"Tự bạo!"
Tô Vũ lại quát lên, lần này không ai lui lại nữa.
Tô Vũ mắng to: "Có tin chúng ta thật sự tự bạo hay không? Má nó, không tin đúng không? Không lùi thì ta tự bạo thật đấy!"
Không một ai để ý tới hắn.
Cút mẹ nhà ngươi đi!
Ngươi có giỏi thì tự bạo thử xem.
Tô Vũ chỉ thẳng vào Bà Long Thú đang chặn đường, hắn quát: "Lui ra, bằng không thì ta sẽ nổ chết ngươi!"
Bà Long Thú lười để ý.
Ta chỉ là hình chiếu, dù ngươi thật sự tự bạo thì cũng không giết được ta mà chỉ khiến kê tự bạo bỏ mạng mà thôi, làm vậy chẳng khác gì đỏ ngu, sao ta phải sợ ngươi tự bạo?
Ta còn mong ngươi tự bạo thật đây này!
Tô Vũ đánh một quyền về phía Bà Long Thú, mấy người Tam Nguyệt cũng đều xông lên muốn đánh lui đối phương, nhưng Bà Long Thú hoàn toàn không có ý tránh lui.
Mấy lần trước nó đã xông lên chặn đường, nhưng kết quả lại để đám người Nguyệt La bị Tô Vũ dọa lui mà thất bại.
Lần này Bà Long Thú đã thấy Nguyệt La không lùi nữa, có thể bọc hậu sau lưng Tô Vũ, cho nên muốn giết bọn chúng sẽ không tính là quá khó!
"Bạo!"
Tô Vũ đột ngột hét to!
Nhưng hắn đã nói dối quá nhiều nên hiện giờ phe địch không ai tin hắn.
Tuyết Lan và Cự Trúc Hầu vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe.
Mệnh lệnh lần này đã khác, lần này là bạo thật.
Trong nháy mắt, đại đạo của Cự Trúc Hầu và Tuyết Lan nứt toạc, bọn họ vẫn luôn ở trong trạng thái căng chặt ngụy trang hòng chuẩn bị sẵn sàng.
Tô Vũ chỉ yêu cầu tự bạo đại đạo.
Ẩm!
Hai đại đạo của Thiên Vương đồng thời nổ tung, một cỗ lực lượng cường hãn lập tức lan mạnh ra xung quanh.
Tiếng vang lớn truyền khắp thiên địa.
"Thông Thiên"
Thông Thiên Hầu trừng lớn mắt, đây chính là cơ hội của y.
Thời khắc này, Bà Long Thú bị nổ tan xác, ý chí lực phân tán tứ phía.
Nó chưa chết!
Nó chỉ là ý chí lực do Bà Long Thú phóng ra, không phải bản tôn, nhưng trong thân thể của nó ẩn chứa tới 6 cánh cửa.
Bấy giờ, dưới dư chấn của vụ nổ khủng khiếp kia, 6 cánh cửa đều đang run lên kịch liệt.
Trong đó, ba cánh cửa Thiên Vương có dấu hiệu nứt võ, Thông Thiên Hầu bắt được cơ hội, y điên cuồng rít gào, lập tức nạp ba cánh cửa Thiên Vương vào trong thân thể của mình.
Ba cánh cửa Thiên Tôn còn lại thì Thông Thiên không ăn nổi, nhưng... chúng quá mê hoặc!
Trên mặt khuôn mặt đáng khinh của y lộ vẻ bất chấp, y hò hét: "Liều thôi!"
Oanh!
Y lại nuốt thêm một cánh cửa Thiên Tôn, hai cánh cửa còn lại lập tức kinh hoảng trốn chạy.
Âm ẩm âm!
Thông Thiên chấn động dữ dội, bốn cánh cửa ở trong cơ thể giấy giụa điên cuồng, ba cánh cửa Thiên Vương bị y trấn áp trong chớp mắt.
Oanh!
Tiếng vang lớn truyền ra.
Phía sau, giữa chân mày ba vị Thiên Vương đều vỡ tung, bọn họ hét thảm đầy đau đón.
Địa Ngục Môn đã bị phát Cánh cửa Thiên Tôn thuộc về lão nhân đầu bạc, giờ phút này lão nhân kia cũng biến sắc, sau một tiếng vang lớn, giữa mày lão phun đầy máu tươi, cả người choáng váng.
Thông Thiên Hầu hiện lên, y há miệng, đại lượng lực lượng trào ra, y bị thương không nhẹ, sắc mặt trắng bệch, có điều Tô Vũ vẫn nhanh chóng bắt lấy Cự Trúc Hầu và Tuyết Lan trọng thương rồi ném vào trong miệng Thông Thiên, vội truyền âm thúc giục:
"Nhanh rời đi, dẫn bọn họ trở về dung đạo, nhớ đưa đồ cho Hồng Mông"
"Bệ hạ bảo trọng"
Thông Thiên không dám chậm trễ, y đã bị thương rất nặng, cần phải tìm chỗ tĩnh dưỡng khôi phục mới được.
Nháy mắt, cánh cửa lóe lên, Thông Thiên mang theo hai người Tuyết Lan chạy thoát.
Tô Vũ và đám Tam Nguyệt quay đầu, đồng loạt ra tay đánh tan hình chiếu Bà Long Thú, Phì Cầu thì nuốt sạch tất cả ý chí lực vào trong bụng.
Không có cánh cửa duy trì, ý chí lực của gia hỏa này chính là miếng thịt mỡ cực lớn, Phì Cầu ăn hết sức vui vẻ.
Hình chiếu Bà Long Thú đã xong đời!
Mà bên phía Tô Vũ, ba vị Thiên Vương đã biến mất.
"Đáng chết!"
Ngay khi Phì Cầu nuốt mất ý chí lực Bà Long Thú, cánh cửa lớn nơi xa bỗng nhiên rung lên.
Một tiếng gầm vang vọng thiên địa.
Đó là bản tôn của Bà Long Thú.
Giờ phút này đã có thanh âm phía sau Địa Ngục Môn truyền ra, có thể thấy được cánh cửa này đã sắp hoàn toàn khai mở.
Khi tiếng gầm vang lên, âm thanh tức giận của Tô Vũ còn lớn hơn nữa, trực tiếp át đi tiếng quát kia.
Tô Vũ cả giận mắng: "Súc sinh! Dám giết hai đại Thiên Vương của ta, ta muốn hủy diệt Tội tộc các ngươi"
Nghe tiếng hét phẫn nộ ấy, nếu kẻ nào không biết thì chắc sẽ tưởng rằng kẻ ra lệnh tự bạo vừa rồi không phải Tô Vũ.
Không phải chính hắn đã ra lệnh cho đám người Tuyết Lan tự bạo đại đạo sao?
Chi mạch Ngục Vương còn chưa kịp phẫn nộ thì hai tiếng thét đã vang vọng thiên địa, không cho chi mạch Ngục Vương cơ hội xả giận.
Tô Vũ rống to: "Giết!"
4 vị Thiên Tôn đánh chết ý chí lực của Bà Long Thú xong liền lao thẳng về phía Nguyệt Hạo.
Nguyệt Hạo dám tiến đến nghênh chiến trong tình trạng mình đây thương tích chính là vì có Bà Long Thú.
Dù thế nào thì đó cũng là một tỏn tại đỉnh cấp, đáng tiếc đối phương phải dựa vào 6 cánh cửa, nói thật ra thì thực lực tuy mạnh nhưng lại bị phụ thuộc vào vật dẫn, cánh cửa mà vỡ nát thì nó cũng xong đời.
Giờ phút này, Nguyệt Hạo dùng ý chí lực khống chế thi thể cổ thú, ý chí chấn động, gã lập tức quay đầu bỏ chạy.
Gã không còn cách nào khác, gã không thể địch nổi 4 vị Thiên Tôn.
Phía sau, mấy người Nguyệt La đều biến sắc, bọn họ nhanh chóng phá không đuổi theo, lão nhân đầu bạc và 3 vị Thiên Vương có cánh cửa bị thương nên không thể không dừng lại, chỉ còn lại 3 vị Thiên Tôn và 9 vị Thiên Vương nhanh chóng truy sát.
Nguyệt La nổi giận lao tới, ả vô cùng phẫn nộ!
Tô Vũ khốn kiếp, thật thật giả giả khiến người khác không biết đâu mà lần.
Mấu chốt ở chỗ lần này hai vị Thiên Vương đã tự bạo đại đạo để đối phó với Bà Long Thú, đây mà một lựa chọn mang tính quyết định, không chỉ khiến Bà Long Thú xong đời mà còn khiến một vị Thiên Tôn và ba vị Thiên Vương bị thương không nhẹ do cánh cửa võ nát phản phệ.
Vụ đánh đổi này quá có lời, tương đương với giải quyết hai kê có chiến lực Thiên Tôn và ba vị Thiên Vương, mà phe Tô Vũ đổi quân chỉ có ba vị Thiên Vương bị thương.
Loại đại chiến thế này tràn đầy nguy cơ, chỉ cần vô ý một chút thôi thì kết cục chính là toàn quân bị diệt.
Nhưng Tô Vũ lại thành thạo ứng đối với loại đại chiến như thế, chiến thuật đổi quân dùng đến nhuần nhuyễn, điêu luyện.
Đại chiến càng kịch liệt, Tô Vũ lại càng tỉnh táo hơn bao giờ hết!
Thiên Cổ thở dài cảm khái: "Hắn là đại sát phôi, cũng là chiến tướng trời sinh!"
Đúng vậy!
Tô Vũ là chủ soái anh dũng và cũng là mãnh tướng thiện chiến nhất!
Trong tình huống chiến lực chênh lệch rất lớn nhưng hắn lại nhẹ nhàng thao tác đổi quân, thoáng cái đã thu nhỏ chênh lệch hai bên.
Hiện tại chiến lực Thiên Tôn đã tương đương, đối phương chỉ còn lợi thế về chiến lực dưới Thiên Tôn.
Không chỉ mình Thiên Cổ và vạn tộc mà cả hai vị cường giả cổ thú cũng đều chấn động.
Tô Vũ!
Tuy thủ đoạn của gia hỏa này có về ghê tởm nhưng thực tế hiệu quả lại tốt kinh người, dù ba vị Thiên Vương kia chết thật nhưng đổi lấy hai vị Thiên Tôn và ba vị Thiên Vương của đối phương không thể tái chiến trong trận đại chiến thế này đã là món hời lớn!
Huống chỉ Thông Thiên Hầu còn thành công dẫn người chạy trốn, tuy Cự Trúc và Tuyết Lan đã tự bạo đại đạo nhưng không có nghĩa là không khôi phục được.
Thông Thiên Hầu đào thoát, chỉ mạch Ngục Vương không có khả năng đuổi giết trong tình cảnh này, đối phương chạy vào sâu trong hỗn độn, một mặt là khó đuổi theo, một mặt là lo lắng Tô Vũ sẽ triệu tập binh lực, hoặc gài bẫy tính kế ở chỗ nào đó.
Nghe lời Thiên Cổ cảm khái, mọi người không hề phản bác, kể cả Long Thiên Tôn cũng vậy. Nhưng một lát sau, Long Thiên Tôn vẫn hừ lạnh một tiếng, khó chịu nói: "Trừ chiến thuật tự bạo ra thì hắn còn biết cái gì?"
"Ngươi khiến Thiên Vương cam tâm tự bạo đi rồi hằng nói"
Thiên Cổ đả kích không chút khách khí, lão không nói vậy vì Tô Vũ mà là vì không muốn những người này luôn lấy cớ để an ủi chính mình và khinh thường kẻ địch.
Khó chịu thì nhịn, chứ cứ tự trấn an nhân tâm như vậy riết sẽ dễ khiến một số người sinh ra suy nghĩ thật sự coi thường.
Rõ ràng Tô Vũ có năng lực dùng người, chiến thuật thích đáng, kết quả lại vì đánh giá đầy tính chủ quan của Long Thiên Tôn khiến mọi người cảm thấy Tô Vũ chỉ biết sai người tự bạo, vậy thì không tốt!
Long Thiên Tôn bị lão phản bác thì muốn nổi giận, nhưng gã ngẫm lại thì lại thôi.
Tiên tộc không dễ chọc, hơn nữa hiện tại mọi người còn đang liên thủ.
Bọn họ đang đại chiến cùng cổ thú, không ngừng có người ngã xuống, tuy có mấy trăm cường giả tham chiến nhưng so với bên kia thì có về chỉ là trận đánh nhỏ.