Hạ giới, Tô Vũ đấu với Bách Chiến.
Hắn gần như không va chạm chính diện mà chỉ một mực kéo dài thời gian.
Vì sao lại thế?
Bởi vì Tô Vũ cần một chút thời gian để hoàn thiện kế hoạch của mình, có đôi lúc kế hoạch theo không kịp biến hóa, hắn phải không ngừng thay đổi kế hoạch mới thì mới được.
Cùng lúc đó, trên thượng giới.
Trong lòng mọi người nặng nề vô cùng, hạ giới hình như đã bạo phát đại chiến, cụ thể có phải như vậy thật hay không thì họ đều không rõ ràng.
Mà ngay một khắc này, biến cố ở thượng giới bỗng xuất hiện.
Đột nhiên, ở Đạo Nguyên chi địa gió nổi mây phun.
Sau một khắc, Đạo Nguyên chi địa chấn động, quy tắc chỉ lực chập trùng, đại đạo của Nhân Hoàng dao động, ngay sau đó, hình chiếu che khuất bầu trời hiện ra trước mắt tất cả mọi người.
Đó là Tô Vũ và Bách Chiến!
Tô Vũ: "Cổng Địa Ngục là để tiếp dẫn Nhân Tổ, các ngươi điên thật rồi! Thậm chí không tiếc hi sinh Nhân Hoàng, các ngươi là một đám súc sinh!"
"Cho nên lần này ta dẫn người giết Tội tộc, chỉ sợ cũng khiến ngươi cảm thấy đau lòng, phải không?"
Bách Chiến:: "Thế thì thực sự không có. Chết thì chết thôi, không chết thì sao có thể tiếp dẫn Ngục Thanh và Bà Long Thú ra, sao có thể mở rộng khe hở của Địa Ngục Môn, không phải bọn hắn chết thì sẽ là những người khác chết. Là ai cũng được! Ta chỉ không nghĩ tới ngươi lại muốn nhất thống vạn giới nhanh như vậy mà thôi!"
Tô Vũ: "Cho nên, Bách Chiến, ngươi mới là phản đồ lớn nhất!"
Bách Chiến: "Ngươi quá thông minh!"
Tô Vũ: "Có lẽ ngay từ đầu, ngay từ triều tịch thứ nhất đã có người của các ngươi ẩn núp trong bóng tối! Đến ngươi cũng chỉ là đến trạng thái đỉnh phong mà thôi, có lẽ từ khi bắt đâu, các ngươi đã lừa giết những vị trung thành với Nhân Hoàng"
"Ta nghĩ... có lẽ ta đoán đúng rồi!"
"Cho nên mọi chinh chiến trong mười vạn năm qua đều là do các ngươi thao túng"
"Vô số Nhân tộc hy sinh, vô số cường giả thời Thượng Cổ vẫn lạc đều là do các ngươi tạo ra! Tổ huấn của Tội tộc là không cho Văn Vương trở về, có lẽ còn phải thêm một câu nữa, đó là không được để cho Nhân Hoàng trở về! Thậm chí, có khi Thời Gian Sư còn bị các ngươi lừa gạt!"
Bách Chiến: "Tô Vũ, ngươi thật sự quá thông minh!"
Đúng vậy, chỉ là mấy câu ngắn ngủi mà thôi.
Mà mấy câu ngắn ngủi này hình như đã bị cắt bớt, hình ảnh có vê hơi mơ hỏ, còn là kiểu bị cắt bớt nhiều lần nên có cảm giác hơi rời rạc.
Mấy câu Bách Chiến khen quá thông minh kỳ thật không phải là lời hắn ta nói ra khi đó, thế nhưng mà làm người thì sẽ biết biên tập!
Cảnh tượng to lớn ấy không ngừng hiển hiện trên không trung của Đạo Nguyên chi địa, không ngừng lặp lại, không ngừng phát ra.
Lúc này, cả thượng giới trong nháy mắt tĩnh lặng như tờ.
"Không có khả năng!"
Đám Võ Cực ngốc trệ, không thể nào.
Đây là chuyện không có khả năng!
Bệ hạ không thể nào làm như vậy, hắn vây giết Tô Vũ dưới hạ giới, hình như đối thoại đã bị phản chiếu lên thượng giới, có lẽ đó là thủ đoạn của Tô Vũ, cũng có thể là thủ đoạn của kẻ khác.
Chỉ mấy câu đã cho thấy rõ Bách Chiến thừa nhận hắn ta là phản đồ, thừa nhận chinh chiến trong mười vạn năm qua kỳ thật đều là do người của hắn dẫn dắt, rồi còn lén lút đánh giết ám vệ của Nhân Hoàng.
Không chỉ như vậy, Bách Chiến còn cấu kết với Tội tộc!
Chẳng những có cấu kết, ý của Bách Chiến là những người ở đây chết thì chết thôi, giết những người đó đều chỉ là vì tiếp dẫn Bà Long Thú và Ngục Thanh.
Mà những người như bọn họ có lẽ cũng chỉ là vật hi sinh lót đường?
Sắc mặt Võ Cực đã triệt để thay đổi.
Mà Nguyệt La và đám Nguyệt Khiếu cũng nhao nhao biến sắc, còn chưa kịp nói cái gì thì Võ Cực đã quát lạnh: "Đừng nhúc nhích, muốn chết phải không?"
Không bao lâu sau, đám Hồng Nguyệt đã bao vây mấy vị này vào giữa, bốn phía, một đám Hợp Đạo và Thiên Vương đều sợ hãi, bất an, không ai đám tin những gì mình vừa thấy.
Võ Cực nhìn về phía Đạo Nguyên chi địa, sắc mặt càng ngày càng khó coi, khế nói:
"Giả... tất cả đều là giả thôi!"
Nói là nói như vậy, nhưng đó thật sự chỉ là giả thôi sao?
Thật thì không thể là giả, giả cũng không thể trở thành thật được!
Tô Vũ làm cách nào để chiếu những hình ảnh này lên thì Võ Cực không biết, khả năng là liên quan tới thời không trường hà, khả năng là liên quan tới đại đạo của Nhân Hoàng.
Đây là do chính Tô Vũ phong ấn hạ giới, hắn đang hoàn toàn chiếm thế chủ động.
Võ Cực không thể tin được những lời này, cũng không nguyện ý tin tưởng đó là sự thực.
Thế nhưng trên đời không có vạn nhất, cũng không có nếu như.
Một khi nó là thật, vậy thì bọn họ đều xong đời!
Huyết Ảnh thở dài một tiếng nhìn về phía đám Nguyệt La: "Hóa ra các ngươi và bệ hạ mới là một phe, mà chúng ta có lẽ từ đầu tới đuôi đều chỉ là quân cờ! Chúng ta nghĩ các ngươi là những quân cờ, mà các ngươi có lẽ vẫn luôn chế giễu chúng ta, đúng không?
Hắn cười tự giễu: "Vì sao bệ hạ lại làm như thế? Chúng ta đi theo ngài nhiều năm lại chỉ đạt được kết quả như vậy sao?"
Sắc mặt Nguyệt La rất kém, ả khẽ nhíu mày.
Trong lời của Bách Chiến lộ ra rất nhiều ý tứ, đương nhiên đó cơ hỏ đều là sự thật.
Lúc này, Nguyệt La cất tiếng: "Chư vị, bệ hạ có mục đích của bệ hạ, hình chiếu này cũng chỉ là cắt câu lấy nghĩa, không nói ra được mấu chốt vì sao bệ hạ làm như vậy"
Lời này hiển nhiên là thừa nhận hết thảy hình chiếu đều là thật, nhưng ả cảm thấy nó không nói ra lời mấu chốt.
Khi Nguyệt La nói như vậy, Võ Cực bật cười: "Đây thật sự đều là do bệ hạ nói?"
Gã cười nhưng trong lòng lại chỉ muốn khóc.
Ta còn ôm chút hy vọng cuối cùng rằng mọi thứ chỉ là giả, nhưng những gì Nguyệt La vừa nói đã chứng thực hết thảy đều là sự thật!
Không chỉ như vậy!
Khi hình chiếu chấn động, ở phía Địa Ngục Môn bên kia, đám Ngục Thanh đều lộ ra ánh mắt lóe sáng, rất nhanh, từng thân ảnh đều cấp tốc bay tới hướng bọn họ.
Bách Chiến và Tô Vũ thật sự đã khai chiến!
Bách Chiến đã xuất thủ.
Cảm nhận được chuyện này, Võ Cực cũng đã hiểu rõ mọi thứ, hóa ra tất cả đều là thật!
Bách Chiến và đám Ngục Thanh thật ra là cùng một bọn.
Dù trong đó còn có vô số nghi hoặc chưa được giải đáp, tỉ như vì sao năm đó Bách Chiến không liên thủ với Ngục Vương nhất mạch, tỉ như rốt cuộc Bách Chiến muốn làm cái gì...
Những chuyện này gã đều không hiểu rõ.
Nhưng lúc này, gã biết gã và mọi người kỳ thật chỉ là một đám rối mặc người giày vò điều khiển.
Võ Cực thở dài: "Cho nên Bách Chiến để chúng ta tới đây chính là tìm cơ hội giết chúng ta, giúp Tội tộc tiếp dẫn một hai vị chủ nhân quy tắc, đúng không?"
"Nhiều năm đi theo hắn, chẳng lẽ chúng ta không đáng giá chút nào sao?"
Vẻ mặt Hồng Nguyệt cũng vô cùng băng hàn: "Giết bọn chúng rồi mau bỏ đi!"
Võ Cực còn nói nhảm nhiều làm gì, lúc này nên ra tay giết Nguyệt La rồi mau chóng rút lui mới đúng.
Võ Cực thở dài: "Rút lui? Rút lui về đâu?"
"Đi... đi tới chỗ của Tô Nhân Chủ!"
Hồng Nguyệt khẽ nói: "Chúng ta theo nhầm người rồi! Sáu ngàn năm trước đã sai, lúc này chẳng lẽ còn muốn mắc thêm lỗi lầm nữa sao?"
Chính Bách Chiến đã tự thừa nhận!
Tại hạ giới hắn ta đang vây giết Tô Vũ, chẳng lẽ là vì hắn cảm thấy phong tỏa hạ giới rồi cho nên có thể tùy tiện nói ra lời thật lòng?
Kết quả lại bị Tô Vũ dùng thủ đoạn nào đó đưa hết thảy hình chiếu lên!
Bọn hắn không biết sự thật là chính Tô Vũ đã phong bế hạ giới.
Bách Chiến cũng chỉ là bị Tô Vũ bức bách nên mới chủ động ra tay mà thôi.
Dù Bách Chiến không nói những lời này thì Tô Vũ cũng có thể chế tạo được đồ giả.
Huống chỉ Bách Chiến còn tự mình nói ra, vậy thì chỉ cần hơi cắt ghép một chút là xong, việc này không phải là lần đầu tiên Tô Vũ làm. Lúc trước khi Đơn thần văn hệ vây giết hắn ở Tinh Lạc Sơn, hình ảnh lưu truyền khắp Nhân cảnh sau này cũng đều đã được biên tập qua.
Đều là Đơn thần văn hệ xấu xa, từ đầu tới cuối, Tô Vũ luôn là hình tượng quang minh chính đại.
Có nhiều thứ, làm nhiều lần thì sẽ trở nên thuần thục.