Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3167 - Chương 3167: Sáng Lập Thông Đạo Sinh Tử.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3167: Sáng Lập Thông Đạo Sinh Tử.
 

Trong Tử Linh đại đạo, Đại Chu vương lộ vẻ mặt ngưng trọng.

Giờ phút này y đang sáng lập thông đạo sinh tử cùng Lam Sơn Hầu, lực lượng sinh cơ trên người Đại Chu vương không ngừng tiêu tán, tử khí trên người Lam Sơn Hầu cũng đang tiêu tán, trong thông đạo do bọn họ xây dựng có một cỗ lực lượng đen trắng giao triển với nhau.

Lam Sơn Hầu lộ vẻ mặt thống khổ, nàng đã hỏi vài lần: "Vẫn chưa liên kết được với Mặc đạo sao?"

Phía sau, Nam vương đang chống đố uy áp của cường giả trong trường hà, bà im lặng nhìn về phía trước, Mặc đạo còn chưa kéo tới được đây.

Đại Chu vương cắn răng, cố gắng động viên: "Kiên trì đi! Đừng chết! Chỉ cần ngươi không chết thì bệ hạ sẽ có hy vọng hỏi sinh ngươi. Sống lại rồi thì ngươi sẽ có cơ hội.

Có lẽ ngươi sẽ là Lam Sơn vương ở thời đại này"

"Thật ư?" Lam Sơn Hầu hưng phấn: "Cảm giác phong vương chắc chắn rất tốt"

"Thật mà"

Đại Chu vương gật gật đầu, Lam Sơn Hầu liền hỏi: "Ta được phong vương rồi thì ngươi có thể trả ta lương thảo hay không?"

Đại Chu vương không nói gì, hồi lâu sau y mới lên tiếng: "Còn sống thì ta sẽ trả, chết rồi thì không có đâu"

Y thấy tử khí của Lam Sơn Hầu đang tiêu tán với tốc độ cực nhanh, Tử Linh thuần túy như Lam Sơn Hầu khó có thể thừa nhận lực lượng sinh tử, thực ra Tô Vũ và Lưu Hỏng đều có thể thừa nhận lực lượng này, nhưng hiện nay một người đang ở khu vực hỗn độn không thể rời đi, nếu không thì đại đạo sẽ đổ vỡ. Một người khác đang khai Mặc đạo, hơn nữa thực lực Lưu Hồng không đủ, có lẽ gã không thể lôi kéo lực lượng sinh tử.

Lam Sơn Hầu thở phào: "Vậy được, tên nợ lương thảo đừng nhìn ta nữa, ta không chết được đâu. Huống chỉ ta vốn đã chết một lần rồi, chết thêm lần nữa cũng không sao"

Tử khí của nàng đang tuôn trào cực nhanh, thân hình đã trở nên hư ảo, Nam vương thấy thế thì định tiến lên hỗ trợ, bỗng nhiên sắc mặt bà biến đổi, lạnh lùng quát: "Địa Chỉ La, ngươi dám quấy rối à?"

Oanh!

Một hư ảnh hiện ra từ trong Tử Linh thiên hà, kẻ đó cười tàn nhãn nói: "Tự tiện xông vào lĩnh vực của ta, Ngọc Tử Hầu, ngươi mới là kẻ muốn chết!"

Âm!

Đại chiến bùng nổ, đây là trận chiến giữa lực lượng quy tắc.

Nam vương phải duy trì thông đạo không bị phá hỏng, nên dù đối phương bị phong ấn thì bà vẫn chiến rất gian nan ở trong lĩnh vực của đối phương trong Tử Linh thiên hà.

Cùng lúc đó.

Ngoài Phong Ấn chi địa.

Phì Cầu ngẩn ra, đôi mắt nó nhìn thấy một cột sáng dao động kịch liệt, nó lập tức phát hiện tình hình, vô cùng phẫn nộ quát: "To gan, ngươi chết đi!"

Oanh!

Một chiếc giày khổng lô từ trên trời giáng xuống, bay thẳng đến khu vực giam cầm.

Địa Chi La không quan tâm, ngươi giãm đi, ngươi giãm hỏng phong ấn là tốt nhất.

Nhưng khi chiếc giày kia tiếp xúc phong ấn thì phong ấn lóe lên như cảm nhận được lực lượng của Văn vương, nó lập tức mất đi tác dụng.

Chiếc giày tức khắc bay về phía cột sáng của Địa Chi La, đánh trúng nó.

Phì Cầu cũng ngẩn ra, hả, đánh vào được à?

Ngay sau đó nó hoảng sợ vội vàng thao tác giày bay ra, ở nơi sâu nhất, cột sáng Tử Linh Đế Tôn chợt lóe rồi biến mất, lão vừa định phá vây đào thoát thì phong ấn lại lần nữa xuất hiện.

Tử Linh Đế Tôn hiện lên, thậm chí lão đã hiện ra hư ảnh, đột nhiên lão dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Phì Cầu. "Đây là... giày của Văn vương?"

"Không sai"

Tiểu Bạch Cẩu vội vàng cất giày, nó có chút vui sướng: "Không ngờ Minh vương để lại cửa sau cho chủ nhân của ta. Các ngươi xong rồi, ta muốn là có thể giãm các ngươi mấy phát"

Đến lúc này khuôn mặt Địa Chi La mới hiển hiện, vẻ mặt gã thống khổ, cuồng nộ:

"Khốn kiếp, ngươi.."

"Giãm!"

Địa Chi La cấp tốc phòng ngự, nhưng lại phát hiện Tiểu Bạch Cẩu chỉ hù dọa gã mà thôi, Phì Cầu hài lòng nói: "Không giẫm ngươi đâu, gia hỏa kia muốn chạy kìa, nếu thoát được thì phiền toái lắm. Nếu tên kia không chạy thì ta mới đến giãm ngươi"

Tử Linh Đế Tôn không phản ứng, lão chỉ quay sang nhắc nhở Địa Chi La: "Đủ rồi, đừng gây chuyện"

Lão cũng cảm ứng được động tĩnh trong đại đạo nhưng hiện tại bọn họ vẫn bị phong ấn, sao phải đấu đến cá chết lưới rách với những người này làm gì?

Địa Chi La quá ngu ngốc!

Gã bị giãm một phát, ý chí đang đấu tranh trong đại đạo cũng bị Nam vương nhân cơ hội đánh một trận, giờ phút này gã ức chế bực tức, quyết định không can thiệp vào nữa.

Một lát sau.

Sâu trong Quy Khư chi địa, sắc mặt Lưu Hồng thay đổi, ngay sau đó lực lượng đại đạo chấn động, gã nhìn về phía Tô Vũ nơi xa, vội quát: "Tới đây, ngươi xong chưa?"

Tô Vũ liếc mắt nhìn gã nhưng không thèm để ý.

Lưu Hồng im lặng, lực lượng đại đạo rung động kịch liệt, ngay sau đó gã rống to một tiếng, một đại đạo hiện ra: "Dẫn vào trong"

Oanh!

Một cỗ lực lượng sinh tử xuôi dòng chảy đến.

Đại Chu vương mang theo Lam Sơn Hầu bay tới, lúc này tóc Đại Chu vương đã trắng bạc đi rất nhiều, khí tức Lam Sơn Hầu thì đã yếu đi một mảng lớn, còn may mà nàng vẫn còn sống.

Tô Vũ thấy thế thì nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Đại Chu vương tươi cười: "Yên tâm đi, nàng sắp chết thì ta sẽ ngăn cần. Ta hiểu ngài An mài Nếu có người chết vì giúp hắn khai đạo thì Tô Vũ nhất định sẽ tính sổ với y.

Tô Vũ liếc nhìn y: "Hình như ngươi đã tiêu hao rất nhiều lực lượng sinh cơ, không còn sống được bao lâu"

Đại Chu vương đáp: "Giống bệ hạ thôi. Nếu bệ hạ có thể đánh võ phong ấn giúp ta trở thành chủ nhân quy tắc thì ta sẽ sống rất lâu. Giờ bệ hạ chỉ có thọ nguyên mười mấy năm ngắn ngủi, ta cần gì phải sống lâu hơn?"

Tô Vũ hơi buồn cười: "Chu Thiên, ngươi không muốn đợi người tiếp theo à?"

"Không đợi nữa" Đại Chu vương nghiêm túc nói: "Bởi vì ta đã chờ được rồi. Chờ nữa thì Nhân Hoàng bệ hạ cũng trở lại. Chỉ sợ thế cục hiện giờ không quá thuận lợi, nếu không ngài ấy đã trở về từ lâu rồi, nhưng thực tế ngài ấy ngăn cản đến giờ thì e rằng có lẽ còn đang hy vọng viện quân Nhân tộc xuất hiện"

Y đoán cục diện Nhân Hoàng đang phải đối mặt hiện tại cũng không quá tốt, bằng không thì y đã sớm trở về.

Tô Vũ khẽ gật đâu, giờ phút này, một cỗ lực lượng đen trắng tràn ra từ trên người Lưu Hồng, gã vốn từng ở khu sinh tử giao nhau một quãng thời gian, cho nên cỗ lực lượng này không khiến gã quá khó chịu.

Lưu Hồng rống to, gã bước đến sát ranh giới hỗn độn: "Đừng hàn huyên nữa, nhanh tiếp dẫn đi!"

Giờ nào rồi mà còn tám chuyện.

Tô Vũ bước đến gần, mỉm cười nói: "Lưu lão sư, nể tình hôm nay ngươi tiếp dẫn lực lượng sinh tử cho ta, từ giờ ta sẽ bỏ qua vụ ngươi cướp mấy vạn điểm công huân của ta năm đó"

Lưu Hồng ngây ngẩn!

Đệt mợ, mấy vạn công huân mà đến giờ ngươi vẫn còn nhớ? Chuyện này đã trôi qua bao lâu rồi?

Chỉ là mấy vạn công huân mà thôi, giờ ngươi còn để ý đến công huân nữa à?

Đó đã là chuyện từ thời kỳ Dưỡng Tính, nếu là người bình thường thì đã phải quên sạch rồi chứ? Vậy mà đến giờ phút này Tô Vũ mới bỏ qua cho gã?

Lưu Hồng bỗng nhiên có xung động muốn khóc, có phải ta nên cảm động hay không?

"Cảm ơn ngươi"

Lưu Hồng khóc lóc nói lời cảm tạ, Tô Vũ gật đầu: "Đừng khách sáo!"

Má nhà ngươi, khách sáo cái píp!

Cuối cùng gã cũng đã được trải nghiệm bản chất keo kiệt của gia hỏa này rồi.

Bình Luận (0)
Comment