Lúc này Tô Vũ vô cùng cường đại.
Quét ngang chư thiên, diệt Tội tộc, xua đuổi vạn tộc, giết Bách Chiến, chân chính quét ngang hết thảy.
Tính toán, âm mưu, chờ đợi, ẩn núp gì đó, ở trước mặt ta đều vô dụng.
Ta sẽ dốc hết sức trấn áp chư thiên.
Bốn năm trước ta rời khỏi Nam Nguyên, chinh chiến không ngớt, giết chóc không ngừng, bốn năm sau, ngoại trừ ä đàn bà tên Ngu và Chu Tắc, Tô Vũ đã quét ngang hết thảy mọi kẻ địch.
Đương nhiên... đây là đang nói tới vạn giới.
Vạn giới trong mắt Tô Vũ chỉ là tràng diện nhỏ, bởi vì cường giả đều đã rời đi.
Các vị Nhân Hoàng đều không ở đây, trên trăm vị chủ nhân quy tắc của vạn tộc cũng vậy, những sự tồn tại như Tiên Hoàng năm đó đã là chủ nhân quy tắc nhị đẳng, hiện tại không biết đã mạnh cỡ nào.
Dù bây giờ Tô Vũ không ngừng dung hợp thì hắn cũng chỉ là cấp độ nhị đẳng mà thôi.
Đây là cảm giác của bản thân hắn.
Một khi không có thiên địa của Nhân Hoàng kèm theo mà chỉ ở trong thiên địa của bản thân thì có khả năng hắn còn không đến được nhị đẳng, đây chính là sự chênh lệch.
Đương nhiên, dù không đến được nhị đẳng, hắn cũng có thể chiến với Ngu.
Nhị đẳng có lẽ là một đường ranh giới, tối thiểu trong mắt Tô Vũ là như thế.
Năm đó, chỉ có Tứ Cực Nhân Vương và Hoàng của các đại tộc Tiên Ma Thần mới đạt đến cấp độ này, nếu có thể tùy ý đạt tới thì vị mở Thiên Môn như Võ Hoàng sẽ không bị kẹt tại tam đẳng đỉnh phong mãi như vậy.
Ngu cũng giống như Võ Hoàng, cấp bậc hẳn là không khác biệt lắm.
Hiện tại Tô Vũ còn có thể mượn lực Nhân Hoàng, thực lực vẫn có thể áp đảo ả.
"Tới không được sao?"
"Bị Võ Hoàng xử lý rồi à?"
Tô Vũ khẽ cười: "Nếu tên ngốc Võ Hoàng cũng có thể giết Chu Tắc, vậy thì Chu Tắc quả thực là đồ phế vật, ta cũng chẳng cần lo lắng thêm làm gì"
Võ Hoàng dĩ nhiên không yếu, lão rất cường đại.
Thế nhưng có đôi khi chiến đấu không đơn giản chỉ nhìn thực lực.
Nếu Chu Tắc không cách nào ứng phó được Võ Hoàng thì Tô Vũ cảm thấy người này không đáng để lo, chỉ là tiểu nhân vật mà thôi.
Dù đến tam đẳng thì cũng vẫn là tiểu nhân vật.
Đấu không lại Võ Hoàng, đại biểu đấu không lại Võ Vương, đấu không lại Võ Vương tức là đấu không lại Văn Vương hay Nhân Hoàng... Chớ nói chỉ là đấu với mình.
Thôi được, Tô Vũ càn rỡ mà tự nâng bản thân lên rất cao.
Không có cách cả, hôm nay đánh quá thuận lợi, tâm tình rất tốt nên hắn cứ thế mà bành trướng.
Đột nhiên cảm giác được Nhân Hoàng cũng chẳng phải cao siêu gì.
Chủ yếu là hắn phát hiện hình như Nhân Hoàng rất dễ nói chuyện, dễ bắt nạt. Ăn hiếp người thành thật thì Tô Vũ đã cực kỳ quen tay.
Đương nhiên, chuyện Nhân Hoàng là người thành thật cũng chỉ nói đùa cho vui mà thôi.
Nếu y mà như vậy thì đã không thể trở thành vạn tộc cộng chủ.
Mấu chốt ở chỗ đại đạo của Nhân Hoàng, thương sinh là trách nhiệm của y, Nhân tộc là trách nhiệm của y, vạn vật cũng là trách nhiệm của y... Tô Vũ biết, kỳ thật gông xiểng của Nhân Hoàng rất nặng cho nên hắn mới làm càn hơn nhiều.
Hắn bước từng bước về phía Ngu, mặt mang ý cười: "Ngu, trò chuyện chút đi!"
Ngu tung một kích đánh lui Tinh Nguyệt, vẻ mặt ả đầy ngưng trọng, khẽ nói: "Ngươi muốn nói chuyện gì?"
Tô Vũ cười đáp: "Thế này, ta thấy ngươi hình như cũng tu Thân thể đạo, còn là Thân thể đạo của Cự Nhân tộc, ngươi đoạn hết lực lượng đại đạo của mình rồi dung nhập thiên địa của ta, ta sẽ không giết ngươi, ngươi xem coi được không?"
Mặt Ngu lập tức tái xanh.
Si tâm vọng tưởng!
Thời khắc này ả nâng trường thương lên, đứng hiên ngang cao lớn: "Tô Vũ, ngươi coi bản cung là tên phế vật Bách Chiến sao?"
Ngươi muốn giết ta lại đơn giản như vậy à?
Còn dám bảo ta đoạn đại đạo, dung nhập vào thiên địa của ngươi.
Ngươi quá mơ tưởng rồi!
Tô Vũ thở dài một tiếng: "Cho thể diện mà không cần! Con của ngươi không đến, vậy cứ đánh chết ngươi trước vậy!"
"Giết!"
Bạo hống một tiếng, Tô Vũ bỗng nhiên giải phong tầng dưới thiên địa, quát: "Toàn bộ chủ nhân quy tắc tập hợp"
Cùng nhau vây giết!
Mẹ nó, ai thèm đấu đơn với ngươi cơ chứ?
Mọi người khẽ giật mình, sau một khắc, một đám người vội vã bay lên, đám Hồng Nguyệt chưa quá ăn ý nên còn chân chờ, Đại Chu Vương thấy thế lập tức truyền âm mắng: "Cơ hội cuối cùng, nhanh lên, thất thần làm cái gì nữa?"
Các ngươi ngớ ngẩn hay sao?
Tô Vũ quần ẩu đối thủ là chuyện quá bình thường rồi.
Cũng đâu phải lần đầu tiên hắn làm như vậy.
Khi hắn cảm thấy có thể quần ẩu thì hắn nhất định sẽ quần ẩu, chưa bao giờ hắn phải nghĩ ngợi gì nhiều.
Lúc trước, Tây Vương Phi cũng bị một đám cường giả quần ẩu đến mức nhục thân bạo tạc.
Đám Hồng Nguyệt thật sự chưa kịp thích ứng, bởi vì trước đó Tô Vũ biểu hiện quá hùng mạnh, một mình quét ngang vạn cổ, kết quả đánh đến cuối cùng chỉ còn một người, hắn lại bỗng nhiên hô hào mọi người tới đánh hội đồng... Thực sự là chưa thể thích ứng!
Nếu ngay từ đầu ngươi đã quần ẩu thì mọi người sẽ chẳng bỡ ngõ như vậy.
Dù Hồng Nguyệt, Huyết Ảnh không quá thích ứng, nhưng nhìn thấy những người khác sóng vai lao ra thì bọn hắn cũng không do dự nữa, cấp tốc đánh tới. Nếu bảo giết Bách Chiến... nói thật, dù sao đã theo hắn nhiều năm nên không hạ thủ được.
Còn nếu giết Ngu thì đương nhiên phải dốc toàn lực mà đánh, Bách Chiến hận ả mà họ cũng hận.
Họ còn hận ả hơn rất nhiều!
Đã như vậy thì cũng đừng nói tới đạo nghĩa gì nữa, cứ xông lên quần đấu cho rồi. Đơn độc đối mặt với Ngu trong tình trạng đã hơi tụt giảm cảnh giới thì đại khái họ cũng sẽ bị xử lý trong hai ba quyền mà thôi.
Thế nhưng chúng ta có nhiều người!
Rất nhiều!
Bây giờ đang ở trong thiên địa của Tô Vũ nên họ vẫn được gia tăng thực lực, thế nên dẫu suy yếu thì cũng không tính là quá nhiều, nếu như rời khỏi đây thì mọi người chắc chắn sẽ suy yếu không ít.
"Giết!"
"Giết tổ tông nhà ả!"
"Làm thịt ả!"
Mọi người rống giận không ngừng, thô bỉ vô cùng, thanh âm thô bỉ tất nhiên là của đám Cự Phủ rồi.
Bấy giờ vẻ mặt của Ngu cũng biến đổi, ả hét lên: "Tô Vũ, ngươi thực sự không quan tâm chút thể diện nào sao?"
Tô Vũ híp mắt cười đáp: "Giết ngươi rồi thì còn ai biết nữa?"
Thật là!
Ta cần thể diện chứ, nhưng kẻ biết ta không có thể diện đều đã bị ta giết, còn lại đều là người một nhà, cũng chính là những người không cần ta có mặt mũi nhất, đạo lý này mà không hiểu sao?
Thật ngu xuẩn!
Chẳng lẽ Đại Chu Vương bọn họ còn dám ở bên ngoài nói ta không có sĩ diện?
Tô Vũ nhe răng cười, sau một khắc, bỗng nhiên thiên địa thu nhỏ, từng vòng xoáy hiển hiện bao vây Ngu vào trong đó, Tô Vũ thản nhiên nói: "Đừng lại gần, quá nguy hiểm!
Tất cả công kích từ xa!"
"Bày trận!"
Tô Vũ cười chỉ huy: "Phân ra sáu phương, chung quanh trên dưới, một phương hai vị chủ nhân quy tắc, toàn bộ công kích từ xa cho ta! Ta sẽ dùng thiên địa trấn áp ả, mài chết ả đi!"
"Tô Vũ!" Ngu triệt để nổi giận, hắn làm như vậy thì ả muốn giết người cũng đừng hòng làm được.
Tô Vũ không để ý tới Ngu, chỉ coi như ả không tồn tại, bấy giờ hắn cấp tốc điều động lực lượng tứ phương, thở hổn hển nói: "Gia hỏa này thật mạnh, không dễ đánh chết tí nào, không tổn hại gì mà giết chết ả thì lại càng khó hơn"
"Tất cả cường giả hệ khống chế cùng ta khống chế ả"
"Tất cả cường giả hệ công kích dùng hết sức mạnh giết chết ả!"
"Nhanh lên!"
"Có lẽ con trai của ả sắp tới, thừa dịp y chưa đến phải giết chết ả, sau đó giết luôn con trai của ả, người một nhà vui vẻ tề tụ..."