Cùng lúc đó.
Trong hắc ám vô biên.
Nam tử bạch y không nhịn được lại nhìn về phương xa, y khẽ nhíu mày: "Chu Võ, ngươi thật sự không nghe thấy thanh âm gì ư?"
"Thật sự không có" Tráng hán tức giận: "Nếu ta nghe được thì ta sẽ không nói ngay với ngươi à? Ngươi hỏi mãi vậy, không thấy phiền sao? Không thì đi xem đi!"
"Được, chờ mãi lời này của ngươi"
Y vừa dứt lời, tráng hán đã mắng: "Đỏ điên! Đừng chạy lung tung, bên kia rất nguy hiểm, nếu gặp phải.."
"Bót nói nhảm!"
Nam tử bạch y hưng phấn: "Ta phải đi xem, hình như ta đã nhìn thấy một con rồng"
"Rồng cái píp" Tráng hán mắng: "Rồng ở đâu ra, sao ta không thấy? Ta mà thấy thì ta đã giết chết nó rồi ăn một bữa thật no, bao nhiêu năm không được ăn, ta sắp chết đói rồi đây"
"Lắm lời thật"
Nam tử bạch y không để ý tới ông ta, y sửa sang lại quần áo cho chỉn chu rồi nhanh chóng bay đi, trắng hán thấy thế liền nhanh chóng bám theo, vừa bay vừa khẩn trương nhắc nhở: "Ngươi đừng chạy loạn, động tĩnh quá lớn, kẻo bị đám gia hỏa đó phát hiện thì sẽ rất phiền toái"
"Ta sợ bọn họ à?"
"Vớ vẩn, ngươi không sợ thì đi đánh xem!"
"Nói sau đi"
Hai người đấu võ mồm liên hỏi, bay một lúc lâu, đường như bọn họ đã vượt qua thời không, thậm chí vượt qua mấy con sông dài và mấy dãy núi lớn thì mới đến được nơi nam tử bạch y nhìn thấy.
Tráng hán nhìn khắp nơi, đoạn mắng: "Ngu ngốc, ta đã nói là không có rồng..."
Lời còn chưa dứt thì ông bỗng im bặt.
Trong hư không có một cái đuôi rồng xuất hiện.
Tráng hán ngây ngẩn cả người.
Kỳ quái, thứ này từ đâu ra?
Có rồng quanh đây thật à?
Ông kinh ngạc hồi nam tử bạch y bên cạnh: "Rồng ở đâu thế?"
Nam tử bạch y không để ý tới ông, y nhìn thoáng qua đuôi rồng một lúc liền dời tầm mắt đi, y quan sát khắp nơi, lông mày khẽ cau lại: "Hình như có một người đã chết ở đây"
"Có người chết á?"
Tráng hán hưng phấn nhặt đuôi rồng lên: "Còn tươi lắm, ngươi thấy được gì không? Mà thôi, mặc kệ nó, chúng ta có đồ ăn rồi"
"Câm miệng!"
Sắc mặt nam tử bạch y khẽ biến, bỗng nhiên Thiên Môn trên trán y hiển hiện, dường như y bị chói mắt nên dùng sức lắc mạnh đầu, y nói với tráng hán: "Ngươi khai Thiên Môn nhìn xem"
"Hả?"
Tráng hán ngây ngẩn, khai Thiên Môn làm gì?
Mà thôi, mở thử coi sao.
Ông vừa mở Thiên Môn ra thì lập tức bị chói tới đau cả mắt: "Má nó"
Tráng hán hoảng sợ: "Hình như ta thấy được lực lượng vạn đạo. Cái quỷ gì vậy? Chói mù mắt ta rồi!"
Dùng Thiên Môn để nhìn thì hiển nhiên sẽ thấy được vạn đạo hiện ra, nhưng mắt thường lại không nhìn thấy được.
Khởi nguồn của vạn đạo dường như là một đại ấn, nếu ông không lầm thì có một người đang nằm mê mang trên đại ấn ấy.
Giờ phút này, có về bóng người kia cũng cảm nhận được gì đó.
Trên thực tế, nếu có người khác nhìn thấy khung cảnh ở đây thì chỉ cảm thấy nơi này tĩnh mịch hoang vắng. Còn với nam tử bạch y thì y lại thấy có một người trề tuổi đang lười biếng ngủ trên đại ấn kia.
Nam tử bạch y đóng Thiên Môn lại, trước mặt trống rỗng không có gì. Y lại mở Thiên Môn ra, lần nữa lại bị chói mắt tới choáng váng.
Trên đại ấn quả thật có một người đang ngủ, mà vạn đạo thì đang nối liền với đỉnh đầu của người đang ngủ say này.
Y sửng sốt, sau một lúc lâu mới nói: "Thật sự có người! Hình như ta thấy hắn đang gối lên một quyển sách"
"Lại là người đọc sách à?"
Tráng hán khó hiểu: "Trạng thái gì vậy, nhắm mắt không thấy, mở mắt lại thấy vạn đạo, cái quỷ gì vậy?"
"Hắn đã chết!"
"Hả?"
Tráng hán kinh nghi: "Nhưng ta khai Thiên Môn thấy hắn vẫn sống mà"
"Hắn còn sống!"
Tráng hán cả giận: "Nói tiếng người đi!
Nam tử bạch y nhíu mày: "Hắn đã chết nhưng cũng còn sống, hình như hắn đang khai vạn đạo, có điều vạn đạo này quá yếu! Cũng không đúng, gia hỏa này... Khoan đã, tình huống gì đây? Chẳng lẽ khi khai Sinh tử đạo trong vạn đạo thì gặp sai lâm à? Cũng không phải. Hình như hắn có thể khai Sinh tử đạo để sống lại mà, tại sao hắn lại nằm đó? Còn nữa, sao quyển sách hắn đang gối lên trông giống của muội ta thế?"
Giờ phút này tới cả nam tử bạch y cũng thấy đau đầu.
Trạng thái của người trẻ tuổi nọ thật kỳ quái.
Rốt cuộc có chuyện gì?
Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy trạng thái như vậy.
Sau đó y nhìn thấy một cánh cửa nứt vỡ sắp tiêu tán thì không khỏi giật mình: "Thiên Môn! Kê này khai Thiên Môn, hẳn là hắn đã xông nhầm vào nơi đây. Không tốt! Nếu Thiên Môn hoàn toàn biến mất thì hắn sẽ không thể sống lại được, hắn sẽ hoàn toàn ngã xuống. Đây là Nhân tộc ư?"
Tráng hán cả kinh: "Người khai Thiên Môn? Cũng đúng, không khai Thiên Môn thì gần như không thể tới được đây. Hắn có thể sống lại không?"
"Có thể"
Nam tử bạch y gật đầu, y nhanh chóng mở Thiên Môn của mình để nhìn thanh niên ngủ say kia, ngay sau đó khí tức từ Thiên Môn của y dao động: "Tỉnh lại!
"Nhanh tỉnh lại!"
"Nếu không tỉnh, ngươi sẽ chết!"
Trong lúc ngủ mơ, Tô Vũ đã nghe thấy một vài thanh âm.
Hắn cảm thấy hơi phiền, chẳng khác gì mùa đông đang nằm trong chăn ấm thì bị kẻ khác tung chăn ra rồi dùng sức lay người.
Hắn đột nhiên mở mắt.
Ôn ào quá, thật phiền phức!
"To gan!"
Hắn quát một tiếng rồi mở mắt ngẩng đâu, hình như hắn trông thấy có hai cánh cửa trên bầu trời, hắn khẽ nhíu mày quát: "Ai?"
Một giọng nói thô lỗ truyền đến: "Ngươi là ai? Ngươi đã chết chưa? Sao không rời đi?
Nếu không đi thì Thiên Môn sẽ đóng lại, ngươi sẽ không đi được nữa"
Đây là giọng của tráng hán.
Tráng hán hiếu kỳ hỏi: "Ngươi khai Thiên Môn rồi tiến vào đây à? Nhưng vào như vậy sẽ không thích hợp. Ngươi là Nhân tộc đúng không? Rốt cuộc ngươi đã chết chưa?
Ngươi sáng lập cái gì đấy, khai nhiều đạo như vậy là để làm gì, chói mù mắt ta rồi"
"Đừng hỏi nữa, không kịp đâu"
Một giọng nói tương đối nhu hòa vang lên ngay sau đó: "Ngươi nhanh rời khỏi đây đi, không nên ở lại đây lâu, hình như ngươi đang khai đạo thì gặp phải chuyện ngoài ý muốn, nếu ngươi không đi thì sẽ không đi được nữa, sẽ hoàn toàn ngã xuống ở đây"
Đây là âm thanh của người đã đánh thức hắn.
Giờ khắc này, Tô Vũ đã mơ hồ nhận ra gì đó, trong đầu xuất hiện vô số ý tưởng, hắn nhíu mày hỏi: "Các ngươi không ra ngoài được à?"
"Này tiểu tử, ngươi nói vớ vẩn gì đấy?"
Võ vương?
Vừa nghe giọng nói này Tô Vũ liền hiểu, bọn họ không thể ra được.
"Ta tới tìm các ngươi"
Tô Vũ nhanh chóng tính toán, hắn cảm ứng một phen rồi lớn tiếng quát: "Đừng nói nhảm, câm miệng! Mãng phu đừng chen vào làm chậm trễ thời gian của ta"
Bên ngoài, tráng hán ngây ngẩn cả người, ta... Ta bị hắn mắng ư?
Sao lời này lại quen tai như vậy?
Ông quay đầu nhìn về phía nam tử bạch y bên cạnh, ta thường xuyên nghe gia hỏa này nói vậy.
Bấy giờ, ông lại mở Thiên Môn ra để nhìn, ông thấy rõ phía dưới vạn đạo chói mắt kia có một người trẻ tuổi đầu bạc khí độ bất phàm, bạch y phiêu phiêu.
Dường như người nọ đang nhìn bọn họ, hoặc cũng có lẽ hắn không nhìn thấy, ai biết được.
Tráng hán cảm thấy câu nói vừa nãy của gia hỏa này là nói với mình.
Ông sững sờ, sau đó quay sang nhìn nam tử bạch y, ông kinh ngạc tới hoảng hốt trừng mắt.
Nam tử bạch y khẽ nhíu mày, quay đầu thấy biểu tình của ông như vậy thì mày nhăn càng sâu.
"Con trai... ngươi à?" Tráng hán kinh sợ.
Ở đâu ra đấy?
Vì sao ta không biết?
Thật đáng sợ!
Má nói Ngươi có con trai từ hỏi nào?
Nam tử bạch y trừng mắt nhìn ông rồi quay ra nhìn Thiên Môn hư hồng sắp biến mất kia, nhẹ giọng nói: "Đi nhanh đi, không thì sẽ không kịp nữa"
"Ta có chừng mực" Tô Vũ nói: "Thiên Môn vẫn còn 30 giây nữa mới biến mất, nếu không phải các ngươi đánh thức ta thì ta có thể ngủ tiếp 20 giây nữa, mãi ta mới có một giấc ngủ sâu chân chính, hai người các ngươi lại tới quấy nhiễu ta. Ta đã đặt sẵn thời gian rồi, ta sẽ tỉnh lại trước khi nó biến mất 10 giây"
Khó lắm ta mới có được một cơ hội như vậy.
Hắn không cho hai người này cơ hội nói chuyện, tự mình giành hỏi trước: "Thời Gian Sư còn sống không? Đừng nói nhiều, trực tiếp trả lời ta là có hay không"