Bên phía vạn tộc, sắc mặt đám Ngục Thanh đều biến đổi.
Tô Vũ thật đáng sợ!
Không, người khai thiên thật là đáng sợ!
Ngục Thanh lúc này đã tái mặt, bà ta quay đầu nhìn thoáng qua Địa Ngục Môn, chết quá nhiều người nên Địa Ngục Môn đã hơi có động tĩnh, bà ta truyền âm nói: "Các vị, lúc này chỗ Tô Vũ chỉ có một mình hắn, Tử Linh Đế Tôn vẫn còn chiến lực, lão đang đối phó những người kia... nếu chúng ta liên thủ ắt sẽ giết được Tô Vũ! Hắn sẽ phải chết không cần nghi ngờ!"
Bây giờ là cơ hội quá tốt!
Tốt đến mức chỉ cần bọn họ xuất thủ thì Tô Vũ sẽ phải chẳng còn nghi ngờ.
Vạn tộc có năm vị chủ nhân quy tắc, bên phía Ngục Thanh thì có bà ta và Ma Thiên Tôn, Nguyệt Chiến cũng tiếp cận chủ nhân quy tắc, nhiều cường giả như vậy đã đủ để liên thủ đánh nổ Tô Vũ.
Miễn cưỡng có thể xem như 8 vị chủ nhân quy tắc.
Họ cùng tiến vào thiên địa của Tô Vũ thì cũng có thể đánh nổ thiên địa của hắn, một đấu mười mấy, dù cho Tô Vũ mạnh hơn thì trừ phi hắn là người có cấp bậc của Nhân Hoàng, nếu không dẫu hắn tương đương Võ Vương thì khi đối phó hơn mười vị chủ nhân quy tắc cũng không có khả năng chiến thắng!
Đảm người vạn tộc nhao nhao nhìn về phía Thiên Cổ.
Hiện tại thực sự là cơ hội quá hiếm có.
Mà vẻ mặt Thiên Cổ hơi biến đổi, lão khẽ nói: "Tộc nhân của chúng ta đều ở trong thiên địa của hắn, bất kể là thượng giới hay hạ giới... Lấy sự nhẫn tâm của hắn, dù hắn bại thì chủng tộc của chúng ta cũng sẽ bị hủy diệt! Dù cho thắng, chúng ta cũng chỉ còn lại vài người mà thôi!"
Có thể họ sẽ thắng!
Nhưng Tô Vũ nhẫn tâm đến mức không cách nào tưởng tượng được, dù hắn bại thì cũng sẽ giết sạch tất cả mọi người, điểm này không cần phải nghi ngờ.
Thiên Cổ truyền âm cho mọi người: "Tự tạo cơ hội để Tô Vũ thả người của chúng ta, để chúng ta mang tộc nhân đi... Hay là... đánh cược vào việc Tô Vũ không giết được tộc nhân của ta còn chúng ta có thể giết được hắn trước?"
Mấy người lập tức biến sắc!
Đánh cược sao?
"Dù giết được Tô Vũ... Tội tộc và Bách Chiến liên thủ mà lại không đối phó với chúng ta sao? Bọn hắn chưa hẳn đã giữ chữ tín bằng Tô Vũ"
Cuối cùng Thiên Cổ vẫn truyền âm nói: "Giết Ngục Thanh và Nguyệt Chiến đi, kéo dài thêm nữa rồi Tô Vũ chiến thắng, e là chúng ta sẽ gặp nhiều phiền toái hơn. Tô Vũ giải phong vào lúc này để chúng ta tấn cấp... Ta hoài nghi hắn có thể sẽ đuổi chúng ta vào Địa Ngục Môn, hoặc là vào Thiên Môn. Kế đó hắn sẽ phong ấn Địa Ngục Môn, không cho chúng ta ra ngoài quấy rối"
Lão cấp tốc nói: "Năm vị chủ nhân quy tắc như chúng ta tiến vào có lẽ còn có cơ hội đánh cược một lần nhưng nếu ở bên ngoài này thì có lẽ chẳng còn gì hết"
Thần Hoàng Phi quay đầu nhìn thoáng qua Tô Vũ bên kia, truyền âm nói: "Thiên Cổ...
Ngươi cảm thấy hắn sẽ đuổi chúng ta vào trong Địa Ngục Môn ư?"
"Nếu hắn không giết chúng ta thì đây là lựa chọn tốt nhất! Bây giờ hình như cũng chỉ có Địa Ngục Môn mới bị định vị triệt để, có thể ra vào. Ngục Thanh có thể vào vậy thì chúng ta cũng có thể!"
Thần Hoàng Phi và mọi người cấp tốc suy nghĩ xem nếu đi vào Địa Ngục Môn thì sẽ có kết cục gì?
Thiên Cổ cấp tốc nói: "Nguy hiểm thì khẳng định là có, thậm chí tao ngộ những sự tồn tại giống như Ngục Vương. Nhưng nguy hiểm đến mấy cũng chưa chắc đã hơn bây giờ, vận khí tốt có khi còn tìm ra nơi nghỉ chân, chờ đợi Tiên Hoàng trở về... Chúng ta cũng có thể lôi kéo một nhóm cổ thú Hỗn Độn rồi một lần nữa trở về"
Thiên Cổ truyền âm cho mọi người: "Thừa dịp bây giờ giết chết Ngục Thanh, chúng ta sẽ đòi tộc nhân từ tay Tô Vũ rồi chủ động tiến vào Địa Ngục Môn... không cho hắn cơ hội đuổi. Làm thế có lẽ còn có thể tránh khỏi việc bị Tô Vũ tính toán"
Mấy vị chủ nhân quy tắc chân chờ một chút, Thiên Cổ nặng nề nói: "Các vị, phải chăng các vị đã quên... đám Nam Vương tuy dung đạo nhưng đâu có bị phế, chỉ hơi yếu một chút mà thôi, thế nhưng họ một mực không nhúc nhích chính là để phòng chúng ta"
Có phải các ngươi thấy Tô Vũ đơn đả độc đấu liền quên những người này rôi?
Bọn họ yếu hơn trước một chút nhưng lại thắng ở số lượng, cộng với Tử Linh Vương còn ở đó, mấy vị chủ nhân quy tắc thật sự có thể đi diệt được Tô Vũ sao?
Còn nữa, Hỗn Độn Long và Bát Dực Hổ đều đang lén lén lút lút, các ngươi cũng không để chúng vào mắt sao?
Tô Vũ vẫn luôn phòng bị bọn họ.
Đến thời khắc mấu chốt, những người này vẫn có thể chiến đấu, kết quả sau cùng có lẽ là người của Tô Vũ sẽ toàn diệt mà bọn hắn cũng sẽ tử thương hầu như không còn. Đây chính là thiên địa của Tô Vũ!
Đám người này mới thức tỉnh, người lại đang ở ngay dưới mí mắt thế mà họ kém chút đã không để ý tới, đây là một chuyện quá đáng sợ!
Dường như Tô Vũ đang cố ý tạo nên một cái lý niệm rằng mấy vị Nam Vương không còn chiến lực.
Nhưng sự thật đúng là như thế ư?
Sau một khắc, Thần Hoàng Phi biến sắc, đột nhiên truyền âm: "Giết!"
Âm!
Một tiếng vang thật lớn truyền ra, hai vị cường giả Long Phượng lập tức quấn quanh Ngục Thanh, Hoang Thiên Tôn liên thủ với Thánh Hầu đánh về phía Ma Thiên Tôn, mà trên trường kiếm của Thần Hoàng Phi lại bộc phát quy tắc chỉ lực. Lần này bà thực sự đã bộc phát đến cực hạn, chém về hướng Nguyệt Chiến.
Nguyệt Chiến biến sắc, Ngục Thanh càng giận dữ hét: "Ngu xuẩn!"
Quá ngu xuẩn!
Oanh!
Tiếng nổ lớn vang vọng vạn giới, Nguyệt Chiến bạo hống một tiếng, hư ảnh của Địa Ngục Môn hiển hiện nhưng trong nháy mắt đã bị chém rách, trên cái đâu lâu lập tức lộ ra vết máu.
Nguyệt Chiến vừa không cam lòng vừa tuyệt vọng, bỗng nhiên lão quay đầu nhìn về phía Ngục Thanh, miệng ngập ngừng... nếu ngươi cho ta ý chí Hỗn Độn, thôn phệ nó thì ta sẽ tấn cấp, sẽ không còn là kết quả như vậy nữa.
Ngục Thanh... các ngươi... cũng thay đổi rồi.
Các ngươi từ bỏ tộc nhân, muốn dùng mạng của chúng ta để giúp Địa Ngục Môn mỡ ra.
Lão bỗng nhiên lộ ra ý cười, sau một khắc, lão quay đâu nhìn về phía Nguyệt La bên kia, từng giọt huyết dịch chảy ra khỏi miệng, thét gào: "Nguyệt La, Nguyệt Khiếu... Nhớ kỹ, kẻ hi sinh tộc nhân để tác thành cho chủng tộc của mình thì không xứng tồn tại!"
Ẩm!
Tiếng vang lớn chấn động, Nguyệt Chiến nổ tung, một khắc trước khi chết lão đã nhìn thấu hết thảy.
Thánh tộc đều chỉ là trò cười.
Ngục Thanh sớm đã thay đổi.
Tiếp dẫn Ngục Vương, tiếp dẫn Nhân Tổ mới là trọng tâm, những người khác có chết đi thì cũng chẳng ai để ý.
Chủng tộc như vậy không xứng tồn tại!
Kỳ thật chúng ta còn chẳng bằng vạn tộc, vạn tộc còn đang chinh chiến vì chủng tộc của mình, mà chúng ta lại vì ai?
Thật đáng buồn!