Âm ẩm âm!
Lực lượng đại đạo bùng nổ, Tam Nguyệt cầm cây trúc đánh xuống, Cự Phủ dùng rìu bổ, Phì Cầu dùng giày giãm, bản thân nó cũng cắn nuốt hư không, lực lượng hỗn độn quanh Bát Dực Hổ đều bị Phì Cầu cắn nuốt không còn mảnh nào.
"Đao!"
Oanh!
Một đao chém ra, trời sụp đất nứt, Bát Dực Hổ còn chưa kịp trốn chạy thì một chiếc cánh đã bị chém đứt.
Hai mắt Bát Dực Hổ đồ như máu.
"Rống!"
Tiếng rít gào kịch liệt vang lên, rất nhiều cổ thú quanh đó lao tới cứu viện, Tô Vũ lạnh lùng quát: "Vạn tộc chết hết rồi à?"
Ẩm!
Giờ khắc này, đám cường giả Lôi Bạo, Thiên Mệnh đều ra tay, trong chớp mắt đã giết chết rất nhiều cổ thú.
Bát Dực Hổ thật sự tức giận, vừa muốn nổi giận, ánh mắt nó biến đổi nhìn thoáng qua Tô Vũ, nào ngờ lại thấy Tô Vũ tươi cười cực kỳ hiền lành, truyền âm sang: "Hổ huynh, mau rút lui vào chỗ sâu đi! Bên kia có rất nhiều cổ thú, ngươi và Cự Long cụt đuôi đi thu phục lực lượng cổ thú còn có thể nhân cơ hội tranh thủ sự tín nhiệm của chi mạch Ngục Vương, hội hợp với bọn chúng sẽ có lợi cho kế hoạch kế tiếp của các ngươi"
Hắn nói như thể đang suy nghĩ vì nó.
Có điều Bát Dực Hổ còn chưa kịp chạy trốn thì Tô Vũ đã xé rách hư không, lỏng giam ngũ hành hiện lên phong tỏa thiên địa, không những vậy còn có rất nhiều xiểng xích xuyên qua hư không bay về phía nó.
Bát Dực Hổ thầm mắng trong lòng.
Chết tiệt!
Rốt cuộc ngươi đang diễn kịch hay là muốn giết ta?
Tên khốn kiếp!
Nó là một con hổ thông minh, rất nhanh nó đã nhìn thấu tâm tư Tô Vũ, dù sao khi chưa xác định rõ ràng là địch hay ta thì cứ giết trước rồi tính, không giết được thì chính là diễn kịch.
Quả nhiên Nhân tộc đều rất gian trá!
Bát Dực Hổ bất chấp, nó rít gào: "Lui!"
Dứt lời, 7 cánh còn lại vỗ mạnh, ngũ hành luyện ngục của Tô Vũ lập tức rách nát, quyền của hắn đánh vào hư không, Bát Dực Hổ vội vã thoát đi.
Bên kia, Hỗn Độn Long khôi phục bản thể cũng rít gào một tiếng, dùng đuôi đánh bay Lôi Bạo, nhanh chóng mang theo cổ thú trốn chạy.
Tô Vũ mặc kệ, hắn điên cuồng đánh chết cổ thú xung quanh.
Giờ phút này tất cả cổ thú đều đang bỏ chạy tứ toán, mấy người bọn họ xen lẫn trong đội ngũ vạn tộc điên cuồng tàn sát, trong chớp mắt, 4 vị Thiên Tôn đã giết ít nhất 20 vị cổ thú Hợp Đạo.
Tô Vũ lại bổ xuống một đao, Long Thiên Tôn biến sắc, giận dữ hét: "Dừng tay!"
Tô Vũ dừng lại nhìn về phía Long Thiên Tôn, Long Thiên Tôn phẫn nộ quát: "Ngươi đang làm cái gì?"
Đối diện, một cự long run bần bật, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ đứng trước mặt Tô Vũ.
Tô Vũ nhìn kỹ rồi bĩu môi: "Là Thiên Long Hầu à? Ta cứ tưởng là cổ thú. Ai bảo bề ngoài ngươi trông như vậy, ta còn tưởng Long tộc bị ta giết sạch rồi chứ, không ngờ vẫn còn cá lọt lưới"
"Tô Vũ!" Long Thiên Tôn bạo nộ: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Trả Long Bàn Sơn lại cho ta"
Tô Vũ cười lạnh: "Trả lại ngươi cái gì? Ta cầm cái gì của ngươi? Đừng ngậm máu phun người! Một đám phế vật, giết nửa ngày mà kết quả thế nào? Mười mấy vị Thiên Tôn không giết nổi 20 cổ thú Hợp Đạo, một đám vô dụng!"
"Rút lui!"
Tô Vũ quát khẽ, ba vị cường giả dưới trướng hắn nhanh chóng độn không rời đi.
Tô Vũ lo lắng bị bọn người kia vây giết, hắn cứ chạy trước rồi tính.
Hắn chạy xong thì vạn tộc mới ập tới tra xét tình huống.
Nguyệt Thiên Tôn khẽ nhíu mày: "Hắn đã mang đi tất cả thi thể cổ thú, kể cả... người của chúng ta"
Hai phe đại chiến một hỏi, giết được khoảng 20 cổ thú, vạn tộc cũng có 7 - 8 vị Hợp Đạo ngã xuống.
Gần 30 vị cường giả đã chết thì phân nữa thi thể vẫn còn nguyên vẹn.
Đợi đến khi đại chiến kết thúc, thu thập chiến trường thì sẽ thu dọn những thứ này, nhưng nhân lúc bọn họ đang giao chiến, Tô Vũ đã trộm hết thi thể đi rồi.
Khốn kiếp!
Gia hỏa này quá tham lam!
Thiên Cổ lại không quan tâm vấn đề đó lắm, lão nhìn về nơi xa, không khỏi nhíu mày:
"Chư vị, còn đợi nữa sao? 7 vị Thiên Tôn cộng thêm 2 vị cổ thú kia là 9 vị Thiên Tôn, còn có một vị chủ nhân quy tắc nữa. Chẳng lẽ nhất định phải chờ đến khi chủ nhân quy tắc xuất hiện thì chúng ta mới xuất thủ?"
Thiên Cổ rất bực bội. Tại hạ giới, dù lão chiến bại nhiều lần nhưng lần nào lão cũng rất quả quyết, mỗi lần đại chiến đều dốc sức toàn quân, Tiên tộc vẫn luôn là kẻ tiên phong chiến đấu với Tô Vũ ở tiền tuyến.
Nào ngờ sau khi tới thượng giới, phương thức chiến đấu của đám người trên đây lại khiến lão buồn bực muốn chết.
Có tới mười mấy vị Thiên Tôn mà lại không chịu ra tay, kiên quyết chờ phe Tô Vũ thử sức trước.
Một đám phế vật!
Thiên Cổ mắng to trong lòng, lão thật sự nghĩ như vậy.
Bọn họ nhất định phải chờ chủ nhân quy tắc của đối phương thoát ra mới vui lòng ra tay à?
Hiện tại Tô Vũ đã chạy rồi, Tô Vũ cũng nhìn ra bọn họ đang chẩn chờ, hắn trực tiếp chạy trốn, dù sao hắn cũng không nóng vội, chiếm chút tiện nghi là được, 3 vị Thiên Vương phe hắn còn chưa chết, lần trước Thông Thiên Hầu ăn một cánh cửa đã thăng cấp lên Thiên Vương, có lẽ lần này y có hy vọng đến Thiên Tôn.
Nếu y thành Thiên Tôn thật thì xem như Tô Vũ kiếm lời lớn, hắn gấp làm gì?
Nhưng vạn tộc thì sao?
7 - 8 vị Hợp Đạo đã chết mà vẫn không thu hoạch được gì.
Lời Thiên Cổ nói khiến Thần Hoàng Phi rất đồng tình, bà mở miệng thúc giục: "Chư vị, rõ ràng vị kia của chỉ mạch Ngục Vương đang được tiếp dẫn, tại sao chúng ta vẫn phải tiếp tục ôm cây đợi thỏ?"
Thái độ chiến đấu của vạn tộc thượng giới khiến bọn họ không quen, quá do dự trì hoãn, không quả quyết dứt khoát như hạ giới!
Hạ giới chiến bại, bị Tô Vũ đánh tới thảm khốc nhưng không có nghĩa là bọn họ không đốc sức đánh, bọn họ vẫn luôn dốc hết toàn lực, Hợp Đạo cũng đích thân ra trận, chỉ đáng tiếc là tôn tử Tô Vũ kia quá yêu nghiệt!
Còn tình huống thượng giới thì sao?
Ban nãy khi Tô Vũ đang giao chiến, kỳ thật Thiên Cổ nhiều lần muốn xông lên, kết quả các vị Thiên Tôn khác đều tỏ về không vội, muốn chờ thêm một lát.
Bọn họ quá chấp nhất với sự viên mãn, kiên quyết muốn Tô Vũ thăm dò ra toàn bộ thực lực chi mạch Ngục Vương trước đã.
Nguyệt Thiên Tôn trầm mặc một hỏi mới mở miệng: "Chắc chắn sẽ đánh! Nhưng chúng ta lo rằng nếu tổn thất thảm trọng thì.."
Thiên Cổ bực bội không lên tiếng nữa.
Ta cũng đoán được.
Bọn người kia nghĩ là nếu khai chiến toàn diện, vài vị Thiên Tôn chết đi thì sau đó phải làm sao?
Thật phiền!
Nơi xa, trên một đỉnh núi.
Tô Vũ trầm tư nhìn về phía vạn tộc, hồi lâu sau hắn mở miệng: "Người thượng giới bị nuôi hỏng rồi"
Tô Vũ bình tĩnh nói: "6000 năm xưng bá vạn giới, an nhàn không đại chiến khiến bọn họ trở nên do dự không quyết đoán"
Tam Nguyệt muốn nói gì đó nhưng hồi lâu sau vẫn không thể nói ra lời.
Đúng vậy, bọn họ chiếm cứ Đạo Nguyên chi địa, vẫn luôn giao chiến 6000 năm nhưng thực chất không có nhiều người chết. Trước triều tịch thứ chín, khi Nhân tộc còn ở thượng giới, khi đó bọn họ còn đại chiến thật, đánh 3 - 4 năm chắc chắn sẽ có Hợp Đạo chết đi, cho nên số lượng Hợp Đạo mới không có nhiều lắm.
Nhưng hiện tại, trong 300 năm cũng chưa chắc đã có một vị Hợp Đạo nào ngã xuống.
Quả thật vạn tộc đã an nhàn xưng bá suốt 6000 năm.
Điểm này bọn họ không bằng hạ giới, hạ giới đánh kịch liệt hơn 400 năm, chiến đấu chưa từng ngừng lại.
Tô Vũ nhìn về phía bên kia, thở dài một tiếng: "Vô dụng hơn dự đoán của ta, ta cho rằng sau khi chúng ta ra tay, bọn họ sẽ lập tức tấn công, dù là Thiên Cổ, Tịch Vô hay Ma Kích thì đều nên dẫn người xông lên mới phải. Kết quả chẳng một ai ra tay!"
Chuyện này nằm ngoài dự đoán của hắn.
Hắn vốn nghĩ đối phương sẽ nhanh chóng mang người đến ngăn cản chủ nhân quy tắc xuất hiện, không ngờ bọn họ vẫn do do dự dự chờ ở đó.
Đây cũng là nguyên nhân Tô Vũ quyết định không ra tay nữa.
Tô Vũ bỗng nhiên bật cười: "Nếu đây là mục đích của Bách Chiến thì đáng sợ thật đấy"