Lúc này, trên đầu ngón tay Tô Vũ ứa ra chút máu tươi, ánh mắt Tô Vũ biến ảo: "Lôi Bạo, các ngươi biết chơi thật đấy, dù Bách Chiến bại lộ thì vẫn còn đứa con trai"
"Các ngươi chơi hết kịch bản này đến kịch bản khác. Nguyệt La, Bách Chiến, Cự Nhân tộc, Nhân Tổ, Chu Tắc... Chà chà, các ngươi giỏi thật, nhưng có phải hơi phiền toái rồi hay không?"
Tô Vũ châm biếm: "Có thực lực thì sao không thử cường thế đi?"
Ánh mắt Lôi Bạo tối sằm, hồi lâu sau gã mới mở miệng: "Vũ Hoàng đừng nghĩ nhiều, ta cũng nên trở về thôi. Vũ Hoàng sẽ không ngăn cần ta trở về đúng không?"
Tô Vũ tỉnh bơ đáp: "Có chứ"
Lôi Bạo sợ ngây người.
Hai quân giao chiến, không chém sứ giả. Huống chi chúng ta còn từng hợp tác.
Tô Vũ híp mắt, phẩy tay: "Thôi, ta không làm khó ngươi, chỉ có duy nhất một yêu cầu.
Nếu ngươi đáp ứng thì ta không cản ngươi"
"Mời Vũ Hoàng nói"
Lôi Bạo đổ mô hôi lạnh.
Tô Vũ cười tủm tỉm: "Đơn giản thôi, ngày mai lúc tiễn đưa, ngươi dụ dỗ Long Thiên Tôn đến chỗ khác cách xa các vị Thiên Tôn, chúng ta sẽ xuống tay với Long Thiên Tôn ở thời khắc mấu chốt, lúc ấy ngươi phải chặn gã lại cho ta"
Lôi Bạo há hốc miệng: "Vũ Hoàng muốn xuống tay với vạn tộc?"
Má nó, ngươi điên rồi đúng không?
Tô Vũ lắc đầu: "Không, ta nhìn gã ngứa mắt, ta vừa đi lên gã liền động thủ với ta, ngày mai ta muốn đánh gã một trận"
Ngươi nghĩ ta tin à?
Nhưng trừ đánh một trận ra thì chẳng lẽ Tô Vũ có thể giết gã trước mặt mọi người?
Lôi Bạo không thể đoán được.
Tô Vũ cười hỏi: "Có làm không? Không thì ta sẽ công bố tất cả mọi chuyện. Nếu làm thì ta gánh tội thay ngươi, ngươi cứ ngụy trang thành người của ta là được, ta không sợ"
Sắc mặt Lôi Bạo thay đổi liên tục, Tô Vũ mỉm cười: "Được rồi, ta coi như ngươi đã đáp ứng. Ngày mai ngươi làm thế thì ta sẽ nói ngươi là người truyền tin cho ta, bằng không, ta sẽ công bố chân tướng về Bách Đấu và Bách Chiến. Ngươi cảm thấy vạn tộc có tin hay không? Dù không tin thì bọn họ có coi trọng hay không? Chi mạch Ngục Vương thì sao? Dù mọi người không tin Nguyệt La thông đồng với Bách Chiến nhưng ngươi đoán xem chỉ mạch Ngục Vương có thể tra xét hay không? Chẳng lẽ không có chút dấu vết nào vô ý lưu lại?"
Lôi Bạo nhỏ giọng nhắc nhở: "Vũ Hoàng, xin hãy suy nghĩ kỹ rồi hãng làm. Đều là Nhân tộc."
"Câm miệng!"
Tô Vũ lãnh đạm quát: "Người ta tán thành thì mới là Nhân tộc. Kẻ ta không chấp nhận thì chỉ là địch nhân. Cự Nhân tộc và Nhân tộc không phải người một nhà, người không hiểu đạo lý này sao? Nếu nói đến Nhân tộc thì có lẽ Tiên Ma Thần đều là Nhân tộc.
Những chủng tộc hình người có lẽ ban đầu đều là Nhân tộc. Nếu đã chia lìa thì không tính là cùng tộc nữa, hiểu chưa?"
Lôi Bạo cúi gầm mặt suy nghĩ, hỏi lâu sau, gã mới ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta đã hiểu, ta sẽ chuyển đạt lời Vũ Hoàng nói cho vạn tộc"
"Vậy thì tốt"
Tô Vũ trêu chọc: "Ta vừa mới bói toán tiểu Bách Đấu, có phải hắn đã phát hiện rồi không? Vậy cũng tốt, hù dọa tiểu Bách Đấu một chút cho vui, cháu trai lớn này của ta thực lực không yếu, tuy nhiên ta và cha hắn cùng vai vế, hắn gọi ta là thúc thúc cũng không sai. Có lẽ hắn là đời cháu của ngươi, ta và ngươi lại ngang hàng, vậy thì hắn cũng có thể gọi ta là gia gia đúng không?"
Lôi Bạo im lặng xoay người đi ra ngoài.
Tam Nguyệt hô lên: "Bệ hạ"
Lôi Bạo ngừng bước, Tô Vũ cười hỏi: "Làm sao? Muốn giữ gã lại à? Không cần đâu, ta chỉ suy đoán lung tung mà thôi. Lôi Bạo, hãy nhớ kỹ, ngày mai ngươi mà làm không tốt thì ta sẽ nổi giận đấy"
Lôi Bạo nhanh chóng rời đi.
Nhìn hắn đi rồi, lúc này Cự Phủ mới hoảng hốt nói: "Bệ hạ, vừa rồi ngài chỉ đang kể một cố sự thôi đúng không?"
Gã có cảm giác như đang nghe thiên thư.
Tô Vũ bình thản đáp: "Không phải cố sự, mà là sự cố"
Tuyết Lan vẫn luôn im lặng bỗng mở miệng hỏi: "Vì sao ngài chắc chắn con trai của Bách Chiến nhất định là thiên tài?"
Trước đây có người đã từng nói rằng Bách Chiến có con trai.
Nhưng Tô Vũ lại chắc chắn đối phương là thiên tài, vì sao lại như vậy?
Nàng thấy Tô Vũ nhìn mình thì thanh lãnh nói: "Mẫu thân ta cũng là Nhân Vương, sau nhiều năm, ta cũng chỉ tiến vào lĩnh vực Thiên Vương. Mẫu thân ta là cường giả, chắc chắn mạnh hơn Bách Chiến nhiều. Vì sao con của hắn không thể là Vĩnh Hằng?"
Tô Vũ thẳng thắn đáp: "Vì ngươi vô dụng"
"co Toàn trường an tĩnh.
Tô Vũ nghiêm túc giải thích: "Thứ nhất, mẫu thân ngươi không thể so với Bách Chiến.
Bách Chiến là kê mạnh nhất trong mười vạn năm qua. Ít nhất, trong mười vạn năm này, trừ thế hệ chúng ta ra thì hắn là người ưu tú nhất. Hiện giờ không bằng Thượng Cổ, nếu không có lẽ Bách Chiến đã có thành tựu không kém gì Võ Vương. Hãy nhớ kỹ, hiện tại khuyết thiếu thiên tài cùng thế hệ cạnh tranh khiến cho rất nhiều người đạt được thành tựu kém hơn Thượng Cổ"
"Thứ hai, Bách Chiến được Cự Nhân tộc tiếp nhận, Đấu Vương thì không, điều này chứng minh trong mắt Cự Nhân tộc, huyết mạch của Bách Chiến nông đậm và ưu tú hơn Đấu Vương"
"Thứ ba, con trai của Bách Chiến thuộc về loại cường cường liên hợp, cha là Bách Chiến, mẹ chắc chắn là nữ tử ưu tú nhất Cự Nhân tộc. Cha ngươi... có lẽ không mạnh"
Sắc mặt Tuyết Lan cứng đờ.
Tô Vũ tiếp tục nói: "Thứ tư, ta chỉ tùy tiện suy đoán nhưng tại sao Lôi Bạo lại che che giấu giấu, có vẻ chột dạ?"
"Thứ năm, ta bói toán thì thần văn lập tức võ nát, chuyện này rất hiếm gặp đối với ta"
"Thứ sáu, Bách Chiến chờ đợi 6000 năm chỉ để chờ mấy Thiên Tôn ra đời? Có cần thiết không?"
Tô Vũ chợt hỏi: "Khi Bách Chiến bị phong ấn, hắn bao nhiêu tuổi?"
Tam Nguyệt biết, lão tính toán một lúc rồi đáp: "Không đến 1000 tuổi"
"Đúng vậy, không đến 1000 tuổi nhưng hắn lại chờ đợi 6000 năm chỉ vì mấy vị Thiên Tôn thôi ư? Có đáng giá không?"
Tuyết Lan nhíu mày: "Có lẽ hắn đã đạt tới hạn mức cao nhất, không thể tăng lên nữa"
Tô Vũ gật đâu: "Đúng là có khả năng này"
Tuyết Lan nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng có một ý kiến được Tô Vũ tán thành.
Nhưng Tô Vũ lập tức phán: "Vậy thì Bách Chiến vẫn là phế vật, phế vật thì không xứng được kẻ khác liều mạng trung thành. Vì sao những cường giả Thượng Cổ kia không rời không bỏ hắn?"
"co Tuyết Lan không biết nên nói cái gì.
Tô Vũ lại hỏi: "Ngươi biết dưới trướng hắn có bao nhiêu cường giả không? Không có kẻ nào kiệt ngạo khó thuần ư?"
"Có" Tuyết Lan uể oải đáp.
Tô Vũ cười hỏi: "Vậy vì sao bọn họ cam nguyện cùng nhau ngủ đông 6000 năm với hắn? Cường giả Thượng Cổ ngu xuẩn như vậy sao? Hơn nữa tại sao bọn họ tình nguyện từ bỏ Nhân Hoàng, chuyển sang đầu quân cho Nhân Tổ?"
"c9 Tuyết Lan không thể giải thích.
Tô Vũ thở dài: "Khó mà đoán được. Có lẽ con của hắn vẫn luôn tồn tại ở đâu đó, và kê này còn ưu tú hơn cả hắn"
Nói đến đây, Tô Vũ cảm khái: "Thôi, thế cục hiện giờ có kẻ nào không che giấu chứ?
Trừ những kẻ ngu ngốc ra thì mọi người đều thích ẩn giấu thủ đoạn, không phải ta đây cũng vậy sao?"
Dứt lời, Tô Vũ nâng tay đeo vòng lên ra lệnh: "Nói toàn bộ suy đoán của ta cho đám người Đại Chu Vương. Ngoài ra, đi hỏi Bát Dực Hổ xem có từng gặp được một kẻ cường đại khó giải quyết nào trong hỗn độn hay không"
Vòng tay truyền đến thanh âm của Lam Thiên: "Ta sẽ lập tức truyền lời. Bệ hạ, có thể xảy ra vấn đề gì hay không?"
Tô Vũ cười đáp: "Sợ cái gì? Bách Chiến liên thủ với con trai hắn mà cũng không dám ngoi đầu thì chứng tỏ con hắn tuy mạnh nhưng cũng có giới hạn. Có lẽ mạnh hơn Bách Chiến một chút, đại khái không bằng Võ Hoàng. Không phải là bọn họ chỉ có hai vị chủ nhân quy tắc thôi sao?"
Tô Vũ nói có vẻ rất đơn giản.
Lam Thiên bất đắc dĩ, thực lực như vậy là đã lợi hại lắm rồi.
Tô Vũ trấn an: "Không sao, hiện tại có rất nhiều cường địch, Bách Chiến sẽ không tùy tiện ngoi đầu đâu. Nhưng có lẽ chúng ta sẽ phải thay đổi kế hoạch, quả nhiên kế hoạch luôn không đuổi kịp biến hóa. Nếu không ổn thì ta sẽ đến Tử Linh giới vực một chuyến để nói chuyện nhân sinh với Võ Hoàng. Vốn muốn giết chết lão nhưng bây giờ có lẽ không nên làm vậy, loại mãng phu thuần túy như Võ Hoàng quả nhiên là người thiện lương. Loại mãng phu giả như Bách Chiến mới khó đối phó, nhưng cũng chẳng sao, chỉ đơn giản không phải là người tốt giống ta mà thôi"
Mọi người đều nhìn hắn, ngươi đang tự nói xấu mình đấy à?
Không phải, phải nói là tự mình hiểu mình mới đúng.
Tô Vũ cười lớn không ngừng: "Càng ngày càng thú vị! Đó mới chỉ là món khai vị mà thôi, ta cảm thấy Nhân Tổ, Nhân Hoàng, Thời gian chi chủ, Tử Linh chỉ chủ, Văn Vương...
những người này đều sắp xuất hiện rồi. Thời đại này thật kích thích! Bách Chiến và con của hắn có lẽ chỉ là vấn đề nhỏ, cá lớn vẫn đang ẩn nấp phía sau, biết đâu lại xuất hiện một vị Hỗn độn chi chủ nào đó thì sao? Ngoài ra còn có Địa Ngục Môn và Thiên Môn, không chừng sau này còn có Thông Thiên Môn nữa, đúng không?"
Tô Vũ nhìn về phía Thông Thiên Hầu, Thông Thiên Hầu điên cuồng gật đầu, vui vẻ ra mặt: "Bệ hạ, chỉ cần bệ hạ giúp ta cường đại thì ta sẽ giúp bệ hạ phong ấn toàn bộ những người này phía sau cửa của ta. Từ nay về sau, toàn bộ thế giới chỉ còn lại thời đại của bệ hạ"
"Không phải thứ tốt!"
Tô Vũ cười mắng: "Gia hỏa nhà ngươi quả nhiên không có lương tâm, dù sao Văn Vương cũng từng nâng đỡ ngươi. Nếu vậy thì có lẽ ngày nào đó ngươi cũng sẽ phong ấn cả ta"
Thông Thiên Hầu ngượng ngùng, y vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm chân ngựa rồi.
Tô Vũ đứng dậy, dõi mắt nhìn về phía Nhân Sơn xa xa.
Giờ phút này, Nhân Sơn chắc chắn không an tĩnh.
"Thời đại này càng ngày càng thú vị, cũng càng ngày càng nguy hiểm. Không biết đám ngu xuẩn các ngươi có thể sống bao lâu?"
Tô Vũ lẩm bẩm rất nhỏ, không ai có thể nghe thấy.
Vỏ kịch sắp bắt đầu rồi!