Phía dưới.
Đám cường giả vừa dung đạo như Võ Cực cũng nhịn không được nuốt nước miếng, ai nấy đều bị dọa sợ.
Tô Vũ đem đến cho bọn hắn cảm giác quá tà ác.
Là một sự tồn tại rất đáng sợ!
Hồng Nguyệt cũng nhịn không được truyền âm hỏi Đại Chu Vương: "Hắn... vẫn luôn là như thế sao?"
Các ngươi làm thuộc hạ của vị này mà không sợ à?
Thật đáng sợ!
Đại Chu Vương ý vị thâm trường nhìn thoáng qua mấy người, y vẫn không nói gì.
Tô Vũ thực sự rất tà môn nhưng bình thường hắn không phải là thế này, bất quá cũng từng có tình huống tương tự như thế rồi, hắn đối đãi với kẻ địch luôn luôn là giết người không đủ, diệt tâm làm chủ!
Gia hôa này giỏi ăn nói, năng chinh thiện chiến, năng mưu thiện đoạn.
Không thể không nói, Đại Chu Vương còn chẳng e ngại Nhân Hoàng như vậy, phần nhiều vẫn là tôn kính và sùng bái, nhưng đối với Tô Vũ thì y vẫn hơi hơi kinh sợ, gia hỏa này mà nổi giận thì còn đáng sợ hơn Nhân Hoàng nhiều.
Không phải thực lực mà là khí tràng.
Nhân Hoàng là người nhân từ, mà Tô Vũ thì không thể nhân từ được như vậy.
Bấy giờ, tất cả mọi người đều không nói chuyện mà là yên lặng quan sát.
Thực ra họ đều có thể chiến, nhưng Tô Vũ không cần họ xuất chiến, chẳng qua ngay một khắc này, thanh âm khe khẽ của Tô Vũ lại vang lên: "Đại Hạ Vương, Đại Tần Vương, quên lời ta nói trước đó rồi sao? Vạn tộc lại đang kéo dài, năm đánh hai mà vẫn đánh không chết, các ngươi không giết người còn ở đó quan sát cái gì? Chẳng lẽ sợ vạn tộc bị chúng ta giết nhiều quá nên quay giáo phần kích? Ta mà sợ chúng phản kích à?"
Lời này vừa nói ra, ở nơi xa, đám Thiên Cổ đều biến sắc.
Trước đó, Đại Tần Vương thực sự bởi vì chuyện mọi người dung đạo và Tô Vũ gặp cường địch nên có hơi e sợ vạn tộc sẽ phản bội, vậy nên không tiếp tục đỏ sát nữa.
Nhưng nghe lời Tô Vũ vừa nói... sắc mặt Đại Tân Vương biến hóa, ông khẽ quát: "Chư tướng, giết địch!"
Ánh mắt lạnh lẽo của Tô Vũ quét về phía vạn tộc bên kia.
Thiên Cổ biến sắc, lão vội hét lên: "Giết! Nhanh giết!"
Nhanh lên!
Tô Vũ đã nói rõ trực tiếp rằng ta không sợ các ngươi phản kích. Hắn đang phô trương thanh thế hay là thật không sợ thì lão không biết, nhưng lão không muốn đánh cược.
Ngay lập tức năm vị chủ nhân quy tắc cộng thêm Nguyên Mục và Thiên Cổ, Thiên Cổ lúc này cũng bước vào cấp độ Thiên Tôn, lão và Nguyên Mục còn có hai vị Long Phượng liên thủ vây giết Ma Thiên Tôn.
Ba vị Thần Hoàng Phi, Thánh Hầu và Hoang thì vây giết Ngục Thanh.
Ai nấy đều cực kỳ điên cuồng.
Giết mau lên!
Nếu không Tô Vũ sẽ tiếp tục đại khai sát giới!
"Một đám vô dụng!"
Tô Vũ lạnh lùng mắng, còn chuyện vạn tộc trở mặt... nói thật nếu không phải Thiên Cổ chấp chưởng thì hắn sẽ lo lắng bọn họ trở mặt, nhưng đó là lão nên hắn không lo lắng gì nữa bởi vì Thiên Cổ luôn thích nghĩ đông nghĩ tây.
Có lẽ lão có trí tuệ, có thủ đoạn nhưng làm lãnh tụ thì lại khuyết thiếu sự quả quyết.
Lão lại bị Tô Vũ chấn nhiếp nhiều lần nên khả năng trở mặt rất nhỏ.
Bên kia, Ma Thiên Tôn bị đánh trọng thương, ông ta thực sự rất bất đắc dĩ và bi ai, Ma tộc đã lựa chọn sai rồi.
Thật sự sai lầm!
Ngục Thanh hay Bách Chiến đều không có một ai đáng tin cậy.
Lúc này ông ta bỗng nhiên cầu xin tha thứ, truyền âm cho Thiên Cổ: "Ta sai rồi, ta không nên phản bội vạn tộc... nhưng ta cũng chỉ tuân lệnh của Viêm Hỏa Ma Hoàng, Thiên Cổ đạo huynh... ta cũng đã trở thành chủ nhân quy tắc, ta có thể đi cùng đạo huynh..."
Ánh mắt Thiên Cổ khẽ lấp lóe, Ma Thiên Tôn!
Thực ra lão không quan tâm Ma Thiên Tôn, nhưng nếu họ thật sự muốn đi vào Địa Ngục Môn thì rất cần tới Ma tộc.
Viêm Hỏa Ma Hoàng hình như cũng đang ở trong Địa Ngục Môn.
Ma Thiên Tôn cấu kết với Ngục Thanh nên có lẽ biết được nhiều thứ hơn, tiến vào trong đó Thiên Cổ chẳng biết được gì nhưng có lẽ Ma Thiên Tôn sẽ biết một vài thứ.
Thiên Cổ cấp tốc suy nghĩ rồi bỗng nhiên truyền âm đáp: "Đợi chút nữa nếu ngươi quay giáo đánh giết Ngục Thanh, ta có thể... thử một chút!"
Lão không lập tức đáp ứng, bởi vì lão không có quyền đó.
Nhưng lão có thể thử tìm Tô Vũ nói chuyện, Ma Thiên Tôn ở trong mắt Tô Vũ chỉ sợ cũng không đáng để nhắc tới, dù cho ông ta đã trở thành chủ nhân quy tắc.
Nếu Ma Thiên Tôn giết Ngục Thanh vậy thì Ngục Vương nhất mạch sẽ triệt để trở mặt.
Việc này đương nhiên phải lưu lại chứng cớ.
Tiến nhập Địa Ngục Môn rồi có thể dùng chuyện này để uy hiếp Ma Thiên Tôn, bởi vì Ngục Vương cũng đang ở trong Địa Ngục Môn!
Sắc mặt Ma Thiên Tôn khẽ biến: "Ý của đạo huynh là nếu Tô Vũ muốn giết ta... mà ta đối phó với Ngục Thanh thì hắn sẽ không làm gì nữa?"
"Đúng! Ngươi nguyện ý thì cứ thử xem, không nguyện ý... vậy ngươi chỉ có thể chết!"
Lòng Ma Thiên Tôn cực kỳ nặng nề.
Thế mà cũng có lúc một vị chủ nhân quy tắc xin gia nhập mà còn cân Tô Vũ cho phép.
Thế nhưng tình hình bây giờ quá khó khăn.
Đến mức này, đám Thiên Cổ đều không dám phản kháng, huống chỉ là chính mình.
Ma Thiên Tôn trầm mặc, một đám người đại chiến không ngừng, trong lúc lơ đãng ông ta nhích dần về hướng Ngục Thanh. Ngục Thanh thực sự mạnh hơn các vị chủ nhân quy tắc khác rất nhiều, một cây trường thương cũng quét ngang tứ phương.
Thần Hoàng Phi xuất thủ mấy lần nên đã tiêu hao quá lớn.
Thánh Hầu và Hoang cũng tiêu hao không nhỏ, cộng thêm họ vừa mới tấn cấp, ba vị chủ nhân quy tắc trong thời gian ngắn không có cách nào hạ gục được Ngục Thanh.
Vào thời khắc này, Ma Thiên Tôn khẽ quát một tiếng: "Tụ hợp... Nếu không một khi ta bị giết, ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết...
Thực ra Ngục Thanh không muốn mang theo Ma Thiên Tôn, làm thế thì áp lực sẽ càng lớn, nhưng đúng như Ma Thiên Tôn nói nếu bà ta không mang ông theo cùng thì bà ta sẽ phải đối diện với năm vị chủ nhân quy tắc cùng hai vị Thiên Tôn.
Tuy không quá tình nguyện nhưng Ngục Thanh vẫn vung thương càn quét, tiếng nổ ầm vang, đại đạo bộc phát đánh bay Hoang Thiên Tôn.
Bà ta mau chóng lại gần Ma Thiên Tôn sau đó truyền âm nói: "Rút lui, chỉ có thể rút Iui!
Rút lui vào trong Địa Ngục Môn... e là Bách Chiến không có cách nào địch nổi Tô Vũ.."
Rút lui Mặc dù ra ngoài quá gian nan, bây giờ quay lại khiến bà ta hơi không cam tâm nhưng dù sao cũng hơn là mất mạng ở nơi này.
Ánh mắt Ma Thiên Tôn khẽ nhúc nhích, ông ta gật đầu.
Sau một khắc, tóc tím của ông bay múa, lúc này một vòng u quang từ bàn tay ông khẽ lấp lóe, lực lượng Ma đạo màu đen lập tức hiện ra, ông ta mau chóng vỗ một chưởng về phía Ngục Thanh.
Ngục Thanh giật mình, nghiêng đầu nhìn qua rồi mau chóng đâm một thương đến, thế nhưng Ma Thiên Tôn đột ngột làm phản, cộng thêm năm vị chủ nhân quy tắc khác ở bên nên bà nào còn có cơ hội phản kháng. Bà ta lộ ra vẻ giận dữ, hét lớn: "Ngu xuẩn, Viêm Hỏa Ma Hoàng của các ngươi còn ở sau cổng... Ngươi.."
Trước đó ngươi phản vạn tộc, sau lại phản Thánh tộc, ngươi phản tới phản lui thì liệu ngươi có kết cục tốt được không?
Ta chết rồi thì ngươi sớm muộn gì cũng sẽ chết.
Ta đã nói sẽ mang ngươi rút lui vào trong cổng thế mà ngươi còn làm phản, đồ ngu xuẩn như ngươi sớm muộn gì cũng phải chết.
Ma Thiên Tôn không nói gì.
Ta biết, ta phản bội nhiều lần không phải là chuyện gì tốt, cũng sẽ không có được kết quả gì tốt, thế nhưng ông ta lộ về mặt bi ai: "Ngươi có thể từ bỏ Ngục Vương nhất mạch... Ta lại không thể không quản Ma tộc"
Ngươi dẫn ta rút lui thì cũng chỉ có ngươi và ta.
Vậy hàng triệu Ma tộc tại hạ giới phải làm sao bây giờ?
Ma tộc thượng giới đều đang ở trong lãnh địa của Ngục Vương, ngươi có thể không quan tâm nhưng ta thì không thể.
Ta làm phản thì đó cũng chỉ là chuyện của cá nhân ta.
"Giống như Nguyệt Chiến nói, các ngươi không hề quan tâm Thánh tộc... Thánh tộc gì đó đều là trò cười mà thôi!"
Ma Thiên Tôn cười đây đắng chát.
Rút lui ư?
Một mình ta cùng với Viêm Hỏa đi vào trong Địa Ngục Môn sáng tạo chủng tộc sao?
Nực cười!
Chủng tộc là cái gì?
Là căn cơ, là tín ngưỡng, là nước, là nhà, là tình, là quyền, là danh, là lợi...
Khi không có những này, ngươi còn có cái gì?
Ngươi sẽ không còn bất cứ thứ gì nữa!
Cuộc chiến đại đạo gì đó nào có liên quan gì với chúng ta?
Thứ đó quá cao cấp, cách xa chúng ta vời vợi, ngươi hiểu không?