Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3404 - Chương 3404: Thực Thiết Nhất Tộc Điên Rồi.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3404: Thực Thiết Nhất Tộc Điên Rồi.
 

"Chẳng lẽ Bách Chiến nhìn thấy cái này?"

Tô Vũ thầm nghĩ, Nhân Tổ thực sự rất cường đại, cường đại đến mức Tô Vũ đều cảm thấy Nhân Hoàng ở cuối thời Thượng Cổ thật sự có thể mạnh hơn Nhân Tổ được sao?

Đánh chủ nhân quy tắc là như vậy ư?

Thật sự quá lợi hại!

Mà hình như địa vị càng cao, hoặc là nói khí vận Nhân tộc càng dày đặc thì sẽ nhìn thấy càng rõ ràng. Dư quang của Tô Vũ đảo qua, hắn phát hiện hình ảnh này ảnh hưởng tới người khác không lớn, nhưng cũng có mấy người lộ vẻ mặt sợ hãi, đầu chảy đầy mỏ hôi.

Đại Chu Vương, Lam Thiên, Vạn Thiên Thánh đều như thế...

Những vị có khí vận không mạnh, thực lực bình thường hoặc là ngoại tộc thì lại cảm thụ không quá rõ ràng, chỉ có chút ít vẻ rung động mà thôi.

"Nhân Tổ...

Tô Vũ thì thào một tiếng, cũng phải, Nhân Tổ là lãnh tụ của Nhân tộc tại thuở Thái Cổ, càng là Nhân tộc có khí vận hưng thịnh thì sẽ càng nhìn thấy rõ ràng.

Mà ngay một khắc này, cảm giác của Tô Vũ bỗng nhiên lại thay đổi.

Lập tức, hắn giống như trở thành đầu mãnh thú kia, đầu óc hắn hoa hết cả lên, cây gậy trúc đánh vào trên thân, bịch một tiếng, Tô Vũ cảm thấy mình sẽ phải chết!

Đại đạo đứt gãy!

Thân thể cực kỳ cường hãn đang rạn nứt, toàn bộ nội tạng đều bị chấn vỡ vụn.

Tử vong!

Bây giờ hắn giống như cảm nhận được nguy cơ tử vong chân chính bủa vây... Hắn giống như đã tự mình thể nghiệm cảm giác bị Nhân Tổ dùng gậy đánh chết!

Sau một khắc, Tô Vũ thấy hoa mắt, lần nữa thấy rõ ràng mọi vật trước mặt.

Họ vẫn còn đang vây giết.

Cây gậy trúc vẫn còn nhưng không có uy áp cực kỳ cường hãn như trước, sắc mặt của Ngu cũng trắng bệch, có về như mới rồi ả cố ý bộc phát nên bây giờ hơi chống đỡ không nổi, không thể không dừng lại mọi hình ảnh.

Ngu nhìn về phía Tô Vũ, cười lạnh rồi nói: "Thả ta đi, Tô Vũ!"

Sắc mặt Tô Vũ cũng hơi tái nhợt, hắn nhìn chằm chằm cây gậy trúc khiên Ngu cho là hắn đang sợ hãi.

Mà Tô Vũ lại không ngừng hít sâu: "Lợi hại, thật lợi hại, cây gậy trúc này... quả là chí bảo! Đệt, cho ngươi thật là lãng phí! Không được, ta muốn cái này, ta nhất định phải có cái này!"

Tô Vũ nuốt nước miếng, ánh mắt hơi điên cuồng: "Nó còn lợi hại hơn cả Tinh Vũ Ấn, mà còn là binh khí có tính công sát... Trời ạ, bảo vật của Nhân Tổ quả nhiên là đồ tốt.

Giết ả cho ta, hôm nay con trai của ả tới thì cũng không cứu được ả, dù gia gia của ả tới thì cũng vô dụng!"

Tô Vũ bạo hống một tiếng, cả giận quát: "Nhìn cái gì, Đại Chu Vương, các ngươi điếc rồi à? Giết! Nhất định phải giết ả! Cùng lắm thì chết thôi, ta sẽ nghĩ biện pháp khôi phục cho các ngươi. Thứ này là bảo vật! Mẹ nó, đến ta mà cũng bị dẫn dắt vào, thể hội được cảm giác tử vong... Thật sự quá sảng khoái, rất nhiều ngày rồi ta không được trải nghiệm cảm giác đó, lần gần nhất vẫn là khi khai thiên, đã sắp trôi qua hai tháng rồi"

Ngu lập tức sửng sốt.

Tô Vũ lại không chân chờ tí nào, hắn quát: "Nhanh lên!"

Cảm giác tử vong thật sự quá sảng khoái.

Đáng tiếc không thể ngủ được, lần trước hắn cảm giác thời gian ngừng lại đến mức có thể ngủ một giấc.

Về phần nguy cơ tử vong... Thôi đi!

Tô Vũ căn bản không để ý tới nó, từ nhỏ ta đã bị Thời Gian Sách ép sắp điên rồi, đã chết mấy ngàn lần mấy vạn lần, lúc trước còn thực sự trải nghiệm cảm giác tử vong, nói thật... cũng chỉ như thế mà thôi.

Lần đầu tiên thể nghiệm cảm giác tử vong thì sẽ rất sợ hãi.

Tô Vũ có ký ức này bởi vì đó là lần đầu tiên hắn nằm mơ, dọa cho hắn phát sốt vài ngày, thần chí không rõ, trắng đêm khó ngủ, kém chút đã tự bức chết bản thân mà cũng không dám đi ngủ, bóng ma tâm lý cực kỳ dày nặng.

Lần thứ hai... hắn cũng rất sợ hãi.

Lân thứ ba vẫn còn sợ hãi.

Lần thứ tư, lần thứ năm... Cho tới bây giờ, Tô Vũ chỉ muốn nói, cút con mẹ ngươi đi, thứ đỏ gì chứ, chẳng phải chỉ là loại cảm giác này thôi sao?

Quen là tốt tốt!

Quen thuộc mới là sức mạnh đáng sợ nhất.

Chẳng lẽ Bách Chiến bị thứ này hù dọa?

Tô Vũ ngẫm nghĩ, có lẽ là thế.

Khi đó hẳn là lần đầu tiên Bách Chiến trải nghiệm loại này cảm giác tử vong này, về sau lại bị Ngu chấn nhiếp nên có lẽ hắn ta thực sự đã bị dọa sợ. Nhân Tổ cường hãn đến vậy thì sao hắn dám phản kháng?

Khi Bách Chiến gặp được Ngu thì có lẽ hắn ta mới chỉ là Thiên Vương, hiệu quả của cây gậy trúc kia quá lớn, cộng thêm khí vận dồi dào của Nhân Chủ đời thứ chín ở thời khắc đỉnh cao nhất nên thứ hắn ta nhìn thấy chỉ sợ sẽ không hề ít.

Nghĩ như vậy, Tô Vũ đường như cũng hơi hơi hiểu được.

Thế nhưng... Thế nhưng cũng đâu có gì nhỉ?

Khi ta còn là một đứa bé trải nghiệm chút tử vong như thế cũng có bị hù chết đâu!

Tô Vũ bó tay luôn rồi.

Mẹ nó, từ khi 6 tuổi ta đã bắt đầu thể nghiệm cảm giác đáng sợ này nhưng cũng không thấy ta bị hù chết, cái này không phải dần dẫn sẽ quen sao?

Khi Tô Vũ còn đang suy nghĩ, Ngu đã khẽ biến sắc, bởi vì ả nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta kinh dị. Sau khi Tô Vũ gầm thét, đám Đại Chu Vương vốn còn hơi sợ hãi lại bỗng nhiên như điên như dại đồng loạt hét gào đánh tới phía ả.

Tô Vũ cũng tiếp tục quát: "Nhanh lên, giết ả, nhất định phải đoạt lấy cây gậy trúc kia!

Đó là bảo vật tốt! Ta nghĩ kỹ rồi, nhất định phải đập bể nó rồi dung nhập thiên địa của ta, cho Cự Trúc Hầu hoặc là Tam Nguyệt dùng, trời ạ, Tam Nguyệt, ngài và Cự Trúc ra sức chút đi, khả năng cao là sẽ có thêm một vị chí cường đấy!"

"Hai vị ai mạnh hơn thì ta đưa cho người đó, không thì ta sẽ cho Cửu Nguyệt...

"Grừ!"

Thân thể Tam Nguyệt lập tức lớn mạnh mà Cự Trúc Hầu cũng thế, sau một khắc, thân thể Cửu Nguyệt cũng phỏng lên, so ra còn lớn hơn cả Cự Trúc Hầu.

Tam Nguyệt vô cùng phẫn nộ, giận dữ hét: "Hai tên hỗn trướng, Cửu Nguyệt, tên cháu trai bất hiếu nhà ngươi..."

Cửu Nguyệt thế mà cũng muốn đoạt gậy.

Đánh chết y!

Cự Trúc Hầu không thèm để ý tới hai người họ, ông chỉ lo cầm cây trúc lớn trong tay điên cuồng đập ầm ẩm về phía Ngu.

Đánh chết ngươi!

Đúng lúc này lại có tiếng gầm giận dữ vang vọng đất trời: "Ta! Bệ hạ, của ta!"

Thiên Diệt đột nhiên hóa thân thành một con khỉ lớn, rống giận gào thét: "Ta cũng dùng gậy trúc. Bệ hạ, ta cũng cần mà!"

Âm âm!

Hắn hóa thân thành con khỉ lớn, đây chính là cơ hội cuối cùng.

Ta muốn trở nên mạnh hơn!

Ta không thể tiếp tục như thế, ta quá thảm rồi, ta phải cường đại hơn, ta muốn giết Ngu rồi cướp đoạt cây gậy trúc này, trở thành chí bảo trong đại đạo của ta.

Ta muốn trở thành chí cường.

Tô Vũ đã nhắc tới cường giả chí cường vậy thì hiển nhiên một khi dung nhập thiên địa có thể sẽ sản sinh ra một vị đỉnh cấp gần với Tô Vũ.

Thiên Diệt nghĩ đại bổng của ta và cây gậy trúc kia có gì khác nhau sao?

Không có! Thế nên ta phải giết.

"Thiên diệt mười tám thức!"

"Diệt thiên diệt địa diệt thương sinh!"

Âm âm!

Một cây đại bổng diệt diệt thiên địa, quét ngang hư không, Thiên Diệt điên rồi, tiếng nổ vang trời, đại bổng đánh vào thân thể của Ngu. Ả vừa hơi nhấc gậy trúc lên thì đại bổng của Thiên Diệt đến từ Tiên Chiến Hầu đã lập tức bị đánh thành hai đoạn.

Thiên Diệt không kinh sợ chút nào mà còn lấy làm mừng, cười như điên như cuồng:

"Ta, nhất định phải là của ta!"

Quá mạnh!

Nhưng lúc này, đối thủ cạnh tranh của hắn nhiều lắm, Tam Nguyệt, Cự Trúc, Cửu Nguyệt cũng đã nhao nhao bạo phát.

Bên kia, Tứ Nguyệt, Ngũ Nguyệt, Lục Nguyệt, Bát Nguyệt đều đồng loạt giơ cây trúc lớn lên, điên cuỏng đánh tới. Tròng mắt của Tứ Nguyệt như muốn trừng rách ra: "Ta cũng được, ta cũng có thể mà! Ta cũng cần! Mau đánh, đánh đi!"

Cảnh tượng điên cuồng này khiến Tô Vũ cũng phải trợn mắt há hôc mồm.

Ta chỉ nói vậy thôi mà.

Đám Thực Thiết nhất tộc này đều điên hết rồi.

Ngoại trừ Viên Nguyệt hơi thận trọng một chút thì toàn bộ các vị Thực Thiết tộc khác đều điên rỏi, Thiên Diệt cũng điên rồi, đây chính là chủ nhân quy tắc tam đẳng đỉnh cấp chứ không phải Hợp Đạo tam đẳng.

Dù Tô Vũ đã áp chế đối phương thì đối phương cũng rất cường đại.

Các ngươi không sợ toàn quân bị điệt sao?

Mà Ngu còn ngơ ngác hơn cả Tô Vũ, nhất thời ả đều bị đánh cho choáng váng.

Bọn hắn không sợ Nhân Tổ à?

Ä nhịn không được, nổi giận gầm lên: "Các ngươi thực sự không sợ uy nghiêm của Nhân Tổ sao?"

Không phải Nhân tộc thì thôi đi, người thuộc Nhân tộc cũng không sợ chút nào?

Sợ chứ!

Lúc này có người nhịn không được nhỏ giọng nói: "Nhưng mà bệ hạ còn đáng sợ hơn!"

Bình Luận (0)
Comment