Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3405 - Chương 3405: Van Cầu Ngươi Hãy Tự Bạo Đi!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3405: Van Cầu Ngươi Hãy Tự Bạo Đi!
 

Tô Vũ trừng mắt trừng một cái, ai vừa nói đấy?

Nói hươu nói vượn!

Ta đáng sợ ư?

Ta là Hoàng giả nhân nghĩa mà.

Ta giống như Nhân Hoàng, nhân ái với thuộc hạ, với con dân vô cùng, ai dám tung tin đôn nhẩm thế kia?

Tròng mắt Tô Vũ trừng cả đám, ai dám tung tin đồn nhảm về ta thế?

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm một người, đó chính là Diệt Tầm Vương, nhìn chằm chằm cái vị cũng đã đến cấp độ Thiên Vương mà cảm giác tồn tại vẫn rất thấp này, hắn cả giận mắng: "Ngươi dám tung tin đồn nhảm ư?"

Sắc mặt Diệt Tầm Vương trắng nhợt, ta không nói gì mà!

Nói bậy!

Không phải là ta nói!

"Đánh chết ả! Diệt Tằm, ngươi mau xông lên!"

Tô Vũ giận dữ quát một tiếng: "Dùng Thời gian của ngươi đá ả cho ta, đá cho ả trở lại kỳ suy yếu, mau lên, cách không mà đái!"

Diệt Tầm Vương cắn răng điên cuồng đá chân, toàn bộ hư không đều bị y đá bể. Lúc này, Ngu cũng mơ hồ cảm nhận được một chút khác thường, thời gian giống như đang trôi qua nhưng lại rất chậm chạp.

Ảnh hưởng đến ả cũng không quá lớn mà Diệt Tầm Vương thì đã mệt tới thở hổn hển.

Chênh lệch quá xa!

Chơi ta ư?

Ta làm sao có thể ảnh hưởng được vị này?

Thế nhưng y không dám không đá.

Lòng dạ của Tô Vũ rất hẹp hòi, nếu không xuất lực thì chắc chắn sau này không lâu, tại năm nào đó chuyện gì đó hắn khiến tất cả mọi người đều biết mọi việc, không chỉ như thế khả năng còn sẽ lưu danh sử sách.

Thôi, coi như ta miệng tiện đi.

Ta chỉ nói một lời thật lòng thế mà lại bị nghe được, vừa rồi đám khốn kiếp kia thế mà đều trầm mặc không lên tiếng.

Người thành thật quả thật quá bi thảm rồi.

Ngu thực sự không thể nào tin nổi.

Tô Vũ đáng sợ hơn cả Nhân Tổ ư?

Thôi được, thật ra là bởi vì mọi người chịu ảnh hưởng không quá lớn, chủ yếu hầu hết uy lực đã bị Tô Vũ tiếp nhận, mà Tô Vũ thì lại chẳng để ý chuyện này, cộng thêm bản thân hắn quả thật rất đáng sợ, tối thiểu là trong mắt một số người, hắn có lực uy hiếp còn hơn cả Nhân Tổ.

Nếu như thế, tự nhiên không cách nào ảnh hưởng đến bọn họ quá nhiều.

"Tô Vũ!"

Ngu nổi giận gầm lên: "Ngươi muốn bức ta cá chết lưới rách sao? Một khi ta nghiền vỡ vật này, thiên địa của ngươi cũng sẽ bị tổn hại bảy phần"

Tô Vũ biến sắc: "Dọa ta ư?"

Lập tức, hắn vội vàng cười tươi: "Tạ ơn đã nhắc nhở! Người chết thì có thể phục sinh, thiên địa diệt thì sẽ tiêu đời, cũng may thiên địa của Nhân Hoàng còn chưa rút đi, cám ơn ngươi nhé. Trước hết ta sẽ kéo thiên địa của Nhân Hoàng đến gần ngươi, ngươi cứ nổ của Nhân Hoàng ấy chứ đừng nổ ta, nhờ cả vào ngươi, dù sao ngài ấy đã từ bỏ thiên địa này rồi!"

Ngu khẽ giật mình, sau một khắc, mặt ả lộ rõ vẻ tuyệt vọng.

Tô Vũ... Đúng vậy, hắn có hai tầng thiên địa.

Một tầng là của bản thân Tô Vũ, một tầng thuộc về Nhân Hoàng, thiên địa của Nhân Hoàng vẫn còn chưa tiêu tán.

Mà phía dưới, đám Đại Chu Vương đều thầm mắng trong lòng, ngươi thực sự quá bỉ ổi, thiên địa của Nhân Hoàng thì có thể cho nổ sao?

Tô Vũ mới mặc kệ chuyện này, hắn cười ha hả nói: "Đánh ả đi! Ngu, bây giờ ngươi chủ động giao ra rồi tự mình đoạn đạo, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết, nếu không, ha ha, ngươi muốn dùng thủ đoạn gì để bức bách ta thì ta sẽ tùy theo ngươi"

"Ngươi muốn tự bạo cây gậy trúc này... Ta cũng mặc kệ ngươi, thiên địa của Nhân Hoàng đã đặt vào, ngươi cho nổ thì ta sẽ thuận tay dung hợp luôn, không cần thông qua sự đồng ý của Nhân Hoàng gì nữa. Van câu ngươi mau phát nổ đi!"

Tô Vũ phấn khởi nói: "Nhờ cả vào ngươi đấy, mau mau tự bạo! Ngươi tự bạo bản thân rồi lại tự bạo gậy trúc, trăm phần trăm có thể nổ tung thiên địa của Nhân Hoàng, người bình thường đúng là không làm được, nhưng ngươi thì nhất định không có vấn đề gì"

Hắn nói một hỏi mà trong lòng cũng kích động hơn hẳn: "Đừng nóng vội, chờ một lát đã, nổ ở đây chưa hẳn đã nổ nát được đâu, ta dẫn ngươi tới Thiên Hà khẩu, nổ ở đó trăm phần trăm có thể nổ tung được. Ngươi đừng vội nhé, ta chuyển thiên địa chút thôi, rất nhanh là xong, nhờ cả vào ngươi đấy!"

Dứt lời, Tô Vũ nói làm liền làm, hắn bạo hống một tiếng, bỗng nhiên hóa thân thành cự nhân kéo một thiên địa cực đại bay về hướng Đạo Nguyên chi địa, tốc độ lại không được nhanh lắm.

Tô Vũ hô lớn: "Kiên trì thêm chút đã rồi hãy tự bạo, van ngươi đó, nhất định phải nổ tại Thiên Hà khẩu nhé, không thì thật sự rất khó nổ hết được. Nhân Hoàng mạnh lắm, mặc dù thiên địa ngài ấy mở chỉ là tàn thứ phẩm thế nhưng người bình thường không phá được đâu. Làm vậy thì ngươi cũng kiếm lời, bằng không ngươi nổ cũng chỉ uổng phí, nhưng nếu là ở bên kia thì ngươi có thể nổ bể đại đạo của Nhân Hoàng, ngươi chết rồi cũng có thể tự hào một chút, lưu lại thanh danh rằng ta đã trực tiếp nổ sập thiên địa của Nhân Hoàng!"

Cực kỳ an tĩnh!

Lúc này Ngu cũng im lặng, ả vô cùng tuyệt vọng, uể oải, sụp đổ, điên cuồng...

Quá nhiều cảm xúc đang trùng kích tâm trí ả.

Bởi vì Tô Vũ thật sự rất nghiêm túc.

Hắn không còn đánh ả nữa, hắn đang chạy tới nâng thiên địa hướng về phía Đạo Nguyên chi địa, mặc dù rất chậm, nhưng Tô Vũ vẫn kiên trì không ngừng bay về bên kia, vừa đi vừa rống: "Lưu được núi xanh thì không lo không có củi đốt, chờ một lát, sống một hồi tính một hồi, tự bạo sớm thì chỉ chết sớm, không có tí thành tích nào cả, ngươi chờ một chút"

"Coi như ta van ngươi, tỷ tỷ!"

Ngu muốn điên luôn rồi!

"Tỷ tỷ không tốt sao? Tẩu tử được không? Ta và Bách Chiến huynh có quan hệ rất tốt, ta sai rồi, sớm biết thế thì ta hẳn là nên đánh chết Nguyệt La, không nên để cho bọn hắn làm một đôi uyên ương. Ta có lỗi với tẩu tử, tẩu tử đừng nóng vội, ta nhất định sẽ đào mộ, không, ta nhất định nghiền xương chúng thành tro, cẩu nam nữ nên giết!"

Lúc này Ngu đã triệt để tuyệt vọng.

Tô Vũ là tên điên! Thật sự điên cuồng!

Một tên điên từ đầu đến đuôi!

Hắn thực sự không quan tâm cá chết lưới rách gì đó, bởi vì cá chết rồi thì lưới cũng không thể phá được.

Nổ cũng chỉ là nổ thiên địa của Nhân Hoàng mà thôi.

Có quan hệ gì tới Tô Vũ đâu?

Ngươi thích nổ thì nổ đi, chỉ cầu ngươi nổ muộn một chút, chờ ta kéo thiên địa đến bên Thiên Hà khẩu đã.

Khi ngươi gặp được loại người như Tô Vũ, hết thảy thủ đoạn của ngươi đối với hắn đều không có tác dụng gì, cho dù là ai thì cũng sẽ tuyệt vọng.

Mà ngay khi Tô Vũ khiêng thiên địa ra sức bay về bên kia, một tiếng cảm khái khẽ vang lên: "Vũ Hoàng, cần gì phải làm thế"

Bình Luận (0)
Comment