Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3163 - Chương 3163: Nghỉ Ngơi Đi...

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3163: Nghỉ Ngơi Đi...
 

Trong hắc ám vô biên, dường như linh hồn cũng trở nên tĩnh lặng.

Thể nghiệm tử vong đơn giản là gặp được tử vong chân chính, không ai biết chính mình suy nghĩ cái gì, nhưng lúc này lại Tô Vũ biết chính xác mình đang nghĩ những gì.

Dường như hắn thấy được một đầu đại đạo rất lớn, có về là Tử Linh đại đạo, xem ra nó muốn tiếp dẫn hắn nhưng hắn lại đang ở trong địa bàn hỗn độn, nhất thời nó không thể đến đón hắn được.

Đây là cảm giác tử vong sao?

Tô Vũ đã thấy được đầu đại đạo tối đen như mực ấy nhưng lại không thể nhích tới gần, tới giờ hắn mới biết Tử Linh đại đạo quả thật không thể bao trùm đến nơi đây, thật đáng tiếc!

Hiện tại ta nên làm cái gì?

Ý chí trở nên mông lung như sắp mất đi.

"Rảnh thật đấy"

Tô Vũ đột nhiên có ý nghĩ như vậy, đúng là hiện tại hắn rất nhàn, khai đại đạo thôi mà còn đòi thể nghiệm tử vong cái gì, hồi nhỏ ngày ngày nằm mơ bị giết chết còn chưa đủ sao?

Tỉnh mộng thì ta sẽ sống lại ư?

Đúng, tỉnh mộng thì ta nên sống lại.

Nhưng phải làm sao để tỉnh lại từ trong cơn mê man?

"Sinh tử chi đạo..."

"Ta nên khai đạo đúng không?"

"Nhưng là khai đạo gì?"

Suy nghĩ trở nên chậm chạp dần, hắn mệt mỏi quá, chỉ muốn cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.

Mệt mỏi thì nên nghỉ ngơi, không phải sao?

Bắt đầu từ năm 6 tuổi, hắn chưa từng có được một giấc ngủ an ổn, tới 18 tuổi, cảnh trong mơ dần dân biến mất, nhưng bốn năm tiếp sau đó hắn lại lâm vào tranh đấu liên miên, dù hắn nỗ lực thế nào thì vẫn không thể thoát khỏi.

Văn vương, Nhân Hoàng, chủ nhân quy tắc vạn tộc, hỗn độn, Thiên Môn, Địa Ngục Môn, Ngục vương...

Thế giới này có quá nhiều bí mật!

Người ta sống mấy chục vạn năm mà vẫn chưa thể phân tích ra toàn bộ bí mật, vì sao lại để ta tới phân tích?

Vì sao ta phải gánh vác tất cả?

Bởi vì Thời Gian Sư lựa chọn ta ư?

Thời Gian Sư đã lựa chọn ta nên ta phải gánh vác tất cả sao?

Ta đã quá mệt mỏi rồi.

Ta muốn ngủ một giấc, hình như từ sau 6 tuổi ta chưa bao giờ được ngủ một giấc thật ngon, ta cứ mãi chiến đấu không ngừng, ta là con người, ta cũng muốn lười biếng nằm dài trên giường sau chuỗi ngày làm trâu làm ngựa vất vả.

Tô Vũ biết rõ lúc này mình nên khai Sinh tử đạo, như vậy thì mới có thể trở về hiện thực.

Nhưng tự dưng hắn không muốn khai đạo nữa.

"Cứ để ta ngủ say đi. Ta muốn an tâm ngủ một giấc, ngủ đến trời tàn đất tận"

Tuy đầu óc hắn đã nặng trịch, suy nghĩ trở nên mơ hồ, nhưng hắn vẫn biết mình nên khai đạo để sống lại, hắn có năng lực khai đạo, hắn đã chuẩn bị tốt rồi.

Nhưng hắn không mệt ư?

"Để ta làm kê nhu nhược một lần đi. Thế giới này thiếu ta thì vẫn vậy mà thôi"

Ngoại giới.

Thiên Môn võ nát.

Cự long thoát ra nhưng Tô Vũ thì đã mất tích.

Sắc mặt mọi người đều ngưng trọng.

Tô Vũ đâu?

Hắn ở đâu rồi?

Đã chết rồi sao?

Sắc mặt Vạn Thiên Thánh vô cùng khó coi, ngay sau đó ông liền quát: "Bao vây nó lại!"

Ông muốn biết tung tích của Tô Vũ, nếu Tô Vũ mà chết rồi thì ông nhất định sẽ giết con rồng này.

Hơn trăm cường giả lập tức lao đến bao vây cự long đang muốn chạy trốn.

Cự long mất đi nửa cái đuôi, khí tức tuy sụt giảm nghiêm trọng nhưng vẫn còn rất cường hãn, dù bị thương cực nặng thì y vẫn là cường giả đỉnh cấp không kém gì Thiên Tôn, nếu y liều chết chiến đấu thì dù không giết được toàn bộ những người ở đây, nhưng vẫn có thể giết chết vài vị cường giả đỉnh cấp trong số đó.

Khí tức Vạn Thiên Thánh có chút dao động, ông vội truy vấn: "Người kia đâu?"

Ánh mắt cự long hơi mê mang: "Hắn là kẻ điên, hắn đánh vỡ Thiên Môn rồi. Tuy chỉ là hư ảnh Thiên Môn nhưng cũng không phải nơi ta hay hắn có thể tới. Có lẽ hắn đã chết trong đó"

Sắc mặt Vạn Thiên Thánh hết sức khó coi, ông nhìn quanh bốn phía, đột ngột lớn tiếng quát: "Tỉnh lại! Tô Vũ, ngươi đang ở đâu?"

Chuyện này không thích hợp!

Theo lý thuyết, bây giờ Tô Vũ nên khai đạo rồi sống lại, dù là thành Tử Linh hay Sinh Linh thì hắn đều nên sống lại chứ không phải một mực im hơi lặng tiếng như vậy.

Nếu Tô Vũ dám khai đạo thì hắn đã chắc chắn rằng mình sẽ làm được, vì sao đến bây giờ hắn vẫn không xuất hiện?

Thông Thiên Hầu đi ra, y lộ về ngưng trọng: "Hắn sẽ không kẹt lại trong Thiên Môn chứ?"

Vạn Thiên Thánh đột nhiên nhìn về phía y, ông phẫn nộ, tuyệt vọng cắn răng: "Là sao?

Thiên Môn là cái gì? Kẹt lại trong Thiên Môn... Bên trong Thiên Môn có cái gì? Không phải Thiên Môn chỉ là một kỹ xảo thôi sao? Chẳng lẽ sau lưng Thiên Môn còn có tồn tại thần bí nào khác?"

Thông Thiên Hầu bị ông nhìn mà có chút e ngại, y lắp bắp: "Cái này... Vũ Hoàng có biết... biết về... Thiên Môn.... Ta... Ta không biết vì sao ngài ấy... lại đánh vỡ Thiên Môn...

Nhưng ngài ấy thật sự biết bí mật về Thiên Môn"

Vạn Thiên Thánh lạnh lùng nhìn y: "Cho ta biết, kẹt lại trong Thiên Môn thì sẽ có kết cục gì?"

"Ta... Ta không rõ"

Thông Thiên Hầu khẩn trương đáp: "Ta cũng không có kinh nghiệm, không biết tình huống bên trong như thế nào. Còn nữa, Vũ Hoàng... Vũ Hoàng..."

Y không biết nên nói cái gì.

Theo lý thuyết thì Tô Vũ không nên đi vào trong Thiên Môn, hắn biết rõ việc Thiên Môn đang phong ấn một thời đại, vì sao hắn lại làm như vậy?

Hay hắn cảm thấy Thiên Môn của chính mình chỉ là kỹ xảo tu luyện ra nên không quá để ý?

Vạn Thiên Thánh phẫn nộ nhìn chằm chằm cự long: "Nếu hắn chết thì hôm nay ngươi cũng phải chôn cùng"

Cự long thú im lặng, có điều nó đã chuẩn bị sẵn sàng đại chiến, có khả năng tên kia thật sự đã vẫn lạc.

Thiên Môn... Văn vương...

Hình như nó nghe được giọng Văn vương.

Đó là một người hết sức đáng sợ!

Bốn phía, các vị cường giả đều sốt ruột tới mức khó giữ bình tĩnh, không phải Tô Vũ nên khai đạo rồi sao?

Vì sao hắn còn chưa xuất hiện?

Vì sao?

Bình Luận (0)
Comment