Phe Tô Vũ đã không còn ba vị Thiên Vương liên lụy.
Đây là sự thật, ba vị Thiên Vương đương nhiên không mạnh bằng bốn vị Thiên Tôn, dẫn tới tốc độ cũng không nhanh bằng, vừa đánh vừa chạy thì chỉ là gánh nặng kéo chân.
Không có bọn Thông Thiên ở đây, tốc độ bốn người Tô Vũ nhanh hơn hẳn, lúc này cả đám đang lao đến tấn công Nguyệt Hạo.
Đám người phía sau đuổi giết có tốc độ không nhanh bằng người bên phe Tô Vũ.
Tuy đều là Thiên Tôn nhưng Tô Vũ và Phì Cầu là tồn tại đỉnh cấp, Tam Nguyệt và Cự Phủ kém hơn một chút nhưng cũng là cường giả trong số Thiên Tôn, trong khi Nguyệt Hạo thao tác thân thể cổ thú không quá thông thuận.
Trong chớp mắt, gã đã bị đám người Tô Vũ đuổi kíp.
Trong dãy núi lúc này, Nguyệt Chiến mồ hôi đầy đầu gắng sức mở ra một khe hở nhỏ trên Địa Ngục Môn, lão thấy thế thì gầm lên: "Hai người các ngươi đi trợ chiến"
Bên cạnh lão vẫn còn vài vị cường giả, trong đó có hai người là huynh đệ sinh đôi, ngoại hình bọn họ giống nhau như đúc.
Hai người nghe vậy thì đáp một tiếng rồi nhanh chóng biến mất.
Nguyệt Chiến không khôi chửi bậy.
Mẹ nó, phế vật!
Phái nhiều cường giả thế kia đi giết Tô Vũ mà không ngờ lại gặp đủ trắc trở, thật bực bội! Chỉ cần ngăn cản được Tô Vũ thì bọn họ chết chắc rồi, dù có 4 vị Thiên Tôn thì cũng không thể thoát được.
Phe Tô Vũ vẫn đang bám sát truy đuổi Nguyệt Hạo, bỗng nhiên trong dãy núi nơi xa có hai thân ảnh lao nhanh đến.
Lại có thêm hai vị Thiên Tôn khác.
Vạn tộc cả kinh!
Đây là vị Thiên Tôn thứ 6 và thứ 7 xuất hiện trong hôm nay, nếu cộng thêm Bà Long Thú nữa thì là 8 vị, Nguyệt Chiến còn chưa xuất hiện, Nguyệt Cầm thì bị giết, Ngục Thanh chưa thoát khỏi Địa Ngục Môn.
Thực lực chỉ mạch Ngục Vương mạnh mẽ đến mức đáng sợ, ngủ đông mười vạn năm quả nhiên là để che giấu thực lực cường đại.
Tô Vũ không thể không cảm khái rằng chi mạch này quả thật rất mạnh!
Vạn tộc liên thủ chỉ ngang sức ngang tài với bọn chúng, mà vạn tộc vốn là do nhiều chủng tộc hợp lại, còn chi mạch Ngục Vương chỉ là tổ chức dưới trướng một vị vương trong số Tứ Cực Nhân Vương, thế mà thực lực lại mạnh đến mức thái quá, ở thời đại này, chiến lực dưới trướng Tô Vũ hay Bách Chiến thì đều không thể so được với chỉ mạch của bọn họ.
"Bệ hạ"
Tam Nguyệt và Cự Phủ đều cả kinh, lại tới thêm hai kẻ nữa, phiền toái lớn rồi.
Bọn họ vốn đã không địch lại, chỉ chiếm ưu thế ở tính cơ động, nhưng lúc này trước sau đều có cường địch giáp công, nếu bị bao vây thì khi bảy vị Thiên Tôn phối hợp với đám Thiên Vương và Hợp Đạo đánh tới, bốn người bọn họ chắc chắn sẽ xong đời.
Tô Vũ hét to: "Vạn tộc vẫn còn muốn xem diễn sao? Bảy vị Thiên Tôn đã xuất hiện, còn muốn đợi nữa ư? Nhất định phải chờ đến khi chủ nhân quy tắc của đối phương xuất hiện mới chịu ra tay?"
Ngay sau đó hắn ra lệnh: "Rút lui!"
Oanh!
Tô Vũ đánh võ hư không làm lộ ra một thông đạo, hắn chui vào thông đạo liền chạy, đám Tam Nguyệt cũng lập tức chui vào theo, trong chớp mắt đã độn không chạy trốn.
Nguyệt Hạo đã hội hợp với huynh đệ sinh đôi, sau đó cũng tập hợp với đoàn người Nguyệt La, sắc mặt cả đám cực kỳ khó coi nhìn về phương hướng mà Tô Vũ vừa đào thoát, cường giả cầm rìu bên cạnh Nguyệt La điên tiết quát: "Đuổi theo!"
Sao có thể để hắn đánh xong liền chạy được?
Bảy vị Thiên Tôn đã bại lộ.
Nguyệt La và Nguyệt Hạo không hé răng, lão giả có Địa Ngục Môn nứt vỡ sắc mặt tái nhợt bay tới, ho khan một tiếng, vội can ngăn: "Chớ truy đuổi giặc cùng đường"
Trên thực tế là không thể đuổi theo, bọn họ phải bảo hộ địa bàn.
Nếu rời đi đuổi giết, muốn bắt lấy đám người Tô Vũ thì chỉ 4 - 5 vị Thiên Tôn sẽ không đủ, phải có khoảng 6 - 7 người mới được, nhưng nhiều người rời đi như vậy, một khi vạn tộc đánh tới thì phải làm sao?
Tuy không muốn thừa nhận nhưng rõ ràng tính cơ động của Tô Vũ tốt hơn bọn họ nhiều.
Bọn họ không thể tùy hứng như hắn, họ còn phải bảo hộ địa bàn của mình.
"Bày trận!"
Lão giả đầu bạc vừa ho khan vừa ra lệnh: "Bày phong thiên trận, phong ấn tứ phương!"
Không phải giam cầm trận mà là đại trận phong ấn để bao bọc chính mình.
Lão nhân đầu bạc vội truyền âm cho mấy vị Thiên Tôn xung quanh: "Không thể đuổi theo nhưng phải cẩn thận đề phòng bọn họ quay lại tấn công. Chờ đi! Phải chờ Ngục Thanh chí tôn thoát khỏi Địa Ngục Môn, nếu không dù giết được mấy người này thì cũng sẽ tổn thất thảm trọng"
Thanh âm Nguyệt Hạo truyền đến, gã lộ vẻ phẫn nộ và bất đắc dĩ: "Ta biết, nhưng đám người này rất khó giải quyết"
Nói thật, chọc phải Tô Vũ chính là chuyện khiến bọn họ buồn bực nhất trong nhiều năm gần đây!
Trên thực tế là do tên khốn Tô Vũ này đánh lén bọn họ trước nên mới khiến phe Tô Vũ thương vong nhiều người, nhưng hiện tại Tô Vũ lại to mồm đóng vai nạn nhân, nhất quyết đòi trả thù bọn họ.
Đúng là không có thiên lý!
Nơi xa, bốn người Tô Vũ lại hiện lên.
Tô Vũ kinh ngạc: "Má nó, đám khốn kiếp các ngươi không đuổi giết ta? Ta đánh các ngươi như đánh con mà các ngươi cũng nhịn được sao? Tới đây, phái mấy tên Thiên Tôn ra chiến đi nào. Lại còn phong ấn chính mình, không muốn giữ mặt mũi nữa à?"
Mấy người Nguyệt Hạo lạnh nhạt nhìn từ xa.
Ngay sau đó Tô Vũ liền quay đầu rời đi, hắn không buồn hé răng, thấy thế đám người Tam Nguyệt liền yên lặng bám theo. Bọn họ chỉ phụ trách đánh nhau, ngoài ra không quan tâm tới những việc khác, cứ ngoan ngoãn nghe lệnh Tô Vũ mà hành động là được.
Một lát sau, Tô Vũ lại hiện lên.
Oanh!
Một cổ thú bị hắn dùng một quyền đánh bạo, mấy người Tam Nguyệt trực tiếp xông tới tàn sát.
Trong nháy mắt, 4 cự thú Hợp Đạo đã bị 4 người đánh chết đương trường.
Bát Dực Hổ và Cự Long đang vờn chơi với vạn tộc biến sắc, mà Tô Vũ lại tiếp tục đánh chết thêm mấy đầu cổ thú, không chỉ như thế, Tô Vũ còn hạ lệnh: "Giết!"
Hắn đang nhắm đến Bát Dực Hổ, 4 vị cường giả lập tức đột phá vòng vây cổ thú, lao đến tấn công đối phương.
Bát Dực Hổ rít gào vỗ cánh, kinh hãi truyền âm: "Vũ Hoàng, diễn kịch thôi mà..
Oanh!
Diễn kịch ư?
Tô Vũ đánh tới quá nhanh, mà mấy vị cường giả dưới trướng đều nhất mực nghe lời, Tô Vũ bảo giết thì bọn họ liền giết, diễn cái gì mà diễn?
Không diễn!
Suy nghĩ của Tô Vũ rất đơn giản, Bát Dực Hổ và Hỗn Độn Long đều không phải thứ tốt, đánh chết thì thôi, không chết thì bọn họ chỉ đang diễn kịch.
Đúng vậy, hắn chỉ muốn hiệu quả vở kịch diễn ra chân thật nhất.
Ngươi không thể nói rằng ta đang không diễn được!