Tốc độ của Tô Vũ cực nhanh.
Trong chớp mắt hắn đã xé rách vô số hư không, một lát sau, Tô Vũ đến gần cửa thông đạo tầng 7 Tinh Vũ phủ đệ, đây cũng là nơi Võ Hoàng thường đứng quan sát Tử Linh giới vực.
"Võ Hoàng" Tô Vũ hô to: "Lão bằng hữu tới chơi, ngươi không ra gặp mặt sao?"
Võ Hoàng xuất hiện cực nhanh, thân ảnh hiện lên ở cửa thông đạo trong chớp mắt.
Ánh mắt lão lãnh lệ nhìn về phía Tô Vũ.
Cuối cùng ngươi vẫn tới!
"Ta đa chờ ngươi thật lâu!"
Võ Hoàng lạnh lùng nhìn người đối diện, ta đã biết là ngươi sẽ quay lại giết ta. Nhưng đám cấp dưới của ngươi đâu?
Lão thầm nghĩ vậy, bỗng nhiên ánh mắt lão khẽ biến: "Thực lực ngươi."
Hình như đã thay đổi.
Dù sao lão cũng bị phong ấn, phân thân đến đây nhưng khả năng cảm ứng ít nhiều cũng bị giới hạn, lão chỉ cảm thấy thực lực Tô Vũ đã mạnh hơn, nhưng cụ thể là mạnh thêm bao nhiêu thì lão không thể phán đoán chuẩn xác.
Tô Vũ tươi cười bước đến gần: "Võ Hoàng, hiện tại ngươi khôi phục thế nào rồi?"
"Đủ để giết ngươi"
Võ Hoàng hừ lạnh một tiếng, Tô Vũ khẽ nhíu mày nhưng rồi nhanh chóng giãn ra: "Nói khoác không biết ngượng!"
Dứt lời, bàn tay hắn phóng tới trước.
Bàn tay khổng lô bao trùm thiên địa, lực lượng vạn đạo ngưng tụ, lực lượng sinh tử càng thêm rõ ràng, trông chúng tựa như lực lượng Thái Cực đen trắng giao nhau, bàn tay đánh cho hư không cũng muốn đổ sụp.
Một chưởng này trực tiếp đánh vào thông đạo tầng 7.
Oanh!
Phân thân Võ Hoàng không lui lại mà là đánh ra một quyền, một tiếng vang lớn truyền đến.
Âm một tiếng, phân thân bị Tô Vũ đánh ngã xuống đất, trên mặt đất tầng 7 tức khắc xuất hiện một cái hố hình người.
Tô Vũ trực tiếp bước vào tâng 7.
Một lát sau, phân thân Võ Hoàng đầu váng mắt hoa bay ra từ dưới đất, lão hơi ngơ ngác nhìn hắn, rất nhanh vẻ mê mang đã hóa thành hung lệ: "Ngươi muốn chết ư? Tô Vũ, ngươi dám đánh lén ta!"
Tô Vũ im lặng không nói gì.
Ta đánh lén khi nào?
Thôi, ngươi thích nghĩ vậy thì tùy!
"Võ Hoàng, ta đánh ngươi đây" Lần này Tô Vũ tốt bụng thông báo một câu.
Có điều Võ Hoàng không đợi hắn nói xong thì đã xuất thủ trước, phân thân của lão cũng khá cường đại, không tới cấp bậc Thiên Tôn nhưng tuyệt đối có thực lực Thiên Vương.
"Trấn!
Tô Vũ quát khẽ: "Trấn ngươi đấy, nghe chưa?"
Oanh!
Một đại đạo bất chợt xuất hiện, trông nó như một ngọn núi lớn trực tiếp đâm sâm xuống, tiếng vang chấn động truyền đến, phân thân Võ Hoàng huy quyền nhưng lại đánh không trúng, lão bị núi lớn đè lên.
Ẩm!
Phân thân Võ Hoàng bị đè xuống vị trí Cung vương phủ lúc trước.
"Rống!"
Võ Hoàng điên cuồng rít gào, toàn bộ tầng 7 gió nổi mây phun, trong chớp mắt, lực lượng quy tắc dũng mãnh tràn vào trong cơ thể phân thân.
Thực lực phân thân Võ Hoàng lập tức trở nên cường đại.
Oanh!
Lão lại đánh ra một quyền, một quyền này cường đại hơn trước rất nhiều, mỗi quyền đều khiến ngọn núi trấn áp kia bị tổn hại, Võ Hoàng bay lên, sắc mặt nghiêm túc: "Sao ngươi lại mạnh hơn nhanh như vậy?"
Phân thân của lão không yếu nhưng lại bị Tô Vũ trấn áp trong nháy mắt.
Ánh mắt Tô Vũ lộ về khác thường, cười nói: "Thú vị, xem ra ngươi đã giải phong không ít nên vẫn có thể mạnh thêm. Đừng nói nhảm, để ta xem cực hạn của ngươi ở đâu nào!"
100% Tô Vũ không phải là đối thủ của Võ Hoàng bản tôn.
Trong cảnh giới chủ nhân quy tắc, Võ Hoàng không tính là kẻ yếu. Nhưng hiện tại lão có thể giải phong bao nhiêu thực lực?
"Ngũ hành luyện ngục!
Bàn tay che trời hóa thành lỏng giam, lực lượng ngũ hành hợp nhất lập tức bao phủ về phía lão.
Võ Hoàng giận không thể át.
"Thái Sơn sụp đổi"
Lúc này lão lại ra quyền, một hình ảnh hiển hiện, dường như nó đã xảy ra ở thời đại nào đó, lão huy một quyền đánh nát một ngọn núi khổng lỏ trong Hỗn Độn Sơn.
Cuồng phong nổi lên càn quét toàn bộ tầng 7.
Quyền ấn bay ra bị ngũ hành luyện ngục của Tô Vũ hóa thành lỏng giam bao lại, trong tích tắc, cự quyền va chạm làm lỏng giam ầm ầm võ nát, ngũ hành luyện ngục rung động kịch liệt nhưng không bị đánh vỡ.
Võ Hoàng biến sắc.
"Không có khả năng!"
Sắc mặt lão hết sức khó coi: "Sao ngươi lại tiến bộ nhanh như vậy được, đây không phải lực lượng Bút đạo mà là lực lượng ngũ hành hợp nhất, chính là lực lượng căn nguyên của Ngũ Hành lão tổ năm xưa. Chẳng lẽ ngươi đổi sang Ngũ hành đạo?"
Điều này không thích hợp!
Trên trán phân thân của lão mơ hồ hiện ra Thiên Môn, nó không quá hoàn chỉnh bởi vì đây chỉ là phân thân, nhưng như vậy cũng đủ để thấy rõ lực lượng đại đạo.
Lão nhìn lên bầu trời phía trên Tô Vũ theo bản năng, khi vừa thấy rõ thì lão lập tức sửng sốt.
Má nó.
Nhánh sông đại đạo đâu? Nó ở đâu? Sao lại không có?
Lão cúi đầu nhìn Tô Vũ thì lập tức kinh hãi mù mắt chó.
Giờ phút này Tô Vũ trông như một vị thánh thần đang tỏa hào quang vạn trượng.
Vô số đại đạo hội tụ thành một đạo nhưng không nối lên bầu trời mà là ở... Sau lưng?
Võ Hoàng giật mình, dường như lão đã nghĩ tới gì đó, lão há hốc miệng, lắp bắp nói:
"Ngươi... Ngươi... đạo của ngươi... Ngươi khai đạo ư?"
Tô Vũ vừa mới khai đạo đúng không?
Tô Vũ thấy lão dùng Thiên Môn thì biết lão đã nhìn ra, hắn cười nói: "Không thể à? Võ Hoàng, tới chơi đi, phân thân của ngươi quá yếu, thêm chút sức nữa đi để ta thử sức mình nào"
Võ Hoàng nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi muốn chết à? Ngươi khai đạo mà không bắt nguồn từ thời không trường hà, đại đạo như bèo trôi không nơi đeo bám. Không ngờ ngươi lại chạy tới hỗn độn khai đạo. Tô Vũ, ngươi quá điên cuồng, ngươi là kẻ điên, ngươi chắn sống rồi!"
Lão không thấy đại đạo của Tô Vũ liên kết với trường hà mà là mơ hồ nối đến hỗn độn.
Hắn làm vậy không phải là muốn chết sao?
Đại đạo không có nguồn cội thì có thể chống đỡ bao lâu?
Tô Vũ bật cười: "Ý ngươi là khả năng kéo dài của ta không tốt hả?"
Đúng vậy, đây chính là một khuyết điểm lớn của Tô Vũ hiện tại, nguồn năng lượng của hắn không đủ.
Bình thường đại đạo có thể thu thập lực lượng hỗn độn, tiến hành thay đổi, sau đó bổ sung năng lượng.
Nhưng đại đạo của Tô Vũ có chiều dài hữu hạn, lực lượng quy tắc cất chứa bên trong cũng hữu hạn.
Nếu chiến đấu kéo dài thì lực lượng quy tắc sẽ cạn kiệt, sau đó Tô Vũ sẽ nhanh chóng trở nên suy yếu.
Võ Hoàng trầm giọng: "Ngươi điên rồi, ngươi đã biết mà còn chạy tới hỗn độn khai đạo.
Không có lực lượng thời không trường hà chống đỡ, nếu ngươi chiến đấu lâu thì sẽ hoàn toàn trở thành phế vật"
Tô Vũ không cho là đúng: "Không thể nói trước được chuyện gì. Ngươi cảm thấy nguồn năng lượng của Thời gian đại đạo là vô hạn chắc? Ban đầu nó vốn có nhiều như vậy sao? Không đâu! Thời gian đại đạo cũng là một đại đạo đơn độc, nó rút lực lượng từ hỗn độn rồi chuyển đổi thành lực lượng vạn đạo. Võ Hoàng, uổng công ngươi khai Thiên Môn, kiến thức thiển cận đến mức không thể tưởng tượng"
Tô Vũ cười lớn: "Cuộc chiến của cường giả thường không kéo dài lâu, dù đại đạo của ta không mạnh, nguồn năng lượng không đủ, lực lượng quy tắc không nhiều nhưng cũng đủ cho ta chiến đấu một giờ, dạng cường địch gì có thể khiến ta chiến đấu một giờ mà không thể đánh bại chứ, lúc ấy thì ta đây đã chạy trốn từ lâu rồi"
Khuyết điểm ư? Tô Vũ không quan tâm!
Dù hiện tại Vũ trụ đại đạo không mạnh nhưng có thể chuyển đổi năng lượng để bổ sung, lực lượng tràn đầy đủ cho Tô Vũ chiến toàn lực trong một giờ đồng hô.
Nếu gặp phải cường địch mà Tô Vũ không giết được đối phương trong vòng một giờ thì cũng có nghĩa là hắn đã bị đối phương giết chết.
Nếu thực lực tương đương, đánh lâu dài thì quả thật không có lợi cho Tô Vũ.
Nếu hắn chạy trốn mà đối phương truy đuổi không bỏ thì cũng rất phiền toái.
Nhưng chỉ cần ưu điểm lớn hơn khuyết điểm là đủ.
Nếu không khai đạo thì hắn sẽ không đạt tới thực lực này nhanh như vậy.
Nếu không khai đạo thì hắn vĩnh viễn đừng hòng vượt qua vài người nào đó.
Tô Vũ lười nhiều lời với Võ Hoàng, lão gia hỏa này quá thiếu kiến thức, lão cũng khai Thiên Môn, thấy được rất nhiều nhưng lão chỉ bảo thủ ở trong địa bàn của chính mình.
Tô Vũ từng nhìn thấy đạo của lão, nó không mạnh bằng Bút đạo nhưng lão vẫn luyến tiếc không nỡ từ bỏ nó.
Trong những người khai Thiên Môn, Văn vương và Nhân Hoàng đều đã khai thiên, Võ vương thì không rõ lắm, Tô Vũ cảm thấy dù những người khác không khai thiên thì cũng sẽ không quá yếu, có điều chắc chắn là không cường đại bằng Võ Hoàng.
Tuy nhiên mười mấy vạn năm đã đi qua, Võ Hoàng bị phong ấn, dù bình thường lão có thể tu luyện nhưng so với tứ cực Nhân vương thì e là chênh lệch càng ngày càng lớn.
"Đừng nhiều lời, luận bàn cùng ta đi, ta đảm bảo không đánh chết ngươi"
Tô Vũ cười khẽ.
Khuyết điểm thì làm sao? Ngươi biết ta không thể đánh lâu dài thì thế nào?