Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3401 - Chương 3401: Chân Ái Cuối Đời.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3401: Chân Ái Cuối Đời.
 

"Trảm, phá, diệt!"

Một đao tái xuất, phập, cánh tay Bách Chiến bị chém đứt.

Lại thêm một đao, hai chân Bách Chiến bị chém đứt, tiếng nổ âm vang, Tô Vũ đá ra một cước khiến hắn ta bay ngược, vạch ra một đường máu thật dài trong hư không.

Phía dưới, dù là mấy vị Đại Chu Vương thì cũng cảm thấy trái tim lạnh ngắt.

Tô Vũ thật sự hung ác.

Ngay cả một cái chết thể diện hắn cũng không cho Bách Chiến.

Hắn chính là muốn đánh nát hết thảy của Bách Chiến.

Lúc này sắc mặt đám Võ Cực nặng nề vô cùng, bọn họ dù sao đã đi theo Bách Chiến nhiều năm, lúc này, về mặt Võ Cực biến đổi một trận, bỗng nhiên gã quỳ một chân trên đất, thanh âm hùng vĩ: "Vũ Hoàng bệ hạ, Bách Chiến bệ hạ dù sao cũng là Nhân Chủ thứ chín, kính xin Vũ Hoàng cho Bách Chiến bệ hạ chút thể điện cuối cùng!"

Chết thì cũng không thể chết như thế, quá mức thê lương.

Tô Vũ lạnh lùng vô biên, hắn dừng bước nhìn về phía Bách Chiến, thản nhiên nói:

"Thuộc hạ của ngươi đang cầu tình cho ngươi. Tô Vũ này cũng không phải kẻ không có tình nghĩa. Tự sát đi! Tự sát vẫn hơn là bị ta ngược sát. Ngươi không tự sát, ta sẽ hành hạ ngươi tới chết!"

Bách Chiến cười buồn bã, ho ra máu rồi gật gật đâu: "Đa tạ..."

Hắn ta nhìn về phía Võ Cực, lòng đây áy náy: "Đa tạ! Thật có lỗi... Ta tạ ơn các vị đã lưu lại chút thể diện cho ta.."

Dứt lời, hắn không giãy giụa nữa, đại đạo bỗng nhiên bắt đầu đứt đoạn.

Tự sát!

Đúng vậy, Bách Chiến lựa chọn tự sát. Tô Vũ không phải người bình thường, hắn quá độc ác, hắn không cho Bách Chiến lưu lại chút thể diện nào, nếu đám Võ Cực không quỳ xuống cầu xin thì hắn sẽ không cho Bách Chiến cơ hội được tự vẫn.

Đây mới thật sự là kẻ tàn nhẫn!

Cả đời này Bách Chiến tao ngộ rất nhiều cường giả, nhưng cường giả dù chết thì cũng phải làm cho kẻ địch chết trong uất ức như Tô Vũ thì rất ít gặp.

Bây giờ Bách Chiến đã đứt đoạn đại đạo, nhục thân bắt đầu sụp đổ.

Hắn không địch lại Tô Vũ, dù cho bộc phát thì cũng không địch lại.

Nếu như thế chiến thì cũng sẽ chết rất uất ức.

"Bệ hạ!"

Bỗng một tiếng cười thê lương truyền đến, Tô Vũ vừa muốn xoay người tung quyền thì Nguyệt La đã vội nhìn về phía hắn lộ ra vê khẩn câu: "Van cầu ngươi để cho ta đưa bệ hạ một đoạn đường!"

Ẳ hành lễ với Tô Vũ khiến cho hắn khẽ nhíu mày.

Nguyệt La thê lương cầu xin: "Van cầu Vũ Hoàng thành toàn cho ta. Ta biết Vũ Hoàng chán ghét ta...

Tô Vũ khẽ nhíu mày, ghét bỏ nói: "Đi mau!"

Nguyệt La lộ ra nụ cười xán lạn.

Phục sức trên thân ả bỗng nhiên biến ảo, lộ ra màu sắc điểm đạm đáng yêu, ả nhìn về phía Bách Chiến, dịu dàng khẽ gọi: "Bệ hạt"

Ánh mắt Bách Chiến đục ngầu, nhìn ả mà lộ ra vẻ bi ai.

"Bệ hạt"

Nguyệt La bước từng bước một về phía hắn, ả lộ ra dáng vẻ mềm mại xinh đẹp: "Là ta sai rồi! Ta không nên nghe mệnh lệnh của Ngu, cố ý dẫn bệ hạ tới Cự Nhân tộc! Trong mắt ta, bệ hạ mãi mãi cũng là vị bá vương quét ngang thiên hạ trong triều tịch thứ chín!"

"Bệ hạ, ta sẽ đưa ngài đoạn đường cuối cùng. Chỉ hi vọng còn có kiếp sau..."

Bách Chiến lộ ra nụ cười nhàn nhạt, khẽ gật đầu, bỗng nhiên hắn tiến lên nắm lấy tay Nguyệt La, đoạn hỏi: "Ngươi nói muốn nhìn vạn giới từ không trung, ta sẽ dẫn ngươi đi nhìn.."

Hắn không hề nhìn Ngu, chỉ nắm lấy tay Nguyệt La bay về phía bầu trời, càng bay càng cao, có điều thân ảnh lại dần dần tán loạn, mà Nguyệt La cũng dần dần biến mất, thanh âm của Bách Chiến còn truyền đến, lộ ra dáng vẻ thoải mái: "Ta thực sự không xứng làm Vương. Hơn sáu ngàn năm trước, ta nên mang Nguyệt La đi quy ẩn mới phải, có lẽ sẽ chẳng có những chuyện hôm nay... Tô Vũ... Đa tạ!"

Tạ ơn Tô Vũ ở một khắc cuối cùng vẫn cho hắn cơ hội.

Tô Vũ yên lặng nhìn bọn họ tiêu tán, ánh mắt hắn vẫn rất hờ hững thầm nghĩ, không cân khách khí, nếu không phải cuối cùng tên cháu trai nhà ngươi đem lực lượng đại đạo tán loạn vào trong thiên địa của ta thì ta dù chết cũng sẽ không cho ngươi chết yên ổn.

Bách Chiến biết Tô Vũ rất hung ác.

Cho nên ở phút cuối cùng, vì lưu lại cho mình chút thể diện hắn đã lựa chọn dung nhập vô số lực lượng Thân thể đạo vào thiên địa của Tô Vũ.

Đây mới là điểm mấu chốt khiến Tô Vũ không ngăn cản.

Nếu không dù hai người muốn thành đôi uyên ương sinh tử có nhau gì đó, có tin ta tung một quyền đánh cho các ngươi tán loạn hay không?

Hắn chính là hung ác như vậy.

Bách Chiến biết, Nguyệt La cũng biết, cho nên hai người đều lựa chọn tự đoạn đại đạo, lưu lại lực lượng đại đạo trong thiên địa của Tô Vũ.

Cho đến lúc này địch nhân cơ hỏ đều đã chết sạch.

Trong thiên địa chỉ còn lại ba người, Tô Vũ, hư ảnh của Tinh Nguyệt và Ngu.

Sau một trận chiến, Tô Vũ giết sạch cường địch, đánh cho vạn tộc phải trốn vào Địa Ngục Môn, đến lúc này chỉ có Ngu là còn sống, chẳng những còn sống mà nữ nhân này thật sự rất mạnh, ả đánh cho hư ảnh Tinh Nguyệt đều sắp tán loạn.

Nhưng sau khi Bách Chiến vẫn lạc, sắc mặt Ngu cũng triệt để trở nên âm trầm.

Bách Chiến đã chết...

Nếu một khắc cuối cùng hắn ta tự bạo, có lẽ có thể nổ tung thiên địa của Tô Vũ, nhưng Bách Chiến lại lựa chọn tự đoạn đại đạo, chỉ vì cầu chút an yên ngắn ngủi, mang theo Nguyệt La song túc song phi.

"Phế vật!" Ngu hừ lạnh, lòng ả ngập tràn phẫn nộ nóng nảy.

Thế cục tốt đẹp lại bị Bách Chiến náo thành cái dạng này.

Nếu không, ả và Bách Chiến đã sớm bỏ chạy rồi.

Âm ảm!

Bấy giờ vạn giới cũng chấn động theo, Bách Chiến tử vong, vạn tộc rút lui, toàn bộ khí vận của vạn giới đều đang tụ tập vào thiên địa của Tô Vũ.

Ngu cũng cảm nhận được Tô Vũ đang mạnh lên rất rõ ràng.

Tiếp tục như thế, chỉ sợ ả cũng khó thoát khỏi cái chết.

Tô Vũ mỉm cười nhìn ả rồi lại nhìn Bách Chiến và Nguyệt La đã tiêu tán trong hư không, hắn khẽ cảm khái: "Nam nhân của ngươi phản bội ngươi rồi, thật đáng thương!"

Ngu lạnh lùng đáp: "Phản bội thì phản bội, loại phế vật này chết cũng đáng đời"

"Tội nghiệp thay. Ngươi hẳn là nên nói như thế trước khi hắn chết!" Tô Vũ bật cười.

Ngu rất mạnh, không dễ giết chút nào.

Còn nữa, Chu Tắc sao vẫn chưa tới vậy? Điều này không hợp lí cho lắm.

Cha ngươi chết, mẹ ngươi cũng sắp chết, ngươi còn không xuất hiện thì ta sẽ phải giết mẹ ngươi đấy!

Bình Luận (0)
Comment