Tô Vũ cười cười không nói gì, hắn lại tiến lên, trong mắt lóe ra vẻ ngoan độc, tốc độ đột nhiên tăng lên rất nhiều, phập một tiếng, bàn tay hóa trảo cào nát cổ họng của lão.
Huyết dịch bắn ra đầy trời.
Võ Hoàng lại rút lui, ánh mắt lộ về bất đắc dĩ, tiêu hao quá lớn mà thương thế lại không nhẹ, lão đấu không lại Tô Vũ.
Lão đã qua thời đỉnh cao rồi.
Sau một khắc, khí tức của lão bỗng nhiên bùng nổ, lạnh lùng nói: "Ta còn có thể chiến một trận!"
Lúc này, khí tức của lão gia tăng đến cực hạn.
Lão định tự bạo.
Mọi người phía sau cấp tốc rút lui.
Cấp bậc như Võ Hoàng mà tự bạo thì uy lực sẽ rất lớn.
"Võ Hoàng... sắp vẫn lạc"
Võ Cực thấp giọng nỉ non một câu, quá đáng tiếc!
Dạng cường giả đỉnh cấp thế này cuối cùng vẫn bị giết chết, phong ấn mười mấy vạn năm cuối cùng vẫn chết ở trong tay Hoàng giả Nhân tộc.
Sắc mặt Tô Vũ cũng ngưng trọng hơn nhiều, hắn cấp tốc củng cố thiên địa.
Mà ngay một khắc này, khí tức của Võ Hoàng tăng cao đến cực hạn, bỗng nhiên lão hét lớn: "Ta đầu hàng! Ngươi mau mau chấp nhận, nếu không ta sẽ tự bạo!"
Mọi người xung quanh lập tức ngây người.
Tô Vũ cũng sững sờ!
Võ Hoàng hét lớn: "Ta đầu hàng! Tô Vũ, ngươi đừng quá đáng, trước đó ngươi đã nói rồi mà, giải phong cho ta xong thì chúng ta sẽ hợp tác, bây giờ ngươi lại lật lọng, ngươi có ý gì? Ta đầu hàng... Cùng lắm thì ta hạ thấp bản thân, ta làm Võ Vương là được, không làm Võ Hoàng nữa, ngươi mau hủy bỏ phong hiệu của tên Thái Sơn kia đi!"
Tô Vũ nhìn lão, nhất thời hắn cũng rất kinh ngạc.
Ngươi là vũ phu mà!
Ngươi đầu hàng làm cái quỹ gì?
Võ Hoàng ngoài mạnh trong yếu, giận dữ hét: "Nhìn cái gì, ta đầu hàng! Ta đánh không lại ngươi, ta còn muốn trả thù Thái Sơn, ta không thể chết được. Tô Vũ, ngươi muốn làm cái gì thì cứ nói thẳng, ta đầu hàng rồi mà ngươi còn muốn giết ta à? Đừng ép ta tự bạo!"
Một đám người đều ngây ngẩn.
Cái tên vũ phu kia lại đòi đầu hàng?
Cái quỹ gì vậy?
Ai nấy đều hoàn toàn ngốc trệ.
Trong suy nghĩ của họ, Võ Hoàng sẽ chiến đến một khắc cuối cùng, dù phải chiến đấu đến chết thì cũng sẽ không đầu hàng. Mọi người cho là lão định tự bạo hóa ra lại không phải, lão muốn đầu hàng, lấy tư thái mạnh nhất để đi xin hàng.
Không tiếp nhận ta thì ta sẽ tự bạo!
Nổ chết các ngươi!
Tô Vũ nhíu mày nhìn lão rồi khẽ mắng: "Vũ phu..."
"Vũ phu ăn hết cơm của nhà ngươi à?" Võ Hoàng giận dữ: "Lão tử mới giải phong, lão tử đã bị phong ấn mười mấy vạn năm rồi! Ngươi thử bị phong ấn mười mấy vạn năm xem!
Ngươi sẽ không muốn chết nữa, ngươi cũng sẽ ngoan ngoãn đầu hàng thôi!"
Ta mới ra ngoài thôi mà!
Lúc này mới được mấy ngày đâu chứ?
Ngươi muốn giết ta thì ta còn có thể làm gì?
Ta sắp bị nghẹn phát điên rồi, lúc này mới vừa sống mấy ngày tốt lành, cứ thế mà chết đi thì quá lỗ vốn rồi.
Dù lão đầu hàng thì cũng phải phách lối như vậy đấy.
"Tô Vũ, cùng lắm thì lão tử giúp ngươi giết thêm mấy tên chủ nhân quy tắc... Thêm hai tên hay năm tên gì đó cũng được"
Võ Hoàng hét lớn một tiếng giống như lão đang rất phẫn nộ, giống như Tô Vũ là kẻ thù của lão, mà thực ra cũng không khác kẻ thù là mấy.
Nhưng lời trong miệng lại không giống với thái độ, lão tiếp tục giận dữ hét: "Tô Vũ, đừng có quá mức, ta đầu hàng... Không thể làm Võ Vương thì làm Võ Hầu cũng được!"
Lão hét to không ngừng: "Không phải ngươi muốn đi cứu Nhân Hoàng sao? Lão tử cũng đi, được chưa? Cùng lắm thì lão tử không chạm mặt với họ, được không?"
"Tô Vũ, ngươi đừng có quá đáng!"
Võ Hoàng bạo hống, giọng nói kia, thái độ kia, ai mà không biết còn tưởng rằng lão đang quát nạt Tô Vũ như nạt cháu trai.
Tô Vũ đờ đẫn nhìn lão.
Ta không nên cho ngươi lễ ngộ cao nhất.
Loại người như thế... Ta nên để cho mọi người vây giết mới đúng!
Một tên vũ phu như ngươi thế mà học được cách vứt bỏ thể diện, không cần thể diện thì thôi đi, ngươi lại còn dùng ngữ khí phách lối để nói ra những lời quá mất mặt.
Võ Hoàng thấy hắn không lên tiếng thì càng gấp hơn, giận dữ hét: "Tô Vũ... Không, Vũ Hoàng, cho ta chút thể diện được không? Hôm nay cho ta chút thể diện, thu ta thành thuộc hạ, về sau chúng ta cũng dễ gặp mặt, gặp mặt sẽ không xấu hổ nữa!"
Lúc này Tô Vũ chỉ biết ngửa đầu nhìn trời, vũ phu... Ha ha ha!
Ngay cả Tô Vũ cũng cho rằng Võ Hoàng sẽ cương mãnh đến cùng, nhưng kết quả lại là không.
Tô Vũ lộ vẻ mặt thất vọng nhìn Võ Hoàng, bỗng nhiên hắn thở dài một tiếng: "Trên thế gian này đã không còn vũ phu thuần túy nữa, chỉ còn những kẻ tham sống sợ chết"
Sắc mặt Võ Hoàng rất đặc sắc.
Má nhà ngươi, ngươi nói như thể vũ phu không sợ chết ấy!
Ta cũng sợ chứ.
Ta bị phong ấn lâu như vậy, mới ra ngoài chưa được mấy ngày, sao ta lại không sợ chết được?
Tên khốn nhà người không phải đế vương bình thường. Đế vương bình thường nếu gặp được người cương mãnh vô song thì sẽ chiêu hiền đãi sĩ.
Tô Vũ không phải loại người như vậy, hắn muốn giết người.
Võ Hoàng có thể cảm nhận được Tô Vũ thật sự muốn tiễn lão lên đường.
Thế thì sao lão có thể không sợ?
Võ Hoàng không hé răng.
Ta đã đầu hàng rồi mà ngươi còn muốn giết ư?
Ta đã làm gì? Ta chỉ nói vài câu, còn chưa giết người của ngươi đúng không?
Vậy mà ngươi lại muốn giết ta, có phải ngươi hơi quá đáng rồi không?
Tô Vũ than nhẹ một tiếng, sau đó hắn mới mở miệng: "Ngươi muốn đầu hàng thật à?"
Võ Hoàng trừng mắt, bộ mặt hung thần ác sát.
"Không sai, ta muốn đầu hàng"
Đúng vậy đấy, ta muốn đầu hàng, làm sao? Không được à?
"Nhưng có vẻ ngươi sắp bước vào chủ nhân quy tắc nhị đẳng, ta ra khỏi thiên địa của mình thì chưa phải là đối thủ của ngươi, vậy ta phải quản thúc một kẻ cường đại như ngươi như thế nào?"
Tô Vũ cười khẽ: "Nếu bảo ngươi đoạn đạo rồi dung nhập thiên địa của ta thì hơi đắng tiếc, có ngươi dung nhập thì ta sẽ mạnh lên rất nhiều, nhưng ngươi sẽ chỉ đến cảnh giới chủ nhân quy tắc tam tứ đẳng"
Quả thực Võ Hoàng sắp tiến vào nhị đẳng, khi ấy lão sẽ trở thành bá chủ một phương chân chính, ở thời kỳ Thượng Cổ thì là cường giả tương đương tứ cực Nhân Vương.
Hiện tại nếu lão chặt đứt đạo cũ, sau đó muốn nhanh chóng tu luyện đến nhị đẳng thì sẽ rất khó khăn, bởi dù sao thiên địa của Tô Vũ còn chưa thực sự hoàn thiện.
"Nhưng nếu ngươi không dung nhập, sau khi ngươi ra ngoài, thiên địa này của ta không tiện dịch chuyển theo, vậy thì ngươi có thể đâm sau lưng ta bất cứ lúc nào. Ta thực sự không yên tâm"
Võ Hoàng ngượng ngùng, chẳng lẽ quá mạnh là lỗi của ta à?
Ngươi muốn ta làm gì bây giờ? Ta cũng hết cách rồi.
Tô Vũ thở dài: "Ta không định thu phục ngươi, biện pháp tốt nhất để giải quyết loại cường địch như ngươi chính là giết chết"
Võ Hoàng hết sức buồn bực.
Sao Tô Vũ cứ muốn xử lý lão mãi vậy?
Tô Vũ cười nói: "Ta nghĩ vũ phu như ngươi chắc sẽ không muốn cúi đầu, nếu bảo ngươi tiến vào Địa Ngục Môn chắc ngươi cũng sẽ không đáp ứng, vậy nên ta lười đàm phán cùng ngươi"
Võ Hoàng không hé răng, tổ tông ngươi, ngươi không thể nói gì đó khác sao?
"Nhưng hiện tại ngươi muốn đầu hàng, đuổi ngươi vào Địa Ngục Môn thì ta cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng nếu không đuổi đi thì ta lại sợ. Khó quyết định thật đấy"
Tô Vũ khó nhọc nói: "Ngươi đầu hàng làm ta không biết phải quyết định ra sao"
Võ Hoàng ngượng ngùng, hóa ra việc ta đầu hàng khiến ngươi bất mãn ư?
Người đọc sách thật sự phiền toái!
Tính tới tính lui, kết quả là lão đầu hàng mà người ta còn không muốn chấp nhận.
Đúng lúc này, Đại Chu Vương bỗng nhiên đứng ra, chắp tay nói: "Bệ hạ, lão thần có ý kiến"