồng kỳ quái? Hỗn độn long sao?

Ta không hoa mắt, ta tin chắc là vậy!

Bình Luận (0)
Comment