Trong lúc Tô Vũ đang tự hỏi, trong vũ trụ thiên địa của hắn, trong lòng đất, Lam Thiên đã truyền đạt mệnh lệnh của Tô Vũ.
Giờ phút này, mọi người đều nhìn về phía Đại Chu Vương, ở thời khắc mấu chốt, Đại Chu Vương sẽ chấp chưởng mọi việc.
Đám người Vạn Thiên Thánh cười tủm tỉm nhìn y.
Đại Chu Vương lộ vẻ mặt xấu hổ: "Vạn phủ trưởng, ta không rõ bệ hạ nghĩ thế nào, sao lại giao trọng trách như thế cho ta? Thực lực ta thấp kém, hay Vạn phủ trưởng thay ta đi?
Vạn Thiên Thánh từ chối: "Bệ hạ đã quyết định, Đại Chu Vương sao phải khiêm tốn?
Nếu so về tính kế thì ta đương nhiên không bằng Đại Chu Vương"
"Nhưng mà.."
Vạn Thiên Thánh ngắt lời: "Chẳng lẽ không phải sao? Ta ngủ đông trong học phủ nhiều năm chờ đợi thời cơ, nhưng tất cả đều nằm trong sự khống chế của Đại Chu Vương.
Người ngoài đều cảm thấy ta chỉ là Sơn Hải, nhưng e rằng Đại Chu Vương chưa từng nghĩ như vậy"
Vạn Thiên Thánh thở dài: "Kỳ thật ta muốn hỏi một vấn đề, Đại Chu Vương không ngại tâm sự cùng ta chứ?"
Đại Chu Vương nhướng mày: "Đương nhiên"
"Xin mời"
Vạn Thiên Thánh đi phía trước, Đại Chu Vương theo sau.
Hai người đi tới chỗ không người.
Đến khi không còn thấy những người khác nữa, Đại Chu Vương mới cười hỏi: "Vạn phủ trưởng có chuyện gì muốn hỏi ta sao? Nếu ta biết thì nhất định sẽ nói hết"
Vạn Thiên Thánh quay đầu nhìn y, bình tĩnh nói: "Không muốn hỏi gì nhiều, ta chỉ muốn biết Diệp sư huynh của ta có quan hệ gì với Đại Chu Vương không?"
"co Đại Chu Vương nghỉ hoặc: "Diệp Bá Thiên? Không có quan hệ gì"
"Vậy à?"
Vạn Thiên Thánh cười nhạt: "Đại Chu Vương, ta lại hỏi thêm vài câu vậy. Đến triều tịch này, Hạ Thần mới mang theo truyền thừa Văn Vương rời núi đúng không?"
"Đúng"
"Vì sao chín triều tịch trước y chưa từng xuất hiện?"
Vạn Thiên Thánh trầm giọng: "Tại sao phải là lần triều tịch này? Huống hỏ, trong triều tịch này có quá nhiều thứ xuất hiện. Mặc đạo xuất hiện được Lưu Hồng kế thừa. Bút đạo được bệ hạ kế thừa. Nghiên đạo ở nhà cũ của Văn Vương cũng xuất hiện, Chỉ đạo cũng thế. Bốn đạo của Văn Vương đều hiện thân ở triều tịch thứ mười"
"Võ Hoàng cũng tỉnh lại ở triều tịch này"
"Sau đó, Tinh Vũ Ấn xuất hiện, nếu không mở được chỗ ở cũ của Văn Vương thì tìm ra Tinh Vũ Ấn bằng cách nào?
"Truyền thừa Văn Vương, truyền thừa Nhân Hoàng, có lẽ đó là hai hậu chiêu lớn nhất của cả Nhân tộc sau thời Thượng Cổ. Và chúng đều xuất hiện ở thời đại của bệ hạ chứ không phải thời đại của Bách Chiến"
"Theo lý thuyết, với thiên phú của Bách Chiến thì nhận được những hậu chiêu đó sẽ càng tốt hơn. Nhưng chúng lại không thuộc về Bách Chiến, cũng có lẽ từng có người suy xét cho chúng xuất thế ở thời kỳ kia, nhưng khi kẻ đó nhận ra ý đồ chân thật của Bách Chiến, phát hiện nhất mạch người truyền lửa gặp nguy cơ, bị chèn ép hay thậm chí bị ám hại... Hắn đã lựa chọn bắt đầu ở triều tịch lần thứ 10"
Vạn Thiên Thánh nhìn Đại Chu Vương, bình tĩnh nói: "Kỳ thật ta không quan tâm những chuyện này, ta chỉ muốn biết chân tướng về Diệp sư huynh"
Vạn Thiên Thánh nói tiếp: "Diệp sư huynh có một tác dụng cực lớn trong hàng loạt những biến cố đã và đang diễn ra. Tuy rằng thực lực của hắn không đủ để là quân cờ chủ chốt có thể thay đổi cục diện của Nhân tộc, nhưng vì có Diệp sư huynh nên khắp thiên hạ đều biết Đa thần văn nhất hệ rất cường đại. Trước Diệp sư huynh, Nhất Đại Hạ Thần hay Tam Đại Nam Vô Cương đều không nổi danh bằng Diệp sư huynh, ngay từ ban đầu, Đa thần văn nhất hệ vốn cũng không nổi danh"
"Sau khi Diệp sư huynh quật khởi và thậm chí là sau khi hắn chết trận thì Đa thần văn nhất hệ mới bị vạn tộc kiêng kị, cũng khiến Đa thần văn nhất hệ thành nơi chỉ tuyển nhận thiên tài đỉnh cấp. Lại thêm Đại Chu phủ cố ý hoặc vô tình áp bách khiến Đa thần văn nhất hệ gặp phải nguy cơ lớn ảnh hưởng đến sinh tử tồn vong"
"Bởi vậy mới xuất hiện bệ hạ"
Vạn Thiên Thánh chậm rãi chỉ ra từng điểm nghi vấn. Ông nói: "Nếu không, dù bệ hạ kế thừa Thời Gian Sách của Thời Gian Sư, nếu tình thế không khẩn cấp thì rất nhiều trận chiến đã không bùng nổ sớm, nếu bệ hạ gia nhập Đơn thần văn nhất hệ, vậy thì đến hiện tại toàn bộ vạn giới vẫn sẽ ở trạng thái hòa bình. Nhưng hòa bình có thể kéo dài bao lâu? Đám người Nhân Hoàng đã sắp trở lại, nếu có người cảm nhận được điều đó và phát hiện thời cơ không còn kịp thì có thể bắt đầu loạt biến cố đó sớm hơn hay không?"
Vạn Thiên Thánh nhìn thẳng vào mắt Đại Chu Vương, ông lại nói: "Ta đã từng đi tìm trong Tử Linh trường hà rất nhiều lần nhưng không tìm thấy sư huynh của ta. Đại Chu Vương có biết sư huynh ta đi đâu không?"
Đại Chu Vương nhíu mày: "Diệp Bá Thiên đã chết, có lẽ hắn chưa sống lại, có lẽ vẫn đang trầm miên ở trong Tử Linh trường hà, có lẽ hắn còn chưa khôi phục ký ức, khi còn sống thực lực hắn không quá mạnh, đó không phải là chuyện bình thường sao?"
Vạn Thiên Thánh khẽ gật đầu: "Vậy ta sẽ hỏi lại, rốt cuộc Lưu Hồng là người của ai?"
"Hả?"
Đại Chu Vương khó hiểu nhìn ông, Vạn Thiên Thánh bình tĩnh nói: "Không, ta nên hỏi là ai đã sắp xếp để Lưu Hồng kế thừa Mặc đạo? Kỳ thật Lưu Hồng biết rất nhiều điều, có vài điều có lẽ gã không nói dối, có lẽ gã thật sự đột nhiên biết được, thậm chí là thấy được một vài ký ức. Gã nói rằng mình nhìn thấy từ đại đạo, có thể nhìn thấy những điều đó từ đại đạo sao?"
"Lưu Hồng từng nói thần văn là hóa thân của quy tắc. Chính vì thế mà ta và bệ hạ mới ngộ ra rất nhiều điều, chỉ một câu đơn thuần như vậy nhưng Hợp Đạo bình thường lại không thể nhìn thấu. Mà Lưu Hồng kế thừa Mặc đạo có phải là để chuẩn bị hồi sinh ai đó hay không?"
Vạn Thiên Thánh suy đoán: "Hồi sinh Tỉnh Nguyệt là bởi vì nàng nắm giữ Sinh mệnh chi đạo, người nào đó cảm thấy nàng cần phải đến tiền tuyến chỉ viện nhóm người Nhân Hoàng sao?"
Đại Chu Vương thở dài: "Thiên Thánh, ngươi nghĩ quá nhiều rồi"
Vạn Thiên Thánh mỉm cười: "Không đâu, không nhiều một chút nào. Ta đây hỏi ngươi, ngươi không quen biết Tinh Nguyệt à?"
"Không biết"
Đại Chu Vương lắc đầu: "Ta đi theo Nhân Hoàng bệ hạ ở thời kì cuối trước khi thống nhất Nhân Cảnh, Tinh Nguyệt chết trận quá sớm, sau này bệ hạ chưa từng nhắc đến nàng nên ta không biết"
Vạn Thiên Thánh nhếch môi: "Vậy ư? Thôi, tùy ngươi"
Vạn Thiên Thánh đã thăm dò được kế hoạch cơ bản của Đại Chu Vương.
Có lẽ trong triều tịch thứ chín, y vốn chuẩn bị ra tay trợ giúp Bách Chiến áp chế vạn tộc rồi đi nghênh đón đám người Nhân Hoàng trở về, thậm chí chủ động đi viện trợ Nhân Hoàng.
Nhưng sau đó Đại Chu Vương phát hiện có điều không thích hợp.
Hai người Binh Quật và Đan Ngọc được Đại Chu Vương sắp xếp bại lộ, nhưng đáng tiếc là hình như Bách Chiến đã hãm hại bọn họ, vậy nên Đại Chu Vương không thể không ẩn náu, cất giấu đi những thứ vốn chuẩn bị lộ ra.
Chắc chắn y biết truyền thừa của Văn Vương ở đâu, cũng biết chỉ mạch Chiến Vương đang bảo hộ Văn Mộ Bia.
Nhưng y không bại lộ.
Bách Chiến bỗng nhiên thức tỉnh huyết mạch Nhân Tổ, hắn ta bắt đầu hướng về Nhân Tổ, mục tiêu của Nhân Tổ và Nhân Hoàng có lẽ không giống nhau, thậm chí còn tồn tại xung đột.
Vì thế mới có triều tịch thứ mười, kỳ thật vẫn luôn có một kẻ khống chế triều tịch này, đó là Đại Chu Vương, từ trước đến nay vẫn luôn là y.
Đại Tần Vương hay Tô Vũ thì đều do Đại Chu Vương thúc đẩy thượng vị.
Chuyện của Diệp Bá Thiên là một lần rung chuyển lớn của Đa thần văn nhất hệ, Vạn Thiên Thánh không tin Đại Chu Vương thật sự làm lơ chuyện lớn như vậy.
Đa thần văn nhất hệ là truyền thừa của Văn Vương, những người khác biết mà Đại Chu Vương lại không biết ư?
Nhân tộc bình thường không biết là chuyện bình thường!
Nhưng Thiên Diệt còn biết Văn Mộ Bia là vật Văn Vương lưu lại, vậy tại sao Đại Chủ Vương hoàn toàn không biết gì cả?
Không có khả năng!
Văn Mộ Bia cất giấu trong Văn Minh học phủ 50 năm, Diệp Bá Thiên đã chết đi, Đa thân văn nhất hệ lại suy tàn, thế mà y biết Văn Mộ Bia là gì nhưng lại chưa từng tới lấy.
Có hợp lý không?
Đại Chu Vương không quan tâm đến Bút đạo sao?
Dù không biết đến Bút đạo thì chẳng lẽ y không biết nó là truyền thừa của Văn Vương?
Nhưng y thật sự chưa bao giờ động đến Văn Mộ Bia.
Nếu y lấy đi Văn Mộ Bia thì đã không còn những chuyện sau đó.
Tô Vũ không học được Đa thần văn chiến kỹ, không tiếp xúc đến Bút đạo, tuy hiện giờ Bút đạo có về không còn hữu dụng nhưng trên thực tế, Bút đạo Đa thần văn mới là yếu tố mấu chốt giúp Tô Vũ khai thiên, 99 thần văn chính là cơ sở để hắn mở đạo.