Âm âm!
Thiên địa của Tô Vũ tiếp tục trấn áp, lúc này, cường giả hệ khống chế thật sự là không ít.
Trong mắt Thiên Mệnh Hầu hiện ra một đường tuyến, sợi dây kia cấp tốc quấn quanh tứ phương, phong tỏa hư không.
Đại Chu Vương điều khiển Nhẫn nại đại đạo không ngừng quát khẽ, trấn áp Ngu hoàn toàn. Những người khác cũng lần lượt xếp hàng ở bốn phương tám hướng để công kích từ xa, loại đấu pháp này bình thường rất ít xuất hiện, trong quân thì gặp không ít nhưng cường giả giao chiến lại hiếm mà thấy được.
Tô Vũ thực ra có thể coi như ngươi trong quân, người của Đại Hạ phủ cơ hồ đều là binh, trong học phủ cũng thường xuyên dạy quân trận như thế này.
Lần thứ nhất hắn xuất chiến thực thụ vẫn là khi theo chân Tập Phong bộ của Nam Nguyên đi làm nhiệm vụ, lúc ấy, một đám Thiên Quân đối phó với Vạn Thạch cũng chính là bằng cách này.
Ngu bị vây vào giữa gầm thét liên tục, một cây trường thương vung vẩy chật như nêm cối, ä cảm trường thương, gầm thét không ngừng, từng thương đâm ra đều khiến phong cấm chung quanh vỡ vụn.
Thế nhưng rất nhanh phong cấm lại khôi phục.
Tô Vũ tự mình trấn áp, áp lực này thực sự rất lớn.
Không chỉ như thế, những người khác sử dụng đủ loại binh khí, toàn bộ đều nên lên trên người ả.
Trước đó Nam Vương bị ä dùng một thương bức lui, hiện tại vẫn còn kìm nén lửa giận, lòng dạ của nữ nhân rất nhỏ nhen, Tiên đạo vun vút đánh nứt hư không, chăm chăm quật lên trên mặt Ngu.
Bịch một tiếng, Ngu chặn được giày của Phì Cầu nhưng lại là không ngăn nổi roi của Nam Vương, ngay lập tức trên mặt ả nhiều một vết máu.
"Đáng chết!" Ngu cực kỳ tức giận. "Các ngươi đang tự tìm cái chết, các ngươi dám khinh nhờn hậu duệ của Nhân Tổ vĩ đại!"
Ẳ là hậu duệ của Nhân Tổ, mà số lượng truyền thừa thực chất cũng không nhiều.
Thời khắc này Ngu cảm nhận được áp lực ngập trời, tử vong như chầu chực sau lưng.
Tô Vũ có nhiều chủ nhân quy tắc lắm.
Cự Phủ, Thiên Mệnh, Nam Vương, Hồng Nguyệt, Đại Chu Vương, Huyết Ảnh, Tử Linh Đế Tôn, Hồng Mông đều là chủ nhân quy tắc đoạn đạo rồi dung nhập, mà thực ra Nam Vương đã chưởng khống quy tắc đại đạo ở nơi đây từ trước nên cũng không tính là đoạn đạo.
Mặt khác, đám người Lam Sơn, Thiên Hỏa, Kỳ Vương Phi khi ở trong thiên địa cũng vô cùng cường đại, sau khi thiên địa của Tô Vũ trở nên mạnh mẽ thì chiến lực của mọi người ở đây đều đạt đến cực hạn.
Lúc này, rất nhiều cường giả liên thủ vây giết Ngu, trong chớp mắt, áo giáp của ả vỡ vụn, lộ ra bộ ngực máu thịt be bét.
Rất bựt Tô Vũ nhìn thấy thì cười tủm tỉm, ở bên cạnh, hư ảnh của Tinh Nguyệt bỗng nhiên mắng: "Ngươi quá vô sỉ!"
Tô Vũ sững sờ: "Cái gì cơ?"
Vây giết ả như vậy là rất vô sỉ sao?
Tinh Nguyệt đúng là tóc dài kiến thức ngắn. Ta đương nhiên phải vây giết ả, chẳng lẽ ta lại đơn đả độc đấu, sau đó hô hào một mình ta sẽ giết chết ngươi... Ta có bệnh đâu?
Tinh Nguyệt chỉ cấp tốc nói: "Ta phải đi đây, tình hình chiến đấu bên kia không quá tốt, những năm qua vạn tộc không tổn thất nhiều vị chủ nhân quy tắc, ngược lại còn tăng thêm một nhóm lớn, mạnh hơn thời Thượng Cổ nhiều. Nhân tộc thì tổn thất không nhỏ. Ngươi phải cẩn thận!"
Dứt lời, hư ảnh của nàng bắt đầu tiêu tán, Tô Vũ hơi biến sắc, biết rõ đây cũng không phải do Tinh Nguyệt muốn đi nên hắn vội vàng nói: "Gánh không được nữa sao? Chẳng lẽ thiên địa của Nhân Hoàng muốn co lại?"
"Sao ta biết được!"
Thanh âm bất mãn của Tinh Nguyệt mơ hồ vang lên, hỏi cái này thực sự rất không thú vị, sao ngươi không hồi thử xem ta ở bên kia sống có tốt hay không?
Tô Vũ đâu thèm quan tâm chuyện đó, hắn vội vàng quát: "Chớ vội đi, nhớ dặn các vị nhân Vương tu luyện Thân thể đạo chưa chết cẩn thận một chút, qua một quãng thời gian nữa có thể ta sẽ rút ra hơn phân nửa lực lượng trong đó. Nhắc họ hãy chuẩn bị sẵn sàng. Đương nhiên, ta sẽ chừa lại cho bọn hắn một chút... Nhớ kỹ đừng quên, đây là chuyện lớn, bằng không thì Nhân Vương chết đi cũng đừng trách ta không nhắc nhở"
"Biết rồi!"
Xoet một tiếng, thời không trường hà lan tràn đến, hư ảnh của Tinh Nguyệt lập tức biến mất.
Mặc dù nàng rất muốn ở lại thêm nữa nhưng mà không được, lực lượng của trường hà quá hung mãnh, nếu nàng không đi thì bản tôn cũng sẽ xảy ra chuyện.
Lúc này Tô Vũ mới thở dốc một tiếng, gấp chết ta rồi, ngài muốn đi mà không nói sớm một chút, làm hại ta suýt nữa đã quên nhắc nhở mọi người.
Ổ trong vòng vây, Ngu bạo hống liên tục, điên cuồng chém giết nhưng lại không cách nào phá vây!
Ngu nổi giận gầm lên một tiếng, lòng tràn ngập phẫn nộ: "Tô Vũ, ngươi đừng ép ta phải cá chết lưới rách với ngươi! Ta chính là đích truyền của Nhân Tổ, Nhân Tổ từng lưu lại một chút lực lượng, mặc dù không mạnh nhưng đối phó với thiên địa rách nát của ngươi cũng là đủ rồi, chẳng lẽ ngươi muốn đồng quy vu tận với ta?"
Tô Vũ khẽ giật mình: "Thật ư?"
"Nói nhảm!"
Ngu điên tiết gầm thét, trường thương bỗng nhiên vỡ vụn lộ ra bộ dáng chân thực, đó là một cây cây gậy trúc rất dài và nhỏ, Ngu phẫn nộ nói: "Đây là vật mà Nhân Tổ sử dụng khi dẫn đầu Nhân tộc đi ra khỏi tuyệt địa! Năm đó khi Nhân Tổ gian khổ lập nghiệp, một đường dẫn dắt Nhân tộc thoát khỏi tuyệt địa, xưng bá chư thiên... Vật này chính là thứ mà Nhân Tổ thường dùng, nó còn mạnh hơn Tinh Vũ Ấn của Nhân Hoàng nhiều!"
Lúc này, Tô Vũ thực sự đã cảm nhận được một chút lực lượng mênh mông hùng mạnh!
Cỗ lực lượng kia... Nói như thế nào đây, kỳ thật nó hơi cùng loại với Tinh Vũ Ấn hay Nhân Chủ Ấn nhưng mà chúng lại không quá giống nhau. Nó rất cường đại, khi cây gậy trúc xuất hiện thì lập tức có một lực lượng bàng bạc truyền khắp bốn phương.
Đám người đang vây công bỗng nhiên đều hơi kinh hồn táng đảm.
Lực lượng kia... rất thần thánh, rất uy nghiêm!
Dần dân, mơ hỏ thậm chí có thể nhìn thấy chút hình ảnh, một vị lão nhân khoác khăn trảm gai, gậy trúc dò đường, gõ nát đám dã thú rắn rết ẩn hiện, mơ hồ có thể thấy được cảnh tượng làm người ta chấn động.
Một số người thậm chí cảm thấy tâm thần chấn động, dường như còn hơi bị uy hiếp.
Tô Vũ nhìn thoáng qua, hắn còn thấy rõ hơn những người khác nhiều, thậm chí hắn thấy được dáng vẻ của lão nhân kia, ông ta vô cùng mệt mỏi, cầm cây gậy trúc nện gõ một con tiểu đã thú đang quấy rối.
Tô Vũ nhìn một lúc... dường như hắn đã sa vào trong Hỗn Độn.
Khi nhìn kỹ lại thì không khỏi hít khí.
Đâu phải là tiểu đã thú gì mà kia là một con mãnh hổ oai phong cường đại, trước mặt lão nhân nó lại cực kỳ bé nhỏ, bị gậy trúc đập cho đầu rơi máu chảy, thậm chí lực lượng đại đạo cũng phải tràn lan.
Mơ hồ trong đó, Tô Vũ thậm chí nhận ra đây là một loại thú Hỗn Độn, khả năng là nó còn có thực lực chủ nhân quy tắc.
Mà lão nhân như đang xua đuổi dã thú quấy rối, cứ thế nhẹ nhàng đập cho đối phương đầu rơi máu chảy, bay rớt ra ngoài, nửa ngày đều không đứng dậy được.
"Thật là mạnh!"
Tô Vũ cực kỳ chấn động, thật là lợi hại!
Đây thật sự là nhân vật đánh chủ nhân quy tắc mà không khác gì đánh cháu trai.
Nhân Tổi Đây là Nhân Tổ ở thời kỳ nào?
Hẳn là từ lúc ban đầu, không nghe thấy Ngu nói à?
Lúc đầu, Nhân Tổ mới dùng thứ vũ khí ấy, giống như trước khi Nhân Hoàng thống nhất chư thiên thì hắn ta đã dùng Tinh Vũ Ấn vậy.