Trong hỗn độn.
Tình cảnh căng thẳng như thể sẽ diễn ra đại chiến bất cứ lúc nào.
Tô Vũ vẫn chưa sống lại, có khả năng hắn thật sự đã xảy ra chuyện.
Khí tức cự long bừng bừng phấn chấn, khí tức hỗn độn tràn ra, y đã chuẩn bị tốt để đại chiến một trận cùng mấy người này.
Đúng lúc đó, không gian thoáng dao động, rất nhanh một thanh âm hư ảo đã vang lên:
"Khai!"
Một tiếng quát khẽ vang vọng khắp thiên địa.
Trong nháy mắt, một Tử Linh đại đạo đen như mực xuất hiện, một bóng người trống rỗng hiện thân, bạch y đã triệt để biến thành hắc y.
"Bệ hạ"
Mọi người kinh hỉ hét lên.
Mà cự long thì chấn động đến sửng sốt, hắn vẫn còn sống?
Tô Vũ đạp trên Tử Linh đại đạo trong hư không, hắn không nói chuyện, chỉ cau mày gầm nhẹ một tiếng: "Khai!"
Sinh đạo hiện ra.
Tô Vũ bước một chân lên nhưng khí tức màu đen vẫn không thể tiêu tán.
Tử khí không tan mất!
Sinh tử mất cân bằng nghiêm trọng khiến hắn không thể hóa thành sinh linh, Tô Vũ nhíu mày, lại khẽ quát lần nữa: "Sống lại!"
Âm âm ầm.
Một cỗ khí tức cường hãn bốc lên từ người hắn nhưng tử khí vẫn không thể tiêu tán, mà ngược lại còn càng ngày càng nhiều.
Sắc mặt Tô Vũ khẽ biến, hắn lại gầm lên: "Sống lại!"
Hắn bước chân vào Sinh đạo, khí tức sinh tử tiêu hao lẫn nhau xèo xèo rung động nhưng vẫn không thể làm hắn hóa thành người sống, Tô Vũ nổi giận thét to: "Mở ra!"
Từng đầu đại đạo hiển hiện.
"Sáng lập sinh tử!
Vô số đại đạo bện lại chỉ còn hai khe hở, giờ đã có hai đại đạo khác bổ sung thêm nhưng vẫn không thể nào liên kết lại được.
Sinh tử chênh lệch quá rõ ràng, không thể dung hợp!
Tô Vũ bất đắc dĩ cau mày nhìn về phía mọi người, nhún vai nói: "Đừng nhìn nữa, ta biết khả năng hóa sinh thành tử không thành vấn đề nhưng hóa tử thành sinh thì sẽ thất bại mà"
Tô Vũ thở dài: "Ta có thể chịu được tử vong, không cần Hà Đồ giúp ta cảm ngộ hay nhắc nhở. Đây không phải lần đầu tiên ta trải qua tử vong, dù chỉ trải qua trong mộng nhưng tinh thần của ta còn chưa đến mức không chịu được một lần ngã xuống"
Cho dù là tử vong thật sự thì hắn vẫn có thể chịu được.
Mấu chốt là sau khi tử vong rồi trở thành Tử Linh thì hiện tại hắn không biến đổi trở lại được, hắn không có biện pháp hóa thành sinh linh, như vậy thì đại đạo không thể hoàn thiện.
Cự long sợ ngây người, y nhìn Tô Vũ, lắp bắp hỏi: "Ngươi... Thật sự có thể sống lại sao?"
Tô Vũ xẵng giọng: "Vẫn chưa, không thấy ta đang là trạng thái Tử Linh à? Mắt mù phải không? Ta khai đạo thất bại rồi, ngươi vừa lòng chưa?"
"Không phải... Ngươi... Thời khắc cuối cùng, ngươi... đã gọi ai đó tới, đó là ai?"
Tô Vũ nhìn y, bỗng nhiên hắn bật cười: "Ngươi may mắn đấy, ta nghĩ ngươi sẽ kẹt lại bên trong cơ, không ngờ ngươi lại chạy ra được. À, hình như đuôi ngươi bị người nọ câm đi rồi, tình hình ra sao thì ta không thấy, nhưng có lẽ sẽ bị ăn thôi"
Sắc mặt cự long biến ảo, y có thể đoán được là bị ai ăn nhưng không dám nói ra.
Tô Vũ cất tiếng: "Ngươi có thể đi rồi, ngươi ngăn cản ta một lần coi như đã làm hết phận sự, nếu còn không đi thì ngươi cho rằng người của ta không giết được ngươi?"
Vạn Thiên Thánh nhắc nhở: "Không giết nó sao? Sớm hay muộn nó cũng sẽ trở thành mối họa"
Tô Vũ xua tay: "Thôi, ép nó quá làm nó tự bạo nổ chết cường giả của chúng ta thì không có lời. Để nó đi thôi, thực lực nó vốn không yếu"
Cự long nhìn Tô Vũ rồi lại nhìn Vạn Thiên Thánh, ánh mắt lập lòe quang mang: "Ngươi thật sự khai đạo thất bại rồi?"
Tô Vũ híp mắt: "Thất bại hay thành công thì thế nào? Ngươi cảm thấy ta không giết được ngươi ư?"
Khí tức hắn đột nhiên trở nên cường đại hơn hẳn một bậc, đáng tiếc là chỉ có tử khí, khuyết thiếu sinh cơ.
Giờ phút này, hắn đã mạnh hơn thời điểm đại chiến với đối phương trước đó.
Cự long trầm mặc một hồi, y dần dân Iui về phía sau, khi đã cách rất xa, y mới lên tiếng:
"Ngươi khai đạo trong hỗn độn, sớm hay muộn cũng sẽ trở thành kẻ địch của hỗn độn"
"Câm miệng đi!" Tô Vũ tức giận: "Hiện tại tâm trạng ta không tốt, đừng chọc ta!"
Cự long trầm mặc, xoay người liền đi.
Y không thể ở lại.
Văn vương là một tồn tại khủng bố, ban nãy y đã nghe được giọng nói của vị này, Tô Vũ thật sự triệu hỏi được Văn vương ư?
Không ai biết được!
Cự long rất kiêng ky, nhanh chóng lui về.
Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, tên kia có chiến lực cực mạnh, nếu tiếp tục chiến đấu mà khiến vài người phe mình mất mạng thì sẽ không tốt, bọn họ không cần tranh chấp nữa, dọa lui nó là phương án tốt nhất.
Hắn đã thả lỏng nhưng những người khác lại vô cùng khẩn trương.
Hỏa Vân Hầu nhìn Tô Vũ tử khí tung hoành thì sốt ruột hỏi: "Bệ hạ, ngài phải làm sao bây giờ?"
Hắn chết thật rồi à? Giờ đã hóa thành Tử Linh đúng không?
Sống rồi chết thì rất đơn giản, nhưng chết rồi hồi sinh thì dĩ nhiên là không. Tô Vũ khai Sinh đạo mà vẫn không thể sống lại thì có phải hắn sẽ hoàn toàn xong đời hay không?
Tô Vũ không đáp, hắn trầm mặc nhìn Quy Khư chi địa, hỏi lâu sau, hắn hít sâu một hơi rồi thổ ra, khí tức quanh người đều là tử khí.
"Sinh tử chỉ cách nhau một ý niệm mà thôi" Tô Vũ không quá để ý, hắn đang tự hỏi, ngay sau đó hắn hét to, thanh âm chấn động: "Lôi kéo lực lượng sinh tử lại đây, ta sẽ thử nghiệm một chút"
Dứt lời, hắn nhìn đám người Vạn Thiên Thánh: "Đi thôi, tất cả hãy đến Quy Khư chi địa trấn nhiếp đám gia hỏa bị phong ấn. Mặt khác, hãy đi uy hiếp Bắc vương, bảo bọn họ ngoan ngoãn một chút, đừng có quấy rối ta, ta sẽ thử một lần, nếu không được thì làm Tử Linh cũng không sao. Ta sẽ nghĩ cách sau"
Vạn Thiên Thánh lập tức xung phong: "Ta đi uy hiếp phe Bắc vương, Phì Cầu tiền bối hãy mang theo những người khác đi chấn nhiếp đám người trong Phong Ấn chi địa, nếu bọn họ dám quấy rối thì phá trận giết chết bọn chúng"
Phì Cầu im lặng, thật à? Nhưng ta không đánh thắng được đâu.
Mà thôi, tùy ngươi định đoạt!
Nó nhanh chóng rời đi, trước khi đi, nó nghi hoặc quay đầu nhìn thoáng qua Tô Vũ, "Ngươi... Cái kia..."
"Ta đã gặp chủ nhân của ngươi, đáng tiếc là cách một thời không, cách ranh giới sinh tử"
Phì Cầu ngây ngẩn.
Tô Vũ cười nói: "Ngài ấy vẫn còn sống, Thời Gian Sư chuyện bé xé ra to nói là muốn chiến đến chết. Hừ, ai cũng sống cả. Võ vương khỏe lắm, ta thấy không có dấu hiệu nào là sắp chếp, nhưng đúng là có bị thương"
Hắn không nói đến chuyện Thời Gian Sư không có ở đó, có thể nàng đã xảy ra chuyện, nhưng hiện giờ không cần nhắc đến chuyện này.
Ánh mắt Phì Cầu sáng như tuyết, hắn gặp được chủ nhân rồi, thật ư?
Tô Vũ lại nói: "Đừng hỏi nữa, thật đấy! Văn vương nói ngài ấy rất nhớ ngươi, chỉ vậy thôi"
"Lừa đảo!
Phì Cầu thương tâm tru lên: "Chủ nhân không thích ta, ngài ấy thích Bánh Nhân Đậu"
Tô Vũ câm nín!
Bánh Nhân Đậu bên cạnh im lặng chớp mắt, giờ y không lên tiếng là tốt nhất, không thì chắc chắn Phì Cầu sẽ cắn y.
Tô Vũ nhanh chóng nói: "Không thể nào, Văn vương nói là rất nhớ ngươi. Tin hay không thì tùy, nhưng hiện tại ngài ấy không ra được, ngài ấy chuyển lời là mình cần viện quân, bảo ngài sớm bước vào cảnh giới chủ nhân quy tắc rồi đi tìm ngài ấy"
"Thật à?
"Ta gạt người làm gì" Tô Vũ sầm mặt.
Dù sao ngươi cũng có phải là người đâu.
Phì Cầu vui sướng, hào hứng vẫy đuôi: "Chủ nhân thật sự còn sống? Bảo sao ta ngửi thấy hương vị của chủ nhân"
Những người khác hơi chấn động.
Văn vương?
Lời Tô Vũ nói là thật hay giả? Sao lại có cảm giác không đáng tin cho lắm?
Tô Vũ không để ý đến bọn họ, tin hay không thì tùy các ngươi, hắn xâm nhập Thiên Môn chỉ để thử mà thôi, không ngờ thật sự gặp được người.
Có lẽ việc hắn khai Thiên Môn chính là một cơ hội.
Nhưng mà giờ phút này không phải thời điểm để tự hỏi về mấy vấn đẻ đó.
Tô Vũ thúc giục: "Được rồi, đi thôi, ta muốn thử nghịch chuyển sinh tử"
Đến bây giờ Vũ đạo còn chưa hoàn thiện.
Nếu hắn thật sự biến thành Tử Linh thì phải đi ra ngoài như thế nào?
Trông hắn đen xì như vậy, chẳng tiêu sái gì cả!
Mọi người nhanh chóng rời đi.
Sau đó hư không rung động, từng đạo khí tức tỏa ra uy hiếp tứ phương.