Âm!
Sáu vị chủ nhân quy tắc và hai vị Thiên Tôn đồng thời xuất thủ, dù Ngục Thanh cường đại thì cũng chỉ là chủ nhân quy tắc tứ đẳng lệch mạnh, còn không phải sự tồn tại tuyệt đỉnh cho nên thoáng một cái, thân thể bà ta đã chia năm xẻ bảy.
Trường thương vỡ vụn.
Lực lượng hỗn độn bạo liệt, nổ tung, một đám mây hình nấm to lớn bay lên.
Trên người bà ta có một viên cầu bay ra, trong phút chốc viên kia cầu muốn trốn chạy, lúc này, Hỗn Độn Long bỗng nhiên cắn Nguyệt Khiếu một ngụm, hàm hồ hét lớn: "Vũ Hoàng, kia là ý chí Hỗn Độn... Không thể để cho nó chạy, nó có thể trốn vào Địa Ngục Môn rồi lại trở về..."
Ẩm! Nguyệt Khiếu bị y cắn nát, y rất muốn chạy qua đoạt thứ đỏ chơi kia.
Quá muốn! Thế nhưng y lại không dám đi.
Bát Dực Hổ cũng thế. Hắn cũng rất muốn!
Ở bên phía Thiên Cổ, mấy vị cường giả cấp tốc xuất thủ mau chóng bắt giữ viên cầu, viên câu kịch liệt giãy gụa, cùng lúc đó, sâu trong Hỗn Độn, từ Địa Ngục Môn bỗng nhiên có âm thanh hùng vĩ truyền đến: "Lớn mật, các ngươi dám tru sát Thanh sư muội..."
Lời còn chưa nói xong, Tô Vũ vẫn luôn điều khiển thiên địa bỗng nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, gân xanh lộ ra. Hắn bỗng nhiên phất tay rút ra Nhân Sơn trong thiên địa rồi sau đó Nhân Sơn bị hắn xem như đại đao mà chém về phía Địa Ngục Môn.
"Cút mẹ ngươi đi!"
Uỳnh! !
Tiếng nổ này khiến tam giới chấn động.
Khu vực Hỗn Độn Sơn trực tiếp bạo liệt.
Trong hư không, hư ảnh Địa Ngục Môn bị Tô Vũ đánh vỡ nát, hắn khẽ gọi: "Thông Thiên!"
Vùi!
Thông Thiên Hầu truyền tống tới rồi lập tức thôn phệ hoàn toàn hư ảnh vỡ vụn kia.
Sắc mặt Tô Vũ cực kỳ lạnh lùng: "Một tên cháu trai tránh ở bên trong không ra được mà còn dám kêu gào với ta"
Hắn tiện tay ném một cái, Nhân Sơn rơi trên mặt đất, tiếng âm vang chấn động, Nhân Sơn cố định về vị trí cũ mà phía trên, lại có vô số vạn tộc tử thương.
Đám Thiên Cổ muốn rách cả mí mắt nhưng lại không có cách nào.
Tô Vũ lạnh lùng nói: "Đưa đồ ra!"
Thiên Cổ muốn nói cái gì đó, Tô Vũ đã tiện tay ném một cái, một viên cầu lớn bay ra ngoài: "Đây là sinh linh ở hạ giới, mau lên, không lấy đô ra, vậy thì mau giết Ma Thiên Tôn, như thế ta có thể không cần nữa!"
Lời này vừa nói ra, Ma Thiên Tôn bèn biến sắc.
Tô Vũ lạnh lùng nói: "Ta biết hẳn là các ngươi đã đoán được tâm tư của ta, thừa dịp bây giờ ta còn chưa giải quyết Bách Chiến, thừa dịp ta vừa mới chém nát ý chí lực kia, trong thời gian ngắn không ai nhìn thấy bên này... bây giờ các ngươi mang người cút ngay!
Đừng ép ta thay đổi chủ ý!"
Sắc mặt Thiên Cổ biến hóa, lão khẽ gật đầu, Thần Hoàng Phi cấp tốc ném ý chí Hỗn Độn cho Tô Vũ mà Thiên Cổ thì khẽ quát một tiếng: "Đi, mang hết người trên núi đi, nhanh lên! Lập tức rút lui!"
Rút lui khỏi vạn giới.
Vạn giới này đã không còn thuộc về vạn tộc nữa, bọn họ phải rời khỏi nơi này.
Đấu tranh mười vạn năm, kết quả là chỉ có thể lựa chọn rời đi!
Rất nhanh, mấy vị chủ nhân quy tắc cấp tốc thu thập hết thảy, mang theo toàn bộ người trên Nhân Sơn cấp tốc thu họ vào binh khí, bọn hắn nhất định phải mau chóng rời khỏi nơi này, thừa dịp Địa Ngục Môn đã bị Tô Vũ chém nát hư ảnh, có lẽ lúc này tiến vào thì mới có thể giữ bí mật hơn.
Nếu không trong Địa Ngục Môn có lẽ sẽ có người nhìn bọn họ chằm chằm.
Tô Vũ thật đáng sợ!
Đến chuyện này mà cũng đều tính toán giúp bọn họ luôn rồi.
Tô Vũ một mực không tự mình ra tay... Có lẽ chính là vì muốn bức bách bọn họ rời đi, sau đó hắn mới dốc toàn lực đối phó với Bách Chiến. Nếu không, Tô Vũ lo lắng bọn họ sẽ tạo phản.
Đúng vậy, đúng là như thế.
Đến bây giờ Tô Vũ cũng không tự thân ra trận.
Hắn đang lo lắng đến điểm này.
Lo lắng một khi hắn dốc toàn lực đối phó với Bách Chiến thì đám Thiên Cổ sẽ nhúng tay, khi đó, hắn sẽ rất nguy hiểm, nhưng hiện tại hắn cho vạn tộc cơ hội rút lui sớm, có đi hay không thì các ngươi tự nhìn mà xử lý.
Hắn giương tay vô một cái, nắm lấy ý chí Hỗn Độn.
Bát Dực Hổ và Hỗn Độn Long đều sắp chảy nước miếng.
Nhưng lúc này, Tô Vũ đã thu vào, căn bản không có ý định cho bọn hắn, hai con cổ thú đều cảm thấy rầu rĩ, thế là không cho chúng ta sao?
Quá thê lương, chúng ta rất muốn mà.
Lúc này Bách Chiến đột nhiên nổi giận lên: "Các ngươi muốn rút lui vào Địa Ngục Môn ư? Bên kia cực kỳ hung hiểm, thà rằng như vậy còn không bằng đánh cược một lần...
Hắn đã hiểu ý của Tô Vũ.
Tô Vũ vì phòng ngừa vạn nhất, đến cả vạn tộc cũng có thể thả đi để tiêu diệt bọn hắn!
Điều này đại biểu ở trong mắt Tô Vũ, bọn hắn càng nên giết hơn cả vạn tộc.
Tô Vũ cũng không che giấu gì cả, lạnh lùng nói: "Ba phút! Sau ba phút nếu vạn tộc còn không rút lui...
"Rút lui!"
Thiên Cổ căn bản không cho hắn cơ hội đe dọa, lão cấp tốc thu thập xong hết thầy, bây giờ trừ một chút tài nguyên và người, thứ còn lại lão đều không cần.
Lão bạo hống một tiếng ngắt lời Tô Vũ, sau một khắc, lão quay đầu nhìn về phía Tô Vũ rồi nói: "Núi cao đường xa, lần này chúng ta đã chiến bại! Vũ Hoàng, nếu chúng ta còn có cơ hội trở về vạn giới... Khi đó ta sẽ lại lĩnh giáo cao chiêu của Vũ Hoàng!"
Tô Vũ cười nhạo: "Ngươi ư? Có thể không trở về thì ta để nghị các ngươi đừng trở về...
Huống chỉ các ngươi cũng không có cơ hội ấy. Nếu ta thắng thì tất nhiên sẽ đánh vào tận Địa Ngục Môn! Chờ các ngươi giết tới hang ổ của mình, ta là loại người này sao?
Chờ đó! Chờ ta đến Địa Ngục Môn, các ngươi sẽ là ngựa tốt của ta! Nhớ phải ngoan ngoãn dẫn đường cho ta! Mau đi điều tra rõ ràng tình hình, liệt kê hết thảy danh sách kẻ địch cân giết, chuẩn bị kỹ càng tư liệu, nếu tâm tình của ta tốt thì có thể không giết các ngươi!"
Cuồng!
Cuông đến mức không có cực hạn!
Hắn muốn giết vào chứ không phải là ngồi đợi các ngươi đánh ra.
Nhưng ngẫm nghĩ kĩ thì mỗi lần Tô Vũ đều là như thế.
Hắn không đợi người khác giết vào Nhân cảnh, hắn bèn giết tới vạn giới, hắn không chờ thượng giới giết xuống, hắn bèn ra khỏi hạ giới, giết tới tận thượng giới!
Hắn vẫn luôn rất chủ động.
Không bao giờ bị động chờ đợi!
Hắn muốn đánh lên thượng du, hắn còn muốn đánh vào Địa Ngục Môn.
Thiên Cổ cảm thấy đắng chát.
Có lẽ thật sự sẽ như thế.
"Vậy... Cáo từ!"
Thiên Cổ ra lệnh một tiếng, những vị chủ nhân quy tắc nhao nhao thu nạp hết thảy, chủ nhân quy tắc có tốc độ không chậm, thế nên rất nhanh, một đám người đã hội tụ cấp tốc bay về phía Địa Ngục Môn.
Bọn hắn mau chóng tới trước một cánh cổng, bất quá lúc này Địa Ngục Môn không có uy áp như trước mà đã bị Tô Vũ phá võ huyễn ảnh.
Thông Thiên Hầu cũng đang ở đây.
Lúc này ánh mắt y tỏa sáng, vui vẻ ra mặt: "Chư vị muốn đi sao? Chúc các vị thuận buôm xuôi gió nhé, ta có thể mở ra một lỗ hổng cho các vị, thừa dịp cánh cổng này còn chưa khôi phục ý chí bị bệ hạ đánh nổ, ta sẽ giúp các ngươi lén đi vào.."
Thiên Cổ biến sắc, đáp ngay chẳng cần suy nghĩ: "Không cần!"
"Ma Thiên Tôn, làm sao để tiến vào bên trong?" Lão cũng không dám để Thông Thiên Hầu đưa mọi người đi vào, thế thì thật là đáng sợ.
Sắc mặt Ma Thiên Tôn khẽ biến, rất nhanh ông ta đã đáp: "Cụ thể thì ta không rõ ràng, nhưng ta biết một biện pháp, dùng máu của Ngục Vương nhất mạch để khắc hoạ truyền tống trận thì có thể truyền tống vào"
Ánh mắt Thiên Cổ đầy mãnh liệt: "Đi, giết tất cường giả Nhật Nguyệt của Tội tộc, lấy máu của họ truyền tống chúng ta"
Ma Thiên Tôn biến sắc, Thiên Cổ thì quát chói tai: "Đi mau!"
Ma Thiên Tôn cắn răng gật đầu, cấp tốc biến mất, rất nhanh ở trong sơn cốc nơi xa truyền đến từng đợt tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Không đến một phút đồng hồ, Ma Thiên Tôn đã trở về với máu me dính khắp người, ông lấy ra tinh huyết cấp tốc khắc vẽ gì đó trên cửa, Thiên Cổ thì vẫn trầm mặc không nói.
Rất nhanh, lực lượng đặc thù truyền tới từ sau cánh cổng.
Thiên Cổ quay đầu nhìn thoáng qua, rồi nhìn lại Thông Thiên vẫn luôn tươi cười bên cạnh, lão than nhẹ một tiếng: "Mười vạn năm tranh phong, phút chốc đã thành không!
Đời này tao ngộ Vũ Hoàng, có lẽ là may mắn của ta, cũng là bi ai của vạn tộc!"
"Tạm biệt... Có lẽ sẽ không còn gặp lại nữa!"
"Đi thôi!"
Lão quát khẽ một tiếng, mấy đại cường giả cấp tốc biến mất trong cánh cổng.
Truyền tống trận làm từ máu cũng vỡ vụn ngay lập tức.
Mười vạn năm.
Thượng cổ biến mất mười vạn năm, chiến đấu từ triều tịch thứ nhất đến triều tịch thứ mười, vạn tộc chỉ còn lại sáu vị chủ nhân quy tắc và hai vị Thiên Tôn mang theo những cường giả vạn tộc còn sống khác, dẫn toàn bộ tộc nhân rút lui khỏi vạn giới.
Kê chiến bại thì không có đường để chọn.
Trước mặt họ chỉ là con đường hư ảo khó đoán.
Lần này đi có lẽ cũng sẽ không trổ lại nữa.
Thẳng đến một khắc cuối cùng, Thiên Cổ cũng không dám dẫn cường giả vạn tộc đi tập sát Tô Vũ, lão... không dám đánh cược.