Bấy giò, một cỗ lực lượng đen trắng dũng mãnh tràn vào trong hỗn độn.
Tô Vũ nở nụ cười, đại đạo thô tráng hiện ra lập tức hút lấy lực lượng sinh tử, vô số lực lượng sinh tử mãnh liệt tràn đến.
"Hướng tử cầu sinh... Chết rồi sống lại."
Tô Vũ đã hấp thu rất nhiều lực lượng sinh tử, hắn lẩm bẩm: "Tử vong, tân sinh, nửa chết nửa sống. Có lẽ ta là người rõ ràng nhất mới đúng. Thời Gian Sách đã cho ta thể hội không biết bao nhiêu lần, ta phải hiểu rõ hơn bất cứ ai khác"
Lần chết thật vừa rồi cũng giúp hắn hiểu được càng sâu.
Giờ phút này, hai cỗ lực lượng hắc bạch đan xen trên người hắn.
Tô Vũ lặng im đứng cảm thụ.
Bất chợt... Oanh một tiếng, đầu óc hắn như có một cây búa gõ mạnh vào, Tô Vũ sửng sốt, hắn đột ngột nghĩ tới một chuyện, hắn hiểu ra vì sao chính mình không thể sống lại rồi.
Tô Vũ quay đầu nhìn về một phương hướng: "Xin lỗi, cắt mãi không đứt hóa ra là vì ngươi đang truyền tử khí cho ta"
Tô Vũ dở khóc dở cười, thở dài nói: "Không phải là ta không đũ tử khí, ta là đang không đủ sinh khí mới đúng. Đúng là nữ nhân, dù chết rồi thì vẫn có thể làm hỏng chuyện, không đáng tin cậy chút nào"
Đám người Lưu Hồng không hiểu gì.
Đúng lúc này, một thông đạo vô hình trên đỉnh đầu Tô Vũ bỗng nhiên đứt gãy. Tử khí áp đảo là vì thông đạo này quấy nhiễu cân bằng sinh tử của hắn. Thông đạo vừa gãy, sinh tử trên người Tô Vũ lập tức trở nên cân bằng.
Cùng lúc đó, trong một tòa lâu đài cổ ở nơi xa, một thân ảnh bỗng nhiên hiện lên nhìn về phía Quy Khư chi địa, ánh mắt lộ vẻ cô đơn, rồi nàng chậm rãi hạ xuống.
Chặt đứt rồi cũng tốt... Ta đã muốn cắt đứt nó từ lâu rồi.
"Hừ"
Một tiếng hừ lạnh, âm, cánh cửa lâu đài cổ đóng lại, bên ngoài, một vài Tử Linh dưới trướng đều thấp thỏm yên lặng, hình như quân chủ của bọn họ đang rất phẫn nộ, hiện giờ không thể quấy rầy nàng.
Tô Vũ cười khổ: "Chắc là nàng đang khó chịu lắm rồi đây"
Nhưng hắn không thể không chặt đứt thông đạo, Tinh Nguyệt không hiểu hắn đang làm cái gì, thấy hắn tiêu hao nhiều nên nàng gắng sức truyền một đống tử khí qua, nếu không chặt đứt thông đạo thì hắn đừng hòng sống lại.
"Tính sau vậy"
Tô Vũ không nóng nảy, giờ khắc này sinh tử đã dân dần đạt được sự cân bằng, tử khí bị đuổi đi, sinh khí bắt đầu tăng lên.
Sau đó sinh tử lại mất cân bằng, sinh khí áp đảo tử khí.
"Hợp?"
Tiếng quát khẽ chấn động tứ phương, trong đại đạo, sinh tử lưỡng đạo bất chợt bộc phát ra quang mang lộng lẫy.
Toàn bộ hỗn độn đều rung động kịch liệt.
Âm ẩm âm!
Một đại đạo thật lớn vắt ngang qua thiên địa, nơi nó đi qua khí tức hỗn độn đều tiêu tán tránh lui.
Thiên địa đã được sáng lập!
Tình cảnh lúc này thật sự rất giống như thiên địa sơ khai, trong hư không hỗn độn bỗng nhiên có một đại địa ra đời, nó lan tràn mở rộng, đại đạo vươn tới nơi nào, trời đất cũng mở ra đến nơi đó.
Toàn bộ Tử Linh giới vực rung động dữ dội, sau đó Tử Linh đại đạo cũng rung động một thoáng như thể cảm ứng được gì đó.
Không chỉ vậy, giờ khắc này, Thời gian đại đạo trong vạn giới cũng đang rung lên.
Nhân Hoàng đại đạo tại thượng giới cũng không ngoại lệ.
Trong vũ trụ này lại có thêm một mảnh thiên địa mới. Thiên địa do Tô Vũ sáng lập hơi vẩn đục, nó không giống Tử Linh giới vực hay Nhân Hoàng đại đạo, nó giống như Thời gian đại đạo trong vạn giới nhưng lại có thêm lực lượng sinh tử hơn.
Lúc này, khí tức trên người Tô Vũ càng ngày càng mạnh.
Âm ầm ảm!
Hỗn độn vạn giới đều đang run rẩy, nhưng tính ra chấn động lại rất nhẹ, bởi vì thiên địa đo Tô Vũ khai mở quá nhỏ.
Nhưng thiên địa có nhỏ thì vẫn là thiên địa.
Đại đạo bắt đầu kéo dài tựa như cầu vồng, khi kéo dài được vạn mét thì chậm dân rồi dừng hẳn.
Tô Vũ biến sắc, hắn thở dài: "Yếu quá!"
Dù Nhân Hoàng đạo chưa hoàn thiện thì vẫn tạo thành địa bàn lớn như Đạo Nguyên chỉ địa, địa bàn lớn nhỏ cũng có thể chứng minh đại đạo là mạnh hay yếu.
Mà thiên địa của hắn chỉ có phạm vi vạn mét, vậy thì có thể tính là một thế giới hay không?
Thôi, miễn cưỡng chấp nhận được.
Khi đại đạo lan tràn, hỗn độn lại bắt đầu chấn động.
Thiên địa bắt đầu củng cố.
Khí tức Tô Vũ tăng lên.
"Đạo này tạm gọi là Vũ trụ văn minh đạo đi"
Tên thì rất bá nhưng thực tế thì rất yếu. Tô Vũ hy vọng đến một ngày nào đó đại đạo của hắn có thể trở thành trung tâm vũ trụ văn minh chân chính.
Thiên địa vạn mét thì làm sao? Sớm muộn gì ta cũng sẽ mở rộng nó thành nơi còn lớn hơn vạn giới!
Tô Vũ bùng nổ sinh khí, hắn tràn đầy tin tưởng, ngay sau đó hắn cười lớn một tiếng:
"Võ Hoàng, lão tử tới chơi với ngươi đây"
Oanh!
Một cỗ khí tức ngập trời dựng lên, Tô Vũ lao đi, hư không bị xé rách.
Hắn muốn đi tìm Võ Hoàng để luyện tập.
Cùng lúc đó.
Sâu trong thời gian đại đạo, một cỗ dao động mỏng manh dân dần khuếch tán, vẫn luôn lan tràn đến tận thượng du, bỗng nhiên một hư ảnh hiện ra, kê đó lộ về nghi hoặc, lại xảy ra chuyện gì vậy?
Gần đây rốt cuộc vạn giới đang làm cái gì?
Y còn đang nghĩ ngợi thì nước trong trường hà bỗng nhiên dấy lên một thoáng.
Hư ảnh khẽ run lên, ánh mắt y lộ về nghi ngờ: "Lại có chủ nhân quy tắc chết đi sao?"
Rốt cuộc tình huống là như thế nào? Xa quá nên ta không cảm ứng được.
Chẳng lẽ Võ Hoàng đã chết lần thứ hai?
Nếu không phải là Võ Hoàng chết thì lẽ nào còn chủ nhân quy tắc khác ở vạn giới bị người ta xử lý?
"Bệ hạ, lại xảy ra chuyện gì nữa vậy?"
Có người nghi hoặc hồi.
Hư ảnh kim sắc chân chờ một lát rồi trả lời: "Võ Hoàng bị giết"
Cảm xúc cổ quái lan tràn.
Không phải lão mới bị giết một khắc trước sao? Giờ lại bị giết nữa à?
Có lẽ hư ảnh kim sắc cũng cảm thấy câu trả lời của mình hơi thiếu thuyết phục nên ngẫm nghĩ bổ sung: "Một khắc trước đại đạo của Võ Hoàng bị chặt đứt, hiện tại là biển ý chí bị đánh nát, hoàn toàn ngã xuống"
Đúng, chắc chắn là như vậy!
Thời gian cách nhau không quá lâu, có lẽ chính là như vậy đấy!
Bằng không y cũng không có biện pháp giải thích vì sao gần đây thời không trường hà thường xuyên rung động như vậy.
Mọi người câm nín!
Thôi, ngài muốn nói sao cũng được, chúng ta miễn cưỡng tin tưởng ngài.
Tô Vũ mặc kệ phản ứng của người khác.
Hắn chỉ đang lo đi tìm Võ Hoàng để thử nghiệm thực lực chính mình.
Ở thời đại này, e là chỉ có vài vị đồ cổ có thể phán đoán chuẩn xác thực lực của hắn.
Võ Hoàng hiển nhiên là người cực kỳ thích hợp.
Lão rất cường đại, từng chiến với rất nhiều cường giả.
Đảm người Bách Chiến đều là người thuộc thời đại sau này, chưa từng gặp chủ nhân quy tắc hay giao thủ với các tồn tại đỉnh cấp.
Còn Hỗn Độn Long thì Tô Vũ đã cơ bản thăm dò được thực lực của đối phương. Lúc trước hắn không địch lại nhưng nếu bây giờ tái chiến thì khó mà nói trước, nhất là hiện tại Hỗn Độn Long đang bị thương, Tô Vũ cảm thấy mình có hy vọng đánh bại tên kia.