"Nếu đây là mục đích của Bách Chiến thì đáng sợ thật đấy" Tô Vũ cảm khái.
"Hả? ?
Mọi người ngạc nhiên nhìn Tô Vũ, Tô Vũ nhẹ giọng giải thích: "Không có đại địch, thái bình 6000 năm, cuộc sống quá an nhàn. Vạn tộc vốn không đồng lòng, 6000 năm không hợp tác, bây giờ bỗng nhiên tụ lại hợp tác tất sẽ cố ky lẫn nhau, lại giả đánh 6000 năm, các ngươi nói xem, vạn tộc còn bao nhiêu chiến lực?"
Giờ khắc này Tô Vũ đã nhìn thấu tình hình vạn tộc.
Miệng cọp gan thỏ, bốn chữ này rất thích hợp để miêu tả bọn họ.
Tam Nguyệt trầm mặc một hồi mới mở miệng: "Nếu bọn họ tách ra thì có lẽ chiến lực sẽ mạnh hơn. Khi hợp tác mà không ai dẫn đầu thì lại thành yếu đi"
Tô Vũ gật đầu.
Đúng vậy, có đôi khi không phải nhiều người thì sẽ mạnh, sau khi vạn tộc liên minh, Tô Vũ bỗng nhiên phát hiện chiến lực bọn họ còn không mạnh bằng khi tách riêng.
'Ba hòa thượng không có nước uống chính là tình trạng hiện tại của vạn tộc. (1)
Tô Vũ cười khẩy.
Đúng là đám ô hợp, còn không mạnh bằng người hạ giới, ít nhất hạ giới có Thiên Cổ miễn cưỡng làm lãnh tụ vạn tộc, khi đại chiến, Thiên Cổ có thể nhanh chóng chỉ huy người tấn công, vài lần đại chiến dưới hạ giới, vạn tộc đều dốc sức toàn quân.
Đến đây thì bọn họ lại chỉ như người qua đường.
"Bệ hạ, giờ chúng ta làm gì?"
Tam Nguyệt hỏi, hiện tại vạn tộc không chủ động tấn công, bọn họ không tiện ra tay tiếp, đối phương có 7 vị Thiên Tôn và 12 vị Thiên Vương, rất khó đối phó với thế lực như vậy.
Đánh nữa để làm pháo hôi cho vạn tộc sao?
Tô Vũ nhìn lãnh địa chi mạch Ngục Vương, một đám cường giả đứng trên hư không, dàn sẵn trận địa đón quân địch.
Tô Vũ nói: "Không cần chúng ta ra tay. Chờ chỉ mạch Ngục Vương xuất hiện chủ nhân quy tắc chân chính, nếu đám vạn tộc vô dụng kia còn chờ được thì ta thật sự phục bọn họ"
Nói đến đây, Tô Vũ nhắm mắt lại, nhẹ tay day day trán: "Đám người kia vẫn vô dụng như vậy. Được việc thì ít, hồng việc thì nhiều. Lát nữa nếu chủ nhân quy tắc thật sự xuất hiện thì chúng ta nhân cơ hội giết chóc lung tung rồi đi nhặt thi thể. Thiên Tôn vạn tộc cũng giết. Giết được ai thì giết hết, tất cả đều là địch nhân! Giết xong thì nghĩ cách trở về thiên địa của ta, trốn thoát rồi thì chúng ta sợ cái gì"
Mọi người sửng sốt, quan niệm địch ta của Tô Vũ thay đổi quá nhanh, bây giờ hắn muốn đối phó vạn tộc ư?
"Một đám phế vật nhưng lại chiếm cứ đại đạo không yếu"
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Hiện tại ta chỉ thiếu thứ này. Hiệu quả hợp tác quá kém, không hợp tác nữa!"
Tam Nguyệt gật đầu, lão thầm thở dài, tuy lão hiểu nhưng vẫn cảm thấy hết sức bất đắc dĩ.
Kỳ thật ban nãy là cơ hội rất tốt, phe địch chỉ có 7 vị Thiên Tôn, trong khi vạn tộc thì có đến mười mấy người. Lão tổ đối phương rõ ràng là đang bận tiếp dẫn vị chủ nhân quy tắc sau cửa, lão không thể phân tâm ra để động thủ.
Bên phía chi mạch Ngục Vương.
Mấy người Nguyệt Hạo thấy đám cổ thú tháo chạy đến chỗ mình thì khẽ nhíu mày.
Tuy rằng không ít cổ thú đã chết nhưng lúc này Bát Dực Hổ và Hỗn Độn Long vẫn mang theo hơn 50 cổ thú tán loạn chạy đến, không chỉ như vậy, sâu trong hỗn độn còn có cổ thú vọt tới.
Bát Dực Hổ và Hỗn Độn Long nhanh chóng tụ hợp, lực lượng cổ thú dưới trướng lại hội tụ.
Bát Dực Hổ nhìn về phía đám người Nguyệt Hạo, lớn tiếng nói: "Chúng ta nghe theo ý chí hỗn độn nên đến đây, giờ liên thủ chống đỡ hay phân tán ngăn cản?"
Nó không nói đến chuyện hợp binh.
Nguyệt La nhướng mày, sau đó ả cười duyên đáp: "Hai vị Thú Tôn, phiền hai vị phòng ngự bên ngoài, Địa Ngục Môn đã sắp mở ra, chỉ cần ngăn cản Tô Vũ và vạn tộc là được, bọn họ sẽ chết sớm thôi"
Bát Dực Hổ thầm mắng trong lòng.
Nhân tộc gian trá coi chúng ta là pháo hôi, chúng ta tổn thất thảm trọng như vậy mà vẫn không đề nghị hợp binh? Thôi, tùy các ngươi!
Nó đáp: "Được. Nhưng đối phương mà đột kích thì các ngươi cũng phải xuất chiến, ta không muốn đơn độc đối đầu đám điên rô đó"
"Đương nhiên"
Nguyệt La mỉm cười, thế này thì sẽ an toàn hơn nhiều.
Còn mấy canh giờ nữa là Ngục Thanh có thể thoát ra rồi.
Lúc này, Hỗn Độn Long truyền âm cho Bát Dực Hổ: "Bát Dực, Tô Vũ có ý gì? Ban nãy bọn hắn suýt nữa đã giết ngươi"
"Không sao, vốn chỉ là lâm thời hợp tác, Long huynh hãy cẩn thận, tại đây chúng ta chỉ có thể tín nhiệm lẫn nhau, không thể tin tưởng bất cứ kẻ nào khác. Nhân tộc gian trá, vạn tộc cũng không phải hạng tốt lành gì, chi mạch Ngục Vương lại càng không phải thứ tốt"
Hỗn Độn Long im lặng, quả thật ở đây chỉ có Bát Dực Hổ có thể xem như cùng phe với y, nhưng y cũng phải đề phòng Bát Dực Hổ.
Hiện giờ những kê có trí tuệ càng ngày càng gian trá.
"Bệ hạ, giờ chúng ta làm gì?"
Cự Phủ sốt ruột, chúng ta cứ chờ ở đây ư?
Tô Vũ không vội đáp, hắn nhìn xuống tay mình, thấp giọng hỏi: "Bọn họ về đến nơi chưa?"
"Tới rồi"
Lam Thiên mở miệng: "Thông Thiên mang ngọn núi đó về, Hồng Mông rất hưng phấn, có vẻ lão sắp thăng cấp. Thông Thiên cũng có hy vọng, Tuyết Lan và Cự Trúc đều đang dung tân đạo, chúng ta đang thủ vệ cho bọn họ, bệ hạ cứ yên tâm đi"
Đại chiến chính là để kiếm lời, không thu hoạch được gì thì dù giết bao nhiêu người cũng không có ý nghĩa.
Nếu Thông Thiên và Hồng Mông đều thăng cấp thì bọn họ sẽ có thêm hai vị Thiên Tôn, còn Cự Trúc và Tuyết Lan thì có lẽ sẽ trở thành ngụy Thiên Tôn.
Như vậy thực lực phe Tô Vũ sẽ lại tăng mạnh.
Không chỉ thế, lúc này Phì Cầu cũng đang tranh thủ tiêu hóa thu hoạch của mình.
Nó đã ăn đại lượng ý chí lực của Bà Long Thú, bây giờ có dấu hiệu cường hóa, kỳ thật Phì Cầu không phải Thiên Tôn thật sự, nó khai đạo của chính mình, Cắn đạo của nó không quá dài, sau khi hắc hóa thì mạnh hơn, nếu không hắc hóa thì chiến lực của nó chỉ có thể so với Thiên Vương.
Tô Vũ trầm mặc liếc nhìn Phì Cầu rồi lại nhìn phân thân Lam Thiên trên cổ tay, một lát sau, hắn mở miệng: "Có về chủ nhân quy tắc chắc chắn sẽ thoát ra. Vạn tộc quá vô dụng, thiếu quyết đoán hơn ta nghĩ. Nếu lần này tình huống cho phép thì chúng ta diệt vạn tộc trước. Sau đó chúng ta lui về Tử Linh giới vực, thượng giới thuộc về chỉ mạch Ngục Vương, hạ giới có Bách Chiến, Tử Linh giới là của chúng ta. Như vậy thiên hạ sẽ phân thành ba phần"
Phân thân Lam Thiên đề nghị: "Bệ hạ, nếu hiện tại chúng ta dốc hết toàn lực thì có lẽ có thể trở thành người thắng lớn nhất"
Bọn họ vẫn còn nhiều vị Thiên Tôn chưa ra tay.
Nam Vương, Hồng Mông, Thông Thiên đều là Thiên Tôn, hơn nữa còn có những ngụy Thiên Tôn khác, bọn họ hoàn toàn có hy vọng trổ thành người thắng cuối cùng.
"Không vội!
Từ từ rồi tính.
Tô Vũ nhìn quanh một vòng, cuối cùng hắn nhìn về phía vạn tộc: "Có lẽ bọn họ đã nhận ra vấn đề của mình, dù bản thân bọn họ không nhận ra thì những kẻ tới từ hạ giới cũng phải có cảm giác. Chúng ta chờ đi, để xem tiếp đó vạn tộc có thay đổi gì hay không"
(1 Câu chuyện về ba vị hòa thượng không có nước uống (Trong trường hợp trên, ý Tô Vũ là khi vạn tộc liên minh thì thực lực trở nên yếu đi, vì ai cũng ôm tâm lý tộc khác không liều mạng thì sao tộc ta phải liều mạng, tộc khác không chết Thiên Tôn thì sao tộc ta phải chết Thiên Tôn, dần dần dẫn tới tình trạng tuy liên minh vạn tộc nhưng lại không ai ra tay, còn yếu hơn khi một tộc đơn độc xuất thủ.)
Trên ngọn núi có một ngôi chùa cũ. Ngày nọ, một tiểu hòa thượng vào trong ngôi chùa đó và nhìn thấy một cái vại không có nước, liền gánh nước đổ đầy vào cái vại nước này, còn đổ đầy nước vào chiếc bình của Quan Âm, cành liễu khô héo cũng nhờ đó mà tiếp tục xanh tươi. Tiểu hòa thượng mỗi ngày đều gánh nước, niệm kinh, gõ mõ, đêm đêm không cho chuột ăn trộm đồ, cuộc sống rất bình yên, tự tại.
Không lâu sau, một vị hòa thượng dáng người cao cao đến ngôi chùa này. Ông ấy rất khát, vừa vào trong chùa liền uống hết cả nửa vại nước còn lại.
Thấy thế, tiểu hòa thượng liền nói ông ấy đi gánh nước đổ đây vào lại. Hòa thượng cao cho rằng một mình đi gánh nước thì thật là thua thiệt nên liền yêu cầu tiểu hòa thượng cùng đi khiêng nước với ông ta.
Hai người mang một cái thùng xuống núi lấy nước, lúc khiêng nước lại cứ nhất quyết phải đặt thùng nước vào giữa đòn gánh, hoặc không đặt ở giữa thì hai người cứ đẩy đi đẩy lại, ai cũng không muốn tốn nhiều sức lực.
Sau đó, lại thêm một hòa thượng béo đến. Ông ta cũng muốn uống nước, nhưng lúc đó vại nước lại trống rỗng. Tiểu hòa thượng và hòa thượng cao đều bảo hòa thượng béo đi gánh nước. Ông ta gánh được một gánh rồi ừng ực ừng ực uống nước trong thùng, cuối cùng hai thùng nước đều bị uống cạn sạch.
Về sau, ai cũng không muốn đi gánh nước, thế là cả ba vị hòa thượng đều không có nước để uống.
Mỗi người, ai nấy niệm kinh, gõ mõ của mình, bình nước của Quan Âm cũng không có ai đổ nước vào, vì vậy mà cành liễu trở nên khô héo. Ban đêm, chuột ra ăn vụng đồ cũng không ai thèm lo.
Kết quả là bọn chuột đánh đổ giá nến, gây ra hỏa hoạn lớn.ba vị hòa thượng gặp một phen hoảng sợ, liền ra sức cùng nhau dập lửa, lửa được dập tắt rồi, họ đều giác ngộ ra.
Từ đó, ba vị hòa thượng cùng nhau nỗ lực vì thế mà lúc nào cũng có nước để uống.