Ở gần cuối khu vực ranh giới Hỗn Độn Sơn có một ngọn núi vô cùng khổng lỏ.
Bây giờ ngọn núi lớn này đã bị Bát Dực Hổ chiếm cứ.
Trên núi có rất đông cổ thú, khí tức tung hoành ngang dọc tứ phương.
Mặc dù Bát Dực Hổ tới đây chưa lâu, thế nhưng hắn nhanh chóng dựa vào thực lực cường đại để áp đảo cổ thú xung quanh, cùng với Hỗn Độn Long mỗi phe chiếm cứ một bên, xưng bá nam bắc. Dưới trướng của hắn cũng có tới ba bốn mươi vị cổ thú Hợp Đạo, có thể xem như một phương cường đại!
Bây giờ, bốn thế lực lớn phân biệt chiếm cứ đông tây nam bắc.
Phía đông bên ngoài Hỗn Độn Sơn do vạn tộc chiếm cứ.
Phía tây, cũng chính là nơi cuối cùng do Ngục vương nhất mạch cai quản.
Hai phe nam bắc thì do Bát Dực Hổ giữ vững phía nam và Hỗn Độn Long chiếm giữ phía bắc.
Bát Dực Hổ và Hỗn Độn Long không liên thủ với nhau. Long Hổ vốn bất hòa, Đoạn Vĩ Long không áp đảo được Bát Dực Hổ, Bát Dực Hổ càng không có hứng thú hợp tác với tên kia, cho nên đôi bên phân rõ thành hai phe.
Cũng chính vì có bọn họ, gần đây vạn tộc và Ngục vương nhất mạch có vẻ rất yên tĩnh, không còn chiến đấu nữa.
Thành ra hai phe này lại đem đến tác dụng giống như gậy quấy phân heo, khiến cuộc chiến trở nên cực kỳ rối loạn.
Mà hai phe này đều đang có ý triệu tập cổ thú Hỗn Độn, thế nên ngày ngày đều không ngừng có vô số cổ thú tìm tới.
Cùng một thời gian, ở trên đỉnh núi cao.
Một đại điện bằng đá rộng lớn, trong đại điện có hai người đang ngồi uống trà.
Đúng vậy, chính là uống trà.
Một vị nom rất cường tráng, nhìn có về chất phác thật thà, trên trần mơ hỏ còn khắc chữ "vương".
Đó là Bát Dực Hổ.
Mà một vị khác thì chính là Thiên Mệnh Hầu dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Cái gọi là uống trà... kỳ thật mặt ngoài Thiên Mệnh Hầu tỏ ra lạnh nhạt nhưng trong lòng y thì sớm đã chữi âm lên!
Con mẹ nó, uống trà cái khi mốc ấy!
Y không biết tên Bát Dực Hổ kia lấy được mớ xì dầu từ đâu ra... Hừm, có lẽ là xì đầu nhỉ?
Đã lâu rồi Thiên Mệnh Hầu không thấy thứ đỏ chơi này!
Năm đó, y từng nếm qua hương vị của nó.
Hiện tại Bát Dực Hổ ở đối diện đang tô vê hưởng thụ mà thưởng thức mớ xì dầu trong tay.
Còn chuyện sau khi Bát Dực Hổ biến hóa lại mặc nho bào màu trắng dở dở ương ương, Thiên Mệnh Hầu nhìn mà ngứa hết cả mắt, thật sự muốn chạy đi ói một trận, nhưng hết lần này tới lần khác y còn phải cố mà mỉm cười vui về tiếp chuyện.
Trên bàn đá còn bày ra một bản cổ tịch, Bát Dực Hổ thế mà còn biết đọc sách, vừa xem còn vừa gật gù đắc ý!
Ta phục luôn rồi!
Thiên Mệnh Hầu quả thực chẳng còn sức mà phỉ nhổ.
Tên kia mặc nho bào màu trắng, nhâm nhi chén xì dầu, đọc cuốn sách rác rưởi tên là "Chỉ giải mười tám thức", còn tỏ vẻ rất tâm đắc, ai không biết thì còn tưởng rằng bản thân đã tới nhầm chỗ.
Đây chính là hang ổ của Bát Dực Hổ.
Mà đại điện bằng đá kia còn có một cái tên cực kỳ vang dội —— Đạo cung!
Hai cái chữ to nghiêng ngả liêu xiêu treo ngoài đại điện, cũng không ngại xấu xí!
Thiên Mệnh Hầu đã ở đây bôi lão hổ này đọc sách ba ngày, uống mấy chục chén xì dầu, mà mỗi lần Bát Dực Hổ đều rất khách khí rót đầy cho ÿ.
Lúc này, thấy chén xì dầu của Thiên Mệnh Hầu sắp hết, Bát Dực Hổ nở nụ cười, đứng dậy rót thêm cho y một chén, thái độ coi bộ rất rộng lượng, nhìn đi, đồ tốt của ta đều chia sẻ hết với ngươi rồi!
Đừng khách khí, cứ tự nhiên mà uống.
Uống hết thì ta lại rót cho, chỗ ta vẫn còn nhiều lắm!
Thủ đoạn đãi khách khiến Thiên Mệnh Hầu thật sự là vô lực phỉ nhổ, lúc này, y mở miệng nói: "Hổ Tôn, những việc mà ta nói, Hổ Tôn có ý kiến gì không?"
Bát Dực Hổ bật cười, lắc lắc cuốn sách trong tay, đoạn nói: "Trong sách có ghi, có khách từ phương xa tới khiến ta quên cả trời đất! Ta sẵn lòng quét dọn giường chiếu, câm đuốc soi đêm đen, ta thấy Tôn giả cũng là người đọc sách, đọc sách cần tĩnh khí, ta còn muốn bàn luận với Tôn giả nhiều hơn về đại đạo...
Thiên Mệnh Hầu bi ai vô cùng.
Mẹ nó, ngươi đi tìm người nào đọc sách mà trò chuyện đi, ta và ngươi không nói chuyện nổi nữa rồi.
Sớm biết thế này thì chỉ bằng ta đi tìm Đoạn Vĩ Long còn hơn.
"Hổ Tôn, bây giờ vạn tộc và Ngục vương nhất mạch như nước với lửa, Hổ Tôn và Hỗn Độn Long xen vào trong đó chưa chắc đã là chuyện tốt, tuy thực lực của Hổ Tôn rất mạnh nhưng đứng giữa song phương thì vẫn quá nguy hiểm!"
"Nếu thật sự xảy ra đại chiến thì kẻ gặp nạn đầu tiên sẽ là hai vị!"
Bát Dực Hổ lắc đầu, cất tiếng: "Cổ nhân có câu quân tử không đứng ở dưới bức tường sắp đổi! Lời này thật sự rất đúng đắn. Nếu đã nguy hiểm thì tại sao ta lại phải đứng ở trong nguy hiểm? Chúng ta chia cắt song phương tự nhiên là có thâm ý!"
Lòng Thiên Mệnh Hầu càng thêm mệt mỏi: "Hổ Tôn, vậy..."
"Chờ một lát!"
Bát Dực Hổ cẩn thận từng li từng tí lấy ít bột phấn ra, cười nói: "Đây là đường, thêm ít đường vào uống đi, gần đây ta ta sáng tạo ra một loại thức uống gọi là trà xì dầu dấm đường, Tôn giả nếm thử chút nhé? Mùi vị không tệ đâu!"
Aaa!
Thiên Mệnh Hầu suýt nữa đã đứng dậy lật bàn, chỉ vào mũi con hổ chết tiệt kia mà mắng, y xem như một người kiên nhẫn nhưng vẫn bị con hổ khùng khùng điên điên này làm cho tức điên lên!
Y nhịn không được nói: "Hổ Tôn, những thứ... bảo vật này từ đâu mà có?"
Mẹ nó, là kẻ nào tặng hắn vậy, ta muốn treo tên đó lên đánh ba ngày ba đêm!
Còn cả những quyển sách trên bàn nữa, đây rốt cuộc là cái quỷ gì?
Đừng nói là có người nuôi dưỡng con hổ này nhé?
Không thì chẳng có lý nào nó lại hành xử dở dở ương ương như vậy!
Là kẻ nào nuôi?
Thiên Mệnh Hầu phát điên, tự dưng hai cường giả cổ thú xuất hiện đã làm rối loạn kế hoạch của rất nhiều người.
Y cũng đã lãng phí mấy ngày ở đây.
Y không muốn trò chuyện với lão hổ khùng điên này thêm nữa.
"Độc Thư Hổ (Hổ biết đọc sách) chúng ta có bảo vật là chuyện rất bình thường, không phải sao?"
Bát Dực Hổ lật sách, cảm thấy Thiên Mệnh Hầu hỏi câu này rất kỳ quặc, vì sao bảo vật không thể là do chính ta tạo nên?
Hắn cảm thấy mình bị xem thường.
Đương nhiên, gia hỏa này quá thiếu kiên nhẫn, Bát Dực Hổ cảm thấy không nên nóng vội làm gì.
Gấp cái gì chứ?
Có câu dục tốc bất đạt mà.
Nghĩ đến đây, Bát Dực Hổ bèn hỏi: "Tôn giả có biết đậu hũ có mùi vị gì không?"
Đậu hũ con mẹ ngươi!
Ngươi nghiện luôn rồi đúng không?
Ta chỉ là một người bình thường sắp bị ngươi bức điên.
Thiên Mệnh Hầu chửi qua tám đời tổ tông nhà hắn, nhưng cuối cùng vẫn mệt mỏi trả lời: "Nếu không Hổ Tôn tới núi của chúng ta làm khách đi, cái gì cũng có hết"
"Thật sao? Vậy thì nhất định phải dành thời gian đi thăm một chuyến, bất quá bây giờ không được. Tôn giả, uống thêm một chén đi. Đúng rồi, rượu có mùi vị thế nào? Có câu rượu gặp tri kỷ ngàn chén vẫn ít, ta thấy hình như Tôn giả không quá yêu thích uống xì dầu, không bằng chúng ta uống rượu nhé? Ngàn chén vẫn ngại ít!"
"Ta...
"Chẳng lẽ Tôn giả không thích uống rượu? Ta lại thấy có người viết, rượu là độc dược, say rượu làm hỏng việc, rượu khiến con người to gan hơn, say rượu sẽ nói lời thật lòng, chẳng lẽ Tôn giả lo lắng say rượu sẽ nói thật sao?"
Khi ngươi gặp được dạng cổ thú Hỗn Độn như thế này, ngoại trừ muốn chết thì ngươi cũng chỉ muốn chết mà rồi.
Thiên Mệnh Hầu là người có văn hóa!
Người có văn hóa nên không quá muốn trở mặt.
Y chịu đựng, kỳ thật y đã rất muốn đứng dậy đập bàn bỏ đi, nhưng y vẫn nhịn được!
Ta nhịn!
Mà ngay một khắc này, Bát Dực Hổ bỗng nhiên biến sắc, không còn là dáng vẻ thong dong như trước đó nữa.