Nguyệt Chiến đã chết.
Vị chủ nhân quy tắc này có thể địch nổi Nhân Vương Thân thể đạo Thượng Cổ, từ khi xuất hiện đến giờ vẫn chưa hề chiếm được bất cứ tiên cơ hay tiện nghi nào.
Là người mạnh nhất ở bên ngoài của Ngục Vương nhất mạch, lão đã chấp chưởng Ngục Vương nhất mạch ẩn núp mười vạn năm.
Có thể nói thực ra lão đã làm rất tốt, chỉ đáng tiếc là dù tốt đến mấy thì một khắc cuối cùng bởi vì Tử Yên mà bại lộ...
Lại hoặc là, lão cảm thấy thời cơ đã đến nên có thể rời núi.
Nhưng chờ đợi lão cũng chỉ là cái chết.
Hôm nay Thần Hoàng Phi cũng đại phát thần uy, trước giết Bà Long Thú sau giết Nguyệt Chiến, cũng coi như đã hoàn thành ân tình mà ngày đó đã ước định cùng Tô Vũ, bà thực sự đã đánh chết Nguyệt Chiến, hoàn thành hứa hẹn với Tô Vũ.
Trong thiên địa, Tô Vũ vẫn rất hờ hững.
Chết cũng tốt mà sống cũng tốt, hôm nay Thân Hoàng Phi không giết tên kia thì sớm muộn øì hắn cũng sẽ tự tay giết.
Ở nơi này, đám người kia muốn đi sẽ không dễ dàng như vậy.
"Cũng xem như rất mạnh!"
Tô Vũ nhìn các cường giả đang không ngừng đánh tan phân thân của hắn, khẽ tán thưởng một câu, sau một khắc hắn cười sung sướng: "Người khai thiên chính là kẻ lập thiên địa, mở thời đại, mở vạn đạo... Nhưng giữa những người khai thiên thì cũng có sự khác biệt!"
Tô Vũ lộ ra ý cười, sau một khắc hắn khẽ quát: "Ta chưởng quản thiên địa, sinh tử trở về, tru diệt!"
Ẩm!
Thiên địa bạo hưởng, nơi đây bỗng nhiên hiện ra một bóng người hơi hư ảo, hơi mê mang, đột nhiên nhìn bóng hình nọ nhìn về phía Tô Vũ, Tô Vũ vội quát: "Tinh Nguyệt, giết cường địch!"
Tinh Nguyệt vẫn còn rất mờ mịt, ngón tay Tô Vũ đã chỉ về phía Bách Chiến: "Giết hắn!"
Tinh Nguyệt khẽ giật mình, trong nháy mắt tử khí của nàng đã bộc phát, tuy còn hơi ngốc trệ nhưng tử khí vẫn càn quét tới chỗ Bách Chiến, nàng ngơ ngác hỏi: "Ta đang ở đâu?"
""Tru địch, im miệng!"
Thôi được rồi!
Hư ảnh của Tinh Nguyệt lập tức bộc phát ra tử khí cường đại bao trùm thiên địa, Tô Vũ giương tay vô một cái, Tử Linh Đế Tôn bỗng nhiên hiện ra, Tô Vũ quát: "Cho ta mượn tử lực!"
Tử Linh Đế Tôn không có cách nào kháng cự, mà lão cũng không định kháng cự, tử lực nhanh chóng dung nhập vào thiên địa của Tô Vũ.
Ngay tức khắc, khí tức của Tinh Nguyệt phóng đại, tử khí sôi trào, tiếng nổ vang nối tiếp, tử khí bao trùm Bách Chiến trong giây lát. Bách Chiến kêu lên đau đớn, toàn thân từ trên xuống dưới bị tử khí bao trùm, ăn mòn nhục thân.
"Ta chưởng quản thiên địa, thời gian trong tay ta!"
Tô Vũ lại bộc phát lực lượng, ngay sau đó Tinh Nguyệt cảm giác tốc độ của mình nhanh gấp mười, mà tốc độ của Bách Chiến bị suy yếu xuống gấp mười.
Xèo xèo xèo...
Vô số tử lực ăn mòn Bách Chiến, khiếu huyệt trên thân hắn cũng bị dập tắt vô số.
Mà Tô Vũ lại tiếp tục quát: "Bảo ca ca của ngươi cho ngươi mượn lực!"
Tỉnh Nguyệt mờ mịt, đang nói với ta à?
Sau một khắc, ở thượng du của thời không trường hà.
Nhân Hoàng còn đang tức giận lại bỗng nhiên biến sắc, nơi xa, thân ảnh Tinh Nguyệt đột ngột hóa hư ảo, lực lượng sinh tử trong cơ thể tràn ra, khí tức của nàng lập tức suy sụp rất nhiều.
Y vừa muốn nói chuyện đã nghe Tinh Nguyệt giãy giụa nói: "Ca... Mượn... Mượn lực.."
Nhân Hoàng giận dữ!
"Đệch cả tổ tông nhà hắn!"
Nhân Hoàng gầm thét, lúc này y cũng nhịn không được nữa mà nổi giận mắng: "Tô Vũ, đệch tổ tông ngươi! Ngươi chờ đó, chờ lão tử trở về vạn giới thì sẽ đánh chết cháu trai nhà ngươi trước tiên, má nó!"
Tên vương bát đản này đang cưỡng ép tiếp dẫn muội muội ta trở về thiên địa của hắn, mặc dù bản nhân không trở về thì trên thực tế lực lượng đại đạo lại đã trở về. Đây rõ ràng không phải Tinh Nguyệt chưởng khống Sinh Tử đại đạo trong thiên địa của Tô Vũ mà là Tô Vũ đang nắm Tinh Nguyệt trong tay.
Đậu má!
Ngươi chiếm địa bàn của ta thì thôi đi, mượn đại đạo của ta cũng thôi đi, hiện tại ngay cả muội muội của ta ngươi cũng muốn mượn, như thế vẫn chưa đủ, giờ ngươi còn muốn thông qua muội muội để mượn lực từ ta. Ngươi còn là người sao?
Súc sinh!
Bốn phía, một đám người cũng chấn động, đây là tình huống như thế nào?
Nơi xa, Minh Vương kinh hãi: "Bệ hạ, người khai thiên kia đang chưởng khống Tinh Nguyệt ư?"
Nhân Hoàng mắng to một tiếng, sau một khắc, y thở hổn hển, biết thời gian trôi qua khác biệt nên chỉ đành mắng to: "Ngậm miệng, nhanh bổ sung lực lượng sinh mệnh cho Tinh Nguyệt!"
Hỗn đản!
Tức chết lão tử rồi!
Sau khi trở về, ta phải đánh nổ ngươi đầu tiên, không đánh nổ Võ Hoàng cũng chẳng sao cả nhưng nhất định phải đánh chết tên vương bát đản không biết kiêng ky gì, được một tấc lại muốn tiến một thước này!
Quá đáng, muội muội ta mà ngươi cũng muốn mượn đi.
Khốn kiếp!
Một đám chủ nhân quy tắc ở đây đều không yếu, sau một khắc, mọi người đồng loạt xuất lực, lực lượng sinh mệnh tràn vào thân thể Tinh Nguyệt mà dường như cũng được truyền vào trong trường hà vô tận.
Trong thiên địa của Tô Vũ.
Trên người Tinh Nguyệt đột nhiên sinh cơ đại thịnh.
Lập tức, lực lượng sinh tử đều cường đại thêm rất nhiều, trong chớp mắt lực lượng sinh tử đã dung hợp, hóa thành sức mạnh rất đặc thù, chỉ mất một tích tắc đã bao trùm Bách Chiến. Roẹt một tiếng, tay Tinh Nguyệt hiện ra một thanh Sinh Tử kiếm, dễ đàng xuyên thủng thân thể của Bách Chiến.
Tô Vũ bày ra về mặt lạnh lùng nhìn lướt qua Bách Chiến, rất nhanh hắn nhìn về phía đám người Lôi Bạo.
Đã mượn lực thì Tô Vũ cũng không ngại mượn nhiều hơn một chút, Nhân Hoàng có vui hay không cũng mặc kệ!
Đây đều là cục diện rối rắm mà Nhân Hoàng lưu lại!
Nếu không thì ta cũng đâu phải phiền toái như vậy?
Lại nói, bây giờ diệt sát cường địch, nhất thống vạn giới cũng là vì đi cứu ngài, ngài không xuất lực thì sao coi được?
Tinh Nguyệt xuất hiện, những người khác cũng sợ ngây người.
Thế này mà cũng làm được ư?
Tô Vũ chưởng quản sinh tử, lúc này Tinh Nguyệt là người gánh chịu Sinh Tử đạo nên dĩ nhiên hắn có thể triệu hoán Sinh Tử đạo trở về thiên địa của mình. Không có gì mà hắn không làm được!
Dĩ nhiên người tới cũng không phải bản tôn, chỉ là hình chiếu mà thôi.
Mà bên phía Bách Chiến, Ngu đã triệt để đổi sắc mặt.
Tô Vũ!
Người khai thiên!
Thủ đoạn của hắn nhiều lắm, hơn trong tưởng tượng của mọi người rất nhiều, vị khai thiên mà mọi người hiểu rõ nhất kỳ thật chỉ có Tử Linh Chi Chủ chưởng quản Tử Linh đại đạo, còn về Nhân Hoàng gà mở kia thì đĩ nhiên không tính.
Có điều Tử Linh Chi Chủ mở Tử Linh thiên địa thì cũng chỉ lấy Tử Linh đại đạo làm chủ, tuyệt đối không có nhiều thủ đoạn như Tô Vũ.
Tô Vũ có vô số vị lão tổ hiện thế, sinh tử giáng lâm, mượn lực Nhân Hoàng...
Mỗi một thủ đoạn đều khiến mọi người triệt để đổi mới nhận thức về người khai thiên.
"Nhất lực hàng thập hội* phải là các ngươi mạnh hơn ta rất nhiều, còn nếu điều kiện tương đương nhau thì Thân thể đạo chỉ là hạng hạ đẳng nhất" (Nhất lực hàng thập hội:
một kẻ khỏe mạnh hơn người sẽ đánh thắng 10 người biết võ)
Giọng Tô Vũ đầy lạnh lùng: "Ta có ngàn vạn thủ đoạn, ngươi không thể tung một quyền đánh chết ta thì nhất lực hàng thập hội gì đó đều là nói nhảm! Thật sự tưởng rằng ta ngộ vạn đạo thì không bằng ngươi ngộ một đạo ư? Vậy thế giới này còn cần thiên tài làm cái gì? Gia hỏa ngu dốt mới có thể nói ta sở trường một đạo có thể diệt vạn đạo của ngươi! Nực cười!"
Thân thể đạo tuy mạnh nhưng ngươi không đạt tới cấp độ một quyền đấm chết ta thì ta nắm ngàn vạn thủ đoạn trong tay, ngươi lấy cái gì để so với ta đây?
Một khiếu một võ kỹ?
Một khiếu một thiên phú?
Thiên phú của ngươi, võ kỹ của ngươi cũng không bằng ta!
Thanh âm của Tô Vũ vô cùng hùng vĩ, sau một khắc hắn giương tay vô một cái, Hỗn Độn Long và Bát Dực Hổ hiện ra ngay tức thì, Tô Vũ chỉ tay vào đám Lôi Bạo, lạnh lùng nói: "Giết bọn chúng! Nếu còn dám đánh giả vở ta sẽ tiêu diệt các ngươi, dung nhập vào thiên địa của ta"
Bát Dực Hổ và Hỗn Độn Long đều chẳng muốn giải thích thêm gì, mặc dù chúng ta có thể giết một đám Thiên Tôn, nhưng bây giờ không thể trêu vào vị này.
Cứ duy trì như vậy là được!
Lôi Bạo đã thụ thương không nhẹ, Nguyệt La cũng thế, lúc này lại bị Tô Vũ hóa thân thành Ma Tổ thiêu đốt, Hỗn Độn Long và Bát Dực Hổ gia nhập thì đánh chết ba người kia vẫn rất có hi vọng.
Chỉ chớp mắt, hai đại cường giả đã đánh về hướng ba người bọn họ.
Âm âm!
Đại chiến bộc phát, Lôi Bạo và Nguyệt La cao giọng gào thét, Nguyệt Khiếu đã bị Ma Tổ đốt cháy từng đoạn xương cốt, la hét vô cùng thê lương thảm thiết.
Hỏa diễm ngập trời giống như đang thiêu đốt linh hồn, tiếng kêu thảm thiết vang lên tựa như lò luyện ngục.
Mà lúc này Tô Vũ chính là nhân vật phản diện lớn nhất, ở trong mắt mọi người hắn là người xấu, là đại ma đầu điển hình.
Thanh âm mê hoặc của Tô Vũ lại nhẹ nhàng vang lên: "Ngu, đánh giết Bách Chiến, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết!"
"Sợ bị ta tính kế vậy thì hãy để Bách Chiến tự bạo, nổ tung thiên địa của ta, nổ ra một vết nứt tạo điều kiện cho ngươi thoát đi"
"Toàn bộ đều chết để đổi lấy một mình ngươi sống sót, thế nào?"
"Ngu, ngươi là kẻ phụ trách đón Nhân Tổ, há có thể chết ở nơi đây?"
"Vạn tộc diệt sát Ngục Thanh xong ắt sẽ đến hỗ trợ ta, chẳng lẽ chúng lại tới giúp ngươi tr?"
"Năm vị chủ nhân quy tắc vừa đến, ngươi sẽ phải chết không cần nghi ngờ, không thể trốn đi đâu được nữa"
Âm thanh mê hoặc hiển hiện trong đầu tất cả mọi người, giọng nói như đang thôi miên khiến Ngu cũng hơi hoảng hốt, hình như Tô Vũ nói rất đúng.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì ta sẽ chết!
Tên phế vật Bách Chiến này đã hố ta, rõ ràng có thể trốn mà hắn lại nhất định muốn kéo ta trở về, tiếp tục như thế, Tô Vũ giổở thêm vài thủ đoạn thì ả chắc chắn sẽ chết.
Giọng nói mê hoặc của Tô Vũ vẫn còn văng vắng: "Lôi Bạo, Nguyệt La, rốt cuộc các ngươi là thuộc hạ của ai? Các ngươi muốn cứu ai? Giữ lại vị cường giả kế tiếp ngăn cản ta giết địch, hỗ trợ một vị khác thoát đi... mau tự bạo đi! Tự bạo thì có thể hỗ trợ một người thoát đi, phá thiên địa của ta, mở ra một khe hở, khe hở đang ở ngay trước mắt các ngươi đấy"
Hắn hệt như là ma quỷ!
Mà lời thì thầm của ma quỷ lại làm lòng người ta rét lạnh vô cùng.