Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3400 - Chương 3400: Ta Không Muốn Cho Ngươi Thể Diện.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3400: Ta Không Muốn Cho Ngươi Thể Diện.
 

Tô Vũ khẽ bật cười!

Vạn tộc đã đi rồi.

Sáu vị chủ nhân quy tắc đều đi!

Hôm nay, Ngục Thanh, Bà Long Thú, Nguyệt Chiến, Trường Thanh, Trường Mi, Nguyệt Khiếu đều bị giết, vạn tộc thì rời đi, đến lúc này, trước mắt hắn chỉ còn lại những kẻ địch này!

Mà đến lúc này, Ngu hay Bách Chiến cũng đều triệt để thất sắc.

Vạn tộc đã chạy trốn!

Trực tiếp chạy trốn vào trong Địa Ngục Môn, dù là nguy hiểm vô cùng thì cũng không muốn tranh phong cùng Tô Vũ.

Tô Vũ đã hù chết lá gan của vạn tộc.

Nhưng vạn tộc tốt xấu gì còn lưu lại 6 vị chủ nhân quy tắc, dù đi vào Địa Ngục Môn thì cũng chưa chắc đã không có lực đánh một trận, ngược lại thì mấy người bọn họ có về như sắp xong rồi.

Tô Vũ mỉm cười: "Còn có chiêu gì khác không? Chu Tắc có thể giết Võ Hoàng rồi tới đây sớm một chút chứ?"

"Bách Chiến, lão bà đã tới, nhi tử thì bị ngăn cản, hay là ngươi gọi cha ra đi, không thì gọi Nhân Tổ cũng được?"

Vẻ mặt Bách Chiến đầy ngưng trọng!

Tô Vũ khẽ xoay xoay cổ, cười nói: "Nếu đi cả rồi vậy thì ta sẽ chơi đùa với ngươi. Tỉnh Nguyệt, đi giết ả đàn bà xấu xí to con này, ta sẽ tự mình đối phó với Bách Chiến. Cái gọi là vương bất kiến vương... Vương thật gặp vương giả, Hoàng thật gặp đỏ giả thì đương nhiên là tự mình tru diệt hắn!"

Dứt lời, hắn đánh ra một quyền.

Bách Chiến cũng khẽ quát, lập tức đánh ra một quyền.

Ẩm!

Tiếng nổ rất lớn!

Tô Vũ sừng sững bất động, Bách Chiến phải lùi lại mấy bước, trên tay chỉ toàn là huyết dịch.

"Bách Chiến, ta sẽ dùng từng quyền đánh chết ngươi, để ngươi hiểu nhất lực hàng thập hội là tuyên ngôn của cường giả đối với kẻ yếu"

Tô Vũ đạp không tiến lên, lại đấm ra một quyền khác.

Oanh!

Trên thân Bách Chiến có một cái bóng mờ hiển hiện nhưng lại bị Tô Vũ đánh nổ, theo đó một khiếu huyệt trên người hắn ta cũng bạo liệt!

"Quá yếu!" Tô Vũ quát lạnh: "Không đủ!"

Hắn lại đấm thêm một quyền, Bách Chiến hét lên, tất cả khiếu huyệt bộc phát ra hào quang óng ánh.

Tô Vũ cũng bộc phát 720 khiếu nhưng là của một nửa thân thể và một nửa biển ý chí.

Một quyền này lại vẫn mạnh hơn Bách Chiến.

"Băng, phá, nứt.."

Quyền này vừa bộc phát, từng đạo thần văn hiển hiện, quy tắc đại đạo cũng hiện ra.

Âm âm!

Bách Chiến bay ngược, toàn thân hắn ta đẫm máu, đại đạo rung động, khiếu huyệt thì nổ tung, tóc tai bù xù, vương miện đều bị Tô Vũ đánh tróc ra, bây giờ nó còn bị Tô Vũ giẫãm ở dưới chân!

Tô Vũ chà đạp, giãm nát chiếc vương miện kia, thản nhiên nói: "Sao ngươi có thể coi là Vương!"

Ngươi thì tính là Vương gì chứ?

Tóc tai Bách Chiến bù xù, hắn cấp tốc đứng dậy, cánh tay xuất hiện vô số vết rách, huyết dịch chảy ròng ròng.

"Tô Vũ..."

Hắn nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt vô cùng phức tạp: "Ngươi không nguyện ý cho ta chút thể diện cuối cùng sao?"

Tô Vũ lạnh lùng đáp: "Ngươi không có tư cách! Thể diện là thứ tự mình phải kiếm! Ta tình nguyện nể mặt đám người yếu như Thiên Cổ cũng sẽ không nể mặt ngươi chút nào:

Khi Thiên Cổ rời đi, Tô Vũ còn đưa mắt nhìn một cái.

Hắn không cho Bách Chiến chút thể diện nào.

Bách Chiến cười thê lương: "Thì ra... ở trong mắt các ngươi, ta thật sự đáng chết đến thế?"

Âm!

Tô Vũ lại đấm thêm một quyền.

"Nên nói đều đã nói xong, ngoại nhân đều đi, phản đồ nhà mình thì tự mình xử lý, không cần nói thêm gì nữa"

Trước đó, Tô Vũ còn vui lòng trò chuyện vài câu với hắn, định tội cho hắn.

Hiện tại, vạn tộc đều đã chạy, hắn chẳng muốn nói thêm gì nữa.

Một quyền, hai quyền, ba quyền...

Mỗi một quyền đều xen lẫn các loại lực lượng đại đạo, từng quyền đánh ra khiến cho Bách Chiến máu thịt be bét, không ngừng rút lui.

Ngay thời khắc này, một tiếng rống to vang lên.

"Trốn!"

Âm!

Tiếng thét kinh thiên vang lên phía sau Tô Vũ, Lôi Bạo bạo hống, thân thể gã nổ chia năm xẻ bảy, chỉ còn lưu lại ý chí phiêu đãng giữa thiên địa, mơ hỏ có thể thấy được gã đang nhìn Tô Vũ tựa như muốn khẩn cầu.

Tô Vũ cảm thấy hơi ngạc nhiên: "Ngươi không cứu Ngu mà chạy tới cứu Bách Chiến?

Đồ tâm thần!"

Tự bạo thì cứ tự bạo đi!

Thiên địa của Tô Vũ tựa hồ xuất hiện một khe hở nho nhỏ, ngay một khắc này, Nguyệt La cũng rống to, điên cuồng đánh về phía Tô Vũ như là thiêu thân lao đâu vào lửa.

Tô Vũ nhíu mày nhìn về phía Bách Chiến: "Ngươi cũng khá lắm, không tính là không còn gì khác, tối thiểu có người nguyện ý chết vì ngươi, nhưng ngươi thì quá có lỗi với bọn họ"

Bách Chiến lộ vẻ bi ai.

Phải!

Ta có lỗi với bọn họ!

"Tô Vũ!"

Bách Chiến cười khẽ, bỗng nhiên hắn ta trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều: "Có lẽ ta thật sự là phế vật, nhưng dù là phế vật thì cũng có điểm tốt... Có lẽ... Ta không bết bát như ngươi nói đâu..."

Tô Vũ yên lặng nhìn hắn, khí tức của Bách Chiến đột nhiên mạnh rất nhiều, thấp giọng cười nói: "Có lẽ ta không bằng ngươi... nhưng nhi tử của ta lại mạnh hơn ta...

Tô Vũ khẽ giật mình, bỗng nhiên cười khẽ: "Đệt! Thế mà ngươi còn trông cậy vào nhi tử? Một người không dựa vào chính mình mà ngày ngày hết nghĩ đến dựa dẫm nhi tử hoặc lão bà, không thì sẽ dựa dẫm tiểu tam... Mẹ nó, ngươi thực sự là phế vật!"

Bách Chiến cũng không thèm để ý, cười nói: "Có lẽ ngươi nói đúng, nhưng nhi tử của ta thật sự ưu tú hơn ta nhiều. Tô Vũ, có lẽ nó mới là kình địch của ngươi, ta không địch lại ngươi, cũng không bằng ngươi!"

Khí huyết của Bách Chiến bỗng nhiên bạo thăng, khí tức cực kỳ cường hãn, hắn tung một quyền về phía Tô Vũ, một quyền này thế mà khiến cho Tô Vũ hơi rút lui, mà những khiếu huyệt chưa nổ trên người hắn lại là nhao nhao bắt đầu nổ tung.

Kim giáp và vương miện của Bách Chiến hiển hiện, hắn nở nụ cười: "Tái chiến!"

Hắn chủ động áp chế về phía Tô Vũ, đánh ra một quyền và đồng loạt tung ra đủ loại thủ đoạn, thế nhưng khiếu huyệt lại vẫn không ngừng nổ tung, trên thân hiển hiện vô số vết máu, hắn vẫn đánh tiếp từng quyền.

Thời khắc này Bách Chiến dũng mãnh vô cùng.

Trăm chiến thành vương!

Không chiến thì sao có thể là vương?

Trường Mi nói không sai!

Sao ta có thể sợ chiến?

Hắn đánh ra vô số quyền, lúc này, hắn dùng mệnh để mà chiến, thế mà có thể áp chế Tô Vũ, đánh cho Tô Vũ liên tiếp rút lui.

Hắn chỉ có giây phút ngắn ngủi này thôi nhưng hắn vẫn muốn nở rộ ở thời khắc sau cùng.

Tô Vũ bỗng nhiên nổi giận: "Ngươi dám liều mệnh, chẳng lẽ ta không dám? Ngươi nghĩ ta giống ngươi ư?"

"Đốt!"

Tô Vũ gầm lên giận dữ, khí huyết bùng nổ, đại đạo thiêu đốt, trước ánh mắt kinh ngạc của Bách Chiến, khí tức của hắn lập tức tăng vọt.

Dưới loại tình huống này, Tô Vũ hoàn toàn có thể chờ thêm một lát, chờ đợi Bách Chiến thiêu đốt chút xán lạn cuối cùng, bộc phát quang hoa còn sót lại rồi sau đó chết đi.

Thế nhưng hắn không làm thế!

Tô Vũ quát lạnh: "Một lần lui là nhiều lần lui! Huống chỉ, ta không hi vọng một tên phản đồ có được quang hoa cuối cùng, ngươi cứ chết trong bi ai đi"

Oanh!

Lực lượng đại đạo thiêu đốt, Tô Vũ hệt như một kẻ điên, dù chết thì hắn cũng không nguyện ý để cho người ta chết một cách xán lạn.

"Khai Thiên!"

Hắn chém ra một đao, Đao đạo xuất hiện, thiên địa không còn ánh sáng.

Đao mang chiếu rọi vạn giới!

"Khoách thần chùy!"

Một chùy đánh ra, thiên băng địa liệt, núi lớn võ vụn, Hỗn Độn tiêu tán!

Bách Chiến vừa mới dũng mãnh được chốc lát lại bị Tô Vũ với đấu pháp liều mạng đánh cho vô cùng thê lương, ngay tức khắc, kim giáp vỡ vụn, vương miện nát bấy, nhục thân cũng nứt toác ra, khiếu huyệt nổ bắn tứ tung.

Tô Vũ là kẻ điên!

Người biết hắn, hiểu hắn thì đều biết hắn là kẻ điên.

Bách Chiến rõ ràng là sẽ chết. Tô Vũ chỉ cần chờ đợi thêm chốc lát, không cần bỏ ra cái giá gì cũng có thể để Bách Chiến tự mất mạng, đương nhiên một khắc cuối cùng hắn ta nhất định có thể áp chế Tô Vũ không cách nào động đậy.

Thế nhưng Tô Vũ không muốn như thế.

Dựa vào cái gì chứ?

Đánh đổi một số thứ mà thôi, Tô Vũ này trả không nổi sao?

Ta chính là muốn ngươi chết trong bi thảm.

Không nể mặt ngươi!

Bình Luận (0)
Comment