Tráng hán ngây ngẩn nhìn nam tử bạch y, mọe nó, con trai ngươi cuông thật đấy, còn bá đạo hơn cả ngươi nữa, làm sao bây giờ?
"Còn sống"
Nam tử bạch y cũng chấn động, y không quan tâm đến tráng hán bởi vì thời gian quá ít, cánh cửa kia sắp võ nát rồi.
"Các ngươi không ra ngoài được?"
"Đúng vậy"
"Nơi này có thể tiến vào từ Thiên Môn nhưng bình thường thì không được, phải mạnh đến tình trạng gì thì mới có thể tiến vào?"
"Đại khái như Chu Võ"
"Gặp phải cường địch sao?"
"Đúng"
"Thiên Môn có cánh cửa thực thể chân chính không?"
"Có"
"Ở đâu?"
"Không biết, nó biết di động"
Tô Vũ nhanh chóng dò hỏi vài vấn đề, sau đó hắn lại nói: "Ngươi có khai thiên không?"
"Có"
"Mạnh hơn Nhân Hoàng đạo không?"
"Không mạnh, không biết hiện tại nó phát triển đến tình trạng gì rồi"
Tô Vũ nhíu mày: "Vì sao Thời Gian Sách lại bay về vạn giới?"
"Tìm kiếm trợ giúp. Muội muội của ta sắp chết, ta cũng bị thương, nơi đây không có biện pháp khai thiên"
"Lần sau ta có thể quay lại đây không?"
"Không rõ"
Nam tử bạch y không nhịn được nữa, vội hỏi: "Ngươi đang khai thiên sao?"
"Đúng vậy"
"Yếu như vậy thì khai thiên làm gì?"
"Mạnh thì mới được khai thiên chắc?"
Nam tử bạch y không thể phản bác, rất nhanh y lại nói: "Ngươi đang khai Sinh tử đạo?"
"Đúng vậy"
"Sinh tử khó khai, ngươi.."
"Ta làm được, ngươi không quấy rối thì ta sẽ tự tỉnh rồi đi ra ngoài, ta quá mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi một chút thôi, tại các ngươi đấy, không thì tại sao ta lại mệt như vậy?"
Nam tử bạch y sửng sốt, tại chúng ta ư?
Sao lại thành lỗi của ta rồi?
"Thời gian không còn kịp nữa"
Tô Vũ gấp gáp nói: "Trừ bốn căn phòng ra thì còn gì tốt ở vạn giới không? Đừng nhắc tới Bút đạo, nó quá rác rưỡi, ta dung vài lần nhưng cảm giác không phù hợp nên không dung nữa"
Tráng hán há hốc miệng nhìn về phía đồng bạn bên cạnh, đệt mợ, con trai ngươi cuồng đến không giới hạn luôn rồi!
Bút đạo rác rưởi?
Người ta nói đã dung vài lần nhưng không muốn dung nữa kìa!
Nam tử bạch y lập tức nghĩ tới vài lần cảm ứng lúc trước, sắc mặt y khẽ biến: "Bút đạo không yếu!
"So với khai thiên thì quá yếu!
Nam tử bạch y không còn lời gì để nói, y bèn đáp: "Ta không để lại gì nhiều, bốn gian phòng và Bút đạo là toàn bộ"
"Ngươi hại khổ Nhân tộc mà không còn để lại gì khác nữa à?"
Ta phải giải thích sao đây?
Lần đầu tiên y gặp phải loại hùng hổ doạ người như vậy, y hỏi: "Ngươi tới tìm ta sao?"
"Đại khái vậy, ta suy đoán có khả năng ngươi ở đây nhưng không ngờ thật sự có thể gặp được, không gặp được thì ta sẽ trở về"
Tô Vũ nhanh chóng nói, chỉ còn 5 giây nữa là phải đi rồi, có lẽ người bên ngoài đều đang rất sốt ruột.
Hắn đã đặt thời gian cho chính mình, hắn muốn ngủ đồng thời cũng muốn trốn tránh, nhưng dĩ nhiên hiện thực sẽ không cho phép.
Hắn chỉ ôm hy vọng nhỏ nhoi rồi xâm nhập vào Thiên Môn, đương nhiên là hắn có thể đi ra ngoài.
"Thật sự không còn gì khác nữa ư?"
"Không có"
Nam tử bạch y hậm hực, vì sao ta phải để đỏ tốt lại cho ngươi?
Bút đạo và bốn gian phòng chẳng lẽ còn không đủ sao?
"Thôi, ta đi đây, hỏi mất công"
Tô Vũ còn hậm hực hơn, thật sự không còn lại gì rồi, uổng công ta tới đây một chuyến.
Tuy rằng hắn đã đoán được từ trước nhưng giờ nghe trực tiếp thì vẫn cảm thấy hơi hụt hãng, hắn xoay người tiến về phía Thiên Môn, không muốn lãng phí thời gian cùng hai gia hỏa này nữa.
Tráng hán nóng nảy hỏi: "Ngươi tới từ vạn giới đúng không? Hậu duệ của ta thế nào rồi?"
"Chết rồi"
"Ngươi... Ngươi nói dối.."
"Bị ngươi hại chết đấy, chạy cái gì mà chạy, ngươi chạy xong thì vạn tộc cũng làm phản, khắp nơi đại loạn, có lẽ Văn vương đã đoán được nên mới không hỏi loại vấn đề ngu xuẩn thế này, ít nhất Văn vương còn để lại thứ gì đó, ngươi thì chẳng để lại cái gì. Ta không muốn nói chuyện với ngươi"
"Này, tiểu tử càn rỡ, lão tử có hậu chiêu, lão tử phong ấn.."
"Võ Hoàng, ta biết rồi, ta đi đây!"
Trong nháy mắt, Thiên Môn tàn tạ đã biến mất.
Cùng lúc đó, dường như nam tử bạch y nghĩ tới một chuyện liền gấp gáp quát to:
"Ngươi có thể sống lại thì nhớ kỹ phải hỏi sinh Tinh Nguyệt. Khai Sinh tử đạo sẽ có hy vọng hồi sinh Tinh Nguyệt. Hãy nhớ lấy!"
Y rít gào, sắc mặt hơi tái, má nó, ban nãy bị tiểu tử này hùng hổ chất vấn nên nhất thời quên mất, chưa kịp nói.
Tiểu tử này có nghe thấy hay không?
Tráng hán ngây ngẩn quay đầu nhìn về phía nam tử bạch y: "Con trai ngươi cuồng thật!
Còn nữa, ngươi vẫn nhớ thương Tinh Nguyệt à? Đúng là không phải người!"
"Hắn là huynh đệ người thì có"
Nam tử bạch y khẽ nhíu mày, tiếp tục đề tài ban nãy: "Năm xưa ngươi ngu xuẩn đuổi theo là ta biết ngay vạn giới sẽ xảy ra chuyện. Người này kế thừa Bút đạo của ta, lấy được Thời Gian Sách, cuối cùng còn chạy tới khai đạo, sau đó thì đến đây. Hắn tới đây chỉ để gặp ta thôi ư?"
"Tìm cha à?" Tráng hán khen ngợi: "Thật hiếu thuận!"
Ông không nhắc lại chuyện Tinh Nguyệt nữa, thôi, là huynh đệ tốt thì không đề cập tới chuyện thương tâm đó.
"Đừng nói nhảm!"
Nam tử bạch y lườm ông,"Chỉ sợ thế cục vạn giới không tốt, nếu không hắn sẽ không khai đạo khi đang yếu như thế, hơn nữa có vẻ hắn vừa chiến đấu với cự long"
Y nhanh chóng phỏng đoán tình thế, hồi lâu sau, y chợt mắng: "Quả nhiên ngươi chẳng được cái tích sự gì cả, nhìn xem, giờ thì phiền toái rồi"
Tráng hán bực bội không vui: "Hình như con trai ta chết rồi"
Nam tử bạch y khựng lại, y vội an ủi: "Có lẽ hắn đã hóa thành Tử Linh, nếu có thể trở về thì ta sẽ giúp ngươi tìm rồi nghĩ cách hồi sinh hắn"
"Vậy được"
Ông hiếu kỳ hỏi tiếp đề tài ban nãy: "Kẻ vừa rồi thật sự không phải con trai ngươi à? Có cảm giác còn bá đạo hơn ngươi!"
"Đó là huynh đệ của ngươi" Nam tử bạch y lần thứ hai lặp lại!
Tráng hán nhìn y chằm chằm, ngươi đang mắng ta đúng không? Đừng nghĩ là ta không hiểu nhé, có tin lão tử đánh ngươi không?
Nam tử bạch y vừa định nói gì đó thì sắc mặt bỗng thay đổi. "Đi thôi, phiền toái tới rồi!"
Tráng hán cũng nhanh chóng rút lui, thanh âm mơ hồ truyền đến: "Ngươi thật sự không có hậu duệ sao? Tiểu tử vừa rồi giống ngươi lắm. Chao ôi, cảm tình sâu nặng thật đấy, còn phá cửa tới đây tìm ngươi nữa"
"Câm miệng!"
"Ngươi xem, ngữ khí nói chuyện cũng giống!"
"Ngươi mà không câm miệng thì ta sẽ giết chết ngươi!"
"Người đọc sách phải chú ý phong thái!"
"Ta.."
Hai người nhanh chóng biến mất.